← Quay lại trang sách

Chương 1830 Lời nói giật gân

Mười giờ rưỡi tối, bên trong phòng làm việc tạm thời của tổ điều tra đặc biệt tại thành phố Diệu Danh, Triệu Ngọc đang vô cùng đắc ý gọi điện thoại với Miêu Anh: “Sao nào Miêu Miêu? Em đã phục chưa hả? Em biết không? Khi anh kể cho các bác sĩ trong bệnh viện tâm thần là Liễu Thành đã mở miệng nói chuyện với anh thì ai cũng há hốc mồm! Đối với bọn họ thì đây là một nhiệm vụ không thể nào hoàn thành được, anh khiến cho bọn họ phải mở rộng tầm mắt…”“Được rồi đấy anh yêu” Miêu Anh khinh thường: “Anh chỉ là mèo mù vớ phải cá rán thôi, nếu không phải chứng nào tật nấy thì làm sao anh biết thứ Liễu Thành chú ý là hòn đá mà không phải hoa chứ?”

“Khà khà! Em vẫn chưa phục có phải không?” Triệu Ngọc nói: “Mười ngày! Mười ngày đấy! Nếu là người thường thì đã sớm điên theo rồi! Em khen anh vài câu đi em yêu…”

“Ơ, còn làm nũng nữa kìa…” Miêu Anh cười nói: “Được rồi, phải nói rằng nếu là em thì chắc chắn sẽ không có nghị lực được như anh đâu! Anh là người ngốc có phúc, cho dù có bao nhiêu chuyện không đáng tin đi nữa nhưng anh lại luôn làm ra kỳ tích!”

“Ừm… Sao anh thấy lời em có vẻ không phải đang khen anh vậy nhỉ!” Triệu Ngọc không hài lòng.

“Được rồi, chúng ta nói chuyện chính đi!” Miêu Anh trở nên nghiêm túc: “Nếu như bây giờ đã chứng minh được hung thủ của vụ án giết người trong viện điều dưỡng không phải là Nông Chí Phát thì phải điều tra chuyện này thật kỹ mới được! Có vẻ như dự cảm trước đó của anh đã đúng rồi!”

“Ừm…” Triệu Ngọc nói: “Trước khi đến bệnh viện tâm thần, anh đã xem lại toàn bộ video quay cảnh Nông Chí Phát khai tội rồi, anh cứ cảm thấy người này rất có vấn đề!”

“Ồ? Vấn đề gì?” Miêu Anh vội hỏi.

“Thật ra thì anh muốn ở lại bệnh viện tâm thần lâu như vậy không phải chỉ vì Liễu Thành” Triệu Ngọc nói ra ý định thật sự của mình: “Là do anh muốn cảm nhận rồi tự thể nghiệm thế giới của người bệnh tâm thần, sau đó mới ứng phó với Liễu Thành…”

“Hả? Không phải chứ…” Miêu Anh vừa nghe vậy đã giật bắn người: “Triệu Ngọc, không lẽ anh muốn nói Nông Chí Phát cũng là một người bệnh tâm thần sao!? Chuyện này… Chuyện này…”

“Đúng vậy” Triệu Ngọc gật đầu: “Vẫn là em hiểu anh nhất. Kể từ khi xem video đó, anh đã cảm thấy tinh thần của Nông Chí Phát không được bình thường! Đến bây giờ, khi anh đã tự thể nghiệm bệnh viện tâm thần thì càng chắc chắn suy đoán của mình hơn!”

“Ánh mắt, thần thái cùng với biểu cảm như chết lặng lúc nói chuyện của Nông Chí Phát không thể làm giả được, nó giống y hệt những bệnh nhân tâm thần kia! Anh nghi là Nông Chí Phát mắc phải chứng rối loạn hoang tưởng!”

“Chứng rối loạn hoang tưởng?” Miêu Anh kinh ngạc: “Em… Em cũng đã xem video rồi, nhưng mà…”

“Đúng vậy” Triệu Ngọc nói: “Chính vì ánh mắt ưu buồn của Nông Chí Phát rất dễ khiến người bình thường xem xong tự nhiên sinh ra một loại ảo giác, cho rằng người này rất giống một tên biến thái điên cuồng, tâm lý không cân bằng! Cho nên rất có thể ngay từ đầu, chúng ta đã mang nhận xét phiến diện, khăng khăng cho rằng ông ta phải là người như vậy! Nhưng nhỡ đâu… Ông ta chỉ là một bệnh nhân mắc chứng rối loạn hoang tưởng thì sao?”

“Chuyện này…” Miêu Anh hít vào một ngụm khí lạnh: “Nếu đúng thế thì có đáng sợ quá không? Nếu là chứng hoang tưởng… thì… hung thủ thật sự… sẽ là ai đây? Chắc chắn phải là… một người rất thân quen với Nông Chí Phát nhỉ?”

“Cho dù thế nào đi nữa thì tất cả những điều này chỉ là suy đoán của anh mà thôi” Triệu Ngọc nói: “Anh định tới nhà tù đang giam Nông Chí Phát để hỏi những người ở đó xem có thu thập được manh mối gì không. Chết tiệt… Chậc chậc…”

“Sao vậy?” Miêu Anh hiểu rõ Triệu Ngọc, vừa nghe thấy vậy là biết có vấn đề cho nên vội vàng hỏi: “Có phải anh đã nghĩ ra cái gì rồi không?”

“Ừm…” Triệu Ngọc quanh co: “Chưa tới thời khắc mấu chốt thì anh chưa muốn để lộ ra…”

“Đừng vòng vo với em được không?” Miêu Anh thúc giục: “Nhà thám tử của em, thám tử tài giỏi của em mau nói cho em biết đi, có khi em còn nghĩ ra cách giúp anh đấy!”

