Chương 1831 Phương pháp cao cấp hơn
Buổi chiều ngày hôm sau, vẫn bên trong phòng làm việc tạm thời của tổ điều tra đặc biệtTriệu Ngọc không tự mình đi nhà tù mà âm thầm điều tra tình hình nhà tù, cho Tăng Khả sàng lọc tất cả nhân viên làm việc trong khu vực nhà giam Nông Chí Phát, dự định tìm ra người bị tình nghi từ trong số đó trước.
Tiêu chuẩn sàng lọc đầu tiên mà Triệu Ngọc đưa ra là năm sinh của người tình nghi phải trước năm 1975. Bởi vì vụ án đầu tiên trong hồi ký giết người xảy ra vào năm 1993 cho nên tuổi tác của người bị tình nghi đã không còn nhỏ;
Thứ hai, người này phải có nhiều thời gian tiếp xúc với Nông Chí Phát. Nếu thật sự có người ám thị tâm lý với Nông Chí Phát thì thời gian hai bên tiếp xúc phải rất dài;
Điểm cuối cùng cũng là điểm quan trọng nhất, quỹ đạo sinh hoạt của người bị tình nghi ít nhất phải tương tự hoặc giống tất cả tội ác trong hồi ký giết người mới được.
Sau khi sàng lọc theo ba tiêu chuẩn trên thì kết quả cuối cùng nhận được là “0”!
Không ngờ lại không có một ai!
“Tổ trưởng…” Nhiễm Đào hiến kế cho Triệu Ngọc: “Chúng ta có cần phải tính luôn các lãnh đạo cấp cao của nhà tù không?”
“Không cần đâu” Triệu Ngọc thuận miệng nói: “Tôi hiểu nhà tù, tội phạm trong nhà tù dường như không có cơ hội gặp lãnh đạo đâu…”
“Cái gì?” Nhiễm Đào bất ngờ: “Anh hiểu rõ nhà tù? Chẳng lẽ… Anh từng ngồi tù rồi à? Ha ha ha…”
Triệu Ngọc trợn mắt xem thường, thầm nói, đời trước ông đây chẳng những đã từng ngồi tù mà còn bị tử hình nữa đó!
“Nhưng mà…” Triệu Ngọc suy nghĩ rồi nói: “Cũng không thể loại bỏ hoàn toàn khả năng này, cho nên…” Hắn quay sang ra lệnh cho Tăng Khả: “Cậu nhớ chú ý lãnh đạo nhà tù nhé! Còn nữa…” Triệu Ngọc nói tiếp: “Thử tra ghi chép trước đây, cũng tra luôn tất cả nhân viên đã dời chỗ làm nhưng đã từng làm việc ở đây, kể cả đầu bếp nhà ăn, không thể bỏ qua bất kỳ người nào cả!”
“Vâng!” Tăng Khả nhận lệnh rồi lập tức vùi đầu vào công việc.
“Ái chà, sếp ơi…” Lúc này, Thôi Lệ Châu đi từ bên ngoài vào nói với Triệu Ngọc: “Bên Liễu Thành lại có vấn đề rồi, người này bị hỏi bực bội không thèm nói nữa!”
“Sao có thể được? Mấy chuyên gia này làm gì vậy không biết!” Triệu Ngọc nhíu mày: “Không phải tôi đã nói là không được hỏi quá nhiều, mỗi ngày ít nhất phải để ông ta đến vườn hoa trò chuyện với hòn đá rồi à? Thật là…”
“Cũng không thể trách họ được…” Thôi Lệ Châu nói: “Có quá nhiều kẻ tình nghi, chỉ mỗi số lượng tội phạm trong nhà tù đó thôi đã lên đến trăm người rồi, người thường nhìn đã thấy phiền!”
“Cái gì?” Triệu Ngọc nói: “Thằng nhóc Vương Xán này sẽ không ngốc đến mức đó chứ? Ít nhất phải sàng lọc người tình nghi có điều kiện phù hợp rồi mới đưa cho ông ta nhìn chứ, đâu thể giao hết cho ông ta xem được!”
“Ừ nhỉ!” Thôi Lệ Châu gãi đầu: “Để tôi đi hỏi cậu Vương Xán ngốc nghếch thử xem, chắc cậu ta sẽ không coi Liễu Thành là người bình thường đó chứ?”
Thôi Lệ Châu nói rồi vội vàng đi gọi điện thoại.
“Tổ trưởng…” Mấy người này cứ như đã trao đổi