← Quay lại trang sách

Chương 1829 Chỗ đáng sợ nhất

Buổi chiều ngày hôm đó, trong phòng làm việc tạm thời của tổ điều tra đặc biệt ở Cục Cảnh sát Diệu DanhTriệu Ngọc đang đứng trước tấm bảng trắng phân tích vụ án, trong phòng ngoại trừ nhóm Ngô Tú Mẫn ra, còn có nhóm của Vương Xán và đại biểu của tổ điều tra đặc biệt khác cùng tham gia vào vụ án.

“Sư phụ” Sau khi Triệu Ngọc nói lại tình hình mới nhất xong, Vương Xán đã bày tỏ ý kiến của mình: “Đã hai mươi ba năm rồi, Liễu Thành lại còn là một bệnh nhân tâm thần, lời ông ta nói có đáng tin không?”

“Đáng tin!” Triệu Ngọc vô cùng chắc nịch nói: “Chính bởi vì là người bệnh tâm thần cho nên sẽ nhớ rõ hơn người bình thường! Vả lại, để chứng minh ông ta còn kể lại cặn kẽ tình huống của năm đó, thậm chí còn nhớ luôn cả mã số cảnh sát của cảnh sát hình sự xử lý vụ án lúc đó nữa! Cho nên tôi cho rằng ông ta sẽ không nhớ lầm, hung thủ trong vụ án viện điều dưỡng rất có thể không phải là Nông Chí Phát!”

“Nếu không phải…” Thôi Lệ Châu bĩu môi: “Thì còn có thể là ai? Hồi ký giết người là Nông Chí Phát viết, nếu như ông ta không phải là hung thủ thì làm sao có thể biết được nhiều chi tiết đến vậy chứ?”

“Cho dù không phải ông ta” Ngô Tú Mẫn phân tích nói: “Chắc chắn quan hệ của hung thủ với Nông Chí Phát cũng không đơn giản! Có lẽ những chi tiết này đều là do hung thủ kể lại cho Nông Chí Phát nghe!”

“Sếp à” Nhiễm Đào ngồi bên cạnh hỏi Triệu Ngọc: “Còn ý của anh thì sao? Tại sao lại có chuyện này xảy ra, chẳng lẽ… hung thủ của hồi ký giết người không phải là Nông Chí Phát à? Vậy còn… Những vụ án đã xác thực kia phải giải thích thế nào?”

“Ừm…” Triệu Ngọc im lặng suy nghĩ một hồi lâu nhưng không nói chuyện.

Vương Xán lên tiếng: “Nếu như phân tích theo nội dung trong tài liệu, thì chúng ta chỉ có thể đưa ra được một kết luận thôi nhỉ? Có lẽ Nông Chí Phát còn có một đồng bọn cùng chung chí hướng, mười ba vụ án trong hồi ký giết người có thể là do hai người bọn họ chia ra hoàn thành! Sau đó hai người cùng hưởng, cuối cùng Nông Chí Phát là người viết hồi ký!” Vương Xán phân tích: “Nếu là như vậy thì có thể giải thích được những điểm không hợp lý rồi”

“Năm đó lúc Nông Chí Phát đi Đông Bắc, thì đồng bọn của ông ta vẫn ở lại khu Đông Nam… Chắc vụ án này là do hai người họ cùng làm, chả trách cách thức giết người của những vụ án này lại khác nhau đến vậy! Mà trước nay cảnh sát chưa từng suy nghĩ tới những vụ án này là do sát thủ liên hoàn gây ra!”

“Không, tôi không cho là vậy!” Không ngờ Triệu Ngọc lại đột nhiên đưa ra ý kiến phản đối, hỏi Vương Xán: “Thử nói vụ án trong viện điều dưỡng này đi, mặc dù có nhân chứng chứng kiến nhưng cảnh sát chỉ phát hiện được dấu giày, mọi người không cảm thấy có vấn đề gì sao?”

“Vấn đề gì?” Không chỉ có Vương Xán mà tất cả mọi người đều không hiểu.

“Hung thủ không bịt mặt bị Liễu Thành nhìn thấy mặt mũi, sau đó còn để lại dấu chân” Triệu Ngọc nói: “Cho nên nhìn vào vụ án này thì rất giống hung thủ nhất thời nổi hứng, ông ta thấy có phụ nữ nửa đêm đi vệ sinh cho nên lẻn vào cưỡng bức rồi giết hại!”

“Nhưng mà…” Triệu Ngọc giang hai tay ra: “Tôi đã xem lại ghi chép vụ án, còn dấu vân tay thì sao? Không có! Tinh dịch thì sao? Cũng không có! Tôi không hiểu thế này là sao? Tinh dịch cũng không có thì làm sao có thể xác định là cưỡng bức chứ?”

“Là thế này…” Vương Xán vội trả lời: “Là pháp y dựa vào đặc điểm của người bị hại để xác định. Với lại, lúc ấy đã kiểm tra ra thành phần paraffin và propylene glycol chứng minh hung thủ chắc có sử dụng bao cao su!”

“Còn lông thì sao?” Triệu Ngọc lại nói: “Không có tinh dịch cũng được nhưng với tình huống kịch liệt như vậy mà hung thủ cũng không rớt cọng lông nào sao?”

“Chuyện này…” Vương Xán câm nín.

“Chỉ có hai nguyên nhân gây nên chuyện này” Triệu Ngọc vươn hai ngón tay ra: “Thứ nhất là đội kỹ thuật năm đó đã phạm sai lầm, không thu thập được lông tóc khả nghi; Thứ hai, hung thủ đã làm nghiêm ngặt các biện pháp bảo vệ, cạo sạch lông phía dưới của hắn ta trước rồi!”