“Ừm, được rồi!” Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc mới lên tiếng: “Anh nghi điểm mấu chốt của hồi ký giết người là nằm ở trong tù!”

“Hả?” Miêu Anh hỏi: “Theo anh, hung thủ thật sự cũng là tội phạm trong nhà tù đó hả?”

“Không phải!” Triệu Ngọc khẳng định: “Anh cho rằng hung thủ thật sự không phải tội phạm, mà là cai ngục!!!”

Vừa nghe Triệu Ngọc nói như vậy thì Miêu Anh ở đầu dây bên kia lập tức hoảng sợ vô cùng.

Khoảng mười giây sau, Miêu Anh mới định thần lại từ nỗi khiếp sợ, run run nói: “Ý của anh… là có cai ngục… bắt Nông Chí Phát nhận tội thay? Vì… Vì cái gì?”

“Anh không biết nữa” Triệu Ngọc nói thẳng: “Anh chỉ cảm thấy hung thủ rất hiểu cách thức phá án của cảnh sát, cho nên rất có thể là người trong hệ thống cảnh sát!”

“Còn nữa, dựa vào ghi chép trong nhà tù” Triệu Ngọc nói tiếp: “Nông Chí Phát rất quái gở, không có bạn tù cố định, cho nên chỉ có cai ngục là dễ tiếp xúc với ông ta nhất! Vả lại, cũng chỉ có cai ngục mới biết tài liệu liên quan tới Nông Chí Phát, từ đó thấy ông ta là người phù hợp nhất…”

“Còn nữa… Nghề của cai ngục vốn là chèn ép tù nhân, sẽ dễ dàng thực hiện ám thị tâm lý hơn!”

“Ám thị tâm lý…” Miêu Anh vô cùng ngạc nhiên: “Trời đất ơi! Anh cho rằng có một cai ngục thấy Nông Chí Phát mắc chứng hoang tưởng cho nên áp dụng ám thị tâm lý với ông ta, khiến Nông Chí Phát cho rằng mình mới là sát thủ hàng loạt, như vậy là có thể nhận các tội danh trong hồi ký giết người? Có phải chuyện này… quá sức tưởng tượng không?”

“Đúng là trong phim thường có cảnh tương tự, hiện giờ thì anh chưa nghiên cứu tỉ mỉ vấn đề này” Triệu Ngọc thản nhiên nói: “Cho nên, lát nữa anh sẽ thảo luận với Ngô Tú Mẫn xem có khả năng này không”

“Miêu Miêu à, em nghe này…” Triệu Ngọc xòe bàn tay ra phân tích: “Giả sử suy đoán trước đây của anh là đúng, Nông Chí Phát vốn là một người bệnh tâm thần thì… tại sao trong báo cáo mà phía nhà tù gửi tới lại không hề ghi chép vấn đề này?”

“Còn nữa…” Triệu Ngọc nói tiếp: “Anh đã xem bản báo cáo thẩm vấn của nhà tù rồi, lời chứng của những người bạn tù của Nông Chí Phát đều không rõ ràng, còn né tránh nữa, cứ như… đang sợ cái gì vậy… Cho nên, anh cảm thấy bên phía nhà tù có gì đó mờ ám, mà điểm mờ ám này có thể chính là điểm quan trọng để phá án!”

“Anh… ừm…” Miêu Anh suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Những lời anh nói rất có lý, nhưng dường như anh đã bỏ quên một vấn đề quan trọng rồi!”

“Vấn đề gì?” Triệu Ngọc hỏi.

“Hung thủ ăn no rửng mỡ à?” Miêu Anh cũng thẳng thắn bày tỏ điểm mà mình nghi ngờ: “Rõ ràng hung thủ đã nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, không ai biết chuyện hồi ký giết người, thì tại sao hắn ta phải mạo hiểm dẫn dụ một tên tù nhân chứ? Làm vậy sẽ khiến hắn ta càng dễ bị bại lộ hơn, nếu như hắn ta là cai ngục thì càng không hợp lý đúng không?”

“Ừm, cũng đúng!” Triệu Ngọc thừa nhận: “Đúng là lúc trước, anh cũng từng suy nghĩ tới vấn đề này. Anh cho rằng hung thủ làm vậy chắc có hai loại khả năng”

“Thứ nhất, hắn ta đã lớn tuổi, cũng mắc phải bệnh nan y hiểm nghèo nào đó, không muốn những vụ án mình làm bị người khác lãng quên cho nên muốn mượn danh nghĩa Nông Chí Phát để biểu đạt ham muốn của bản thân. Giống như một loại khoe khoang biến thái nào đó vậy!”

“Thứ hai, không biết đã xảy ra chuyện gì khiến hung thủ tự cho là tội của mình sắp bị vạch trần, cho nên mới vội vàng tìm người chịu tội thay, thế là chọn Nông Chí Phát!”

“Chậc chậc…” Miêu Anh tặc lưỡi: “Em vẫn không dám gật bừa với suy đoán của anh! Em vẫn luôn cho rằng loại ám thị tâm lý này rất không thực tế, tỷ lệ thành công không lớn. Mà Nông Chí Phát vẫn là kẻ tình nghi lớn nhất trong vụ án hồi ký giết người này! Nhưng có vài vụ án vốn không phải do ông ta gây ra, có lẽ… Ông ta còn có một đồng bọn, hoặc là… là đã xảy ra chuyện gì khác nữa!”

“Được rồi” Triệu Ngọc nói: “Thật ra thì anh cũng mong là anh sai rồi, nhưng mà… Anh vẫn cảm thấy Nông Chí Phát không có đặc điểm cơ bản của một hung thủ giết người… Cho nên vẫn điều tra nhà tù trước rồi chúng ta lại thảo luận tiếp nhé…”