“…” Mọi người nghiêm túc lắng nghe, trong phòng vô cùng yên tĩnh.

“Nếu là nguyên nhân trước thì còn dễ hiểu! Nhưng mà…” Triệu Ngọc nói: “Nếu là nguyên nhân thứ hai thì có lẽ chuyện này không đơn giản như vậy nữa! Điều đó chứng tỏ hung thủ không phải nổi hứng nhất thời, mà có chuẩn bị sẵn sàng mới đến!” Triệu Ngọc nhấn mạnh: “Mọi người thử nghĩ xem, tên hung thu này hành động tuy gan dạ điên cuồng, nhưng trong toàn bộ quá trình gây án lại tính toán kỹ càng từng li từng tí, đây mới là điểm đáng sợ nhất của vụ án!”

“Điều này…” Mọi người đang cố hết sức đuổi theo tiết tấu của Triệu Ngọc.

“Hung thủ hiểu rõ trình tự phá án của cảnh sát” Triệu Ngọc nói: “Hắn ta biết chỉ cần để lại một dấu chân thì không có vấn đề gì lớn! Nhưng lại không thể để lại tinh dịch, cũng như dấu vân tay và lông tóc! Lại xem hồi ký giết người của Nông Chí Phát, mặc dù miêu tả của ông ta về vụ án giết người trong viện điều dưỡng ăn khớp với hiện trường phát hiện vụ án, nhưng lại không nói chữ nào tới những chi tiết bị che giấu này!”

“Cho nên tôi có lý do nghi ngờ” Triệu Ngọc nói ra lời khiến mọi người kinh ngạc: “Nông Chí Phát chỉ bị người khác lợi dụng thôi, mà rất có khả năng… các vụ án trong hồi ký giết người… còn có hung thủ khác!!!”

Rào…

Sau khi Triệu Ngọc nói xong, bên trong phòng làm việc yên lặng như tờ, tất cả mọi người đều cảm thấy sống lưng mình toát ra cảm giác lạnh lẽo.

Qua một hồi lâu sau, Thôi Lệ Châu là người đầu tiên lên tiếng: “Sếp à, chuyện này thật sự là… Không thể tưởng tượng nổi nhỉ? Nếu hung thủ là người khác thật, thì Nông Chí Phát… là sao vậy?”

“Có lẽ hung thủ thấy Nông Chí Phát đã mắc bệnh nan y rồi, cho nên hứa cho ông ta lợi ích gì đó để ông ta gánh tội thay mình, thừa nhận mình là sát thủ liên hoàn! Hoặc là…”

“Nhưng mà…” Nhiễm Đào có ý kiến khác: “Nếu như không phải Nông Chí Phát chủ động nói ra thì chắc sẽ không có ai biết tới vụ án hồi ký giết người này đâu?”

“Đúng vậy…” Vương Xán suy nghĩ nói: “Chẳng lẽ… Lúc ấy hung thủ phát hiện mình đã bại lộ cho nên mới tìm Nông Chí Phát chịu tội thay sao?”

“Tiếc là Nông Chí Phát đã chết rồi… Haiz!” Nhiễm Đào thở dài: “Nếu có thể phát hiện sớm hơn thì sẽ không phiền phức đến thế này!”

“Tôi cũng không nói được tình hình cụ thể” Triệu Ngọc nói: “Suy đoán của tôi cũng không đáng tin, nhưng chúng ta có thể lập luận dựa trên mạch suy nghĩ này! Bây giờ chúng ta có điểm đột phá là Liễu Thành” Triệu Ngọc chỉ vào tấm ảnh của Liễu Thành trên bảng trắng: “Nếu Liễu Thành đã từng gặp hung thủ thì chúng ta cứ mang toàn bộ ảnh của những người có liên quan tới Nông Chí Phát cho Liễu Thành nhận diện!

“Nếu như Liễu Thành có thể nhận ra thì có lẽ vụ án này có thể kết thúc với một cách đơn giản rồi!”

“Ý kiến hay!” Nhiễm Đào vỗ tay rất phấn khởi, vội vẫy tay gọi Tăng Khả: “Tiểu Tăng, hai chúng ta đi làm chuyện này đi!”

“Ừm, hay là để tôi đi cho!” Vương Xán chủ động xin đi: “Mấy ngày trước vì công việc điều tra được suôn sẻ, chúng tôi đã thu thập tài liệu rồi, cho nên cứ giao chuyện này cho tôi là thích hợp nhất!

“Nhưng mà…” Vương Xán lo lắng nói: “Dù sao Liễu Thành cũng là bệnh nhân tâm thần, sư phụ phải dùng mười ngày mới khiến ông ta mở miệng, vậy chúng tôi…”

“Không sao đâu” Triệu Ngọc nói: “Tôi đã tìm được gốc bệnh của Liễu Thành rồi, đợi khi nào chuyên gia can thiệp vào thì có thể sẽ giải quyết được Liễu Thành thôi!”

“Được! Vậy tôi yên tâm rồi!” Vương Xán gật đầu rồi vẫn không quên nịnh nọt: “Sư phụ đúng là sư phụ, chẳng những phá án giỏi mà ngay cả bệnh nhân tâm thần anh cũng giải quyết được, đúng là tấm gương tốt mà chúng tôi phải học tập theo!”

“Thằng nhóc nhà cậu” Triệu Ngọc chỉ vào Vương Xán cười gật đầu nói: “Tại sao bản lĩnh khen người của cậu lại chẳng tiến bộ được chút nào vậy? Tôi là thần thám quốc tế đó, sau này cậu còn phải học hỏi thêm nhiều nữa! Ha ha ha…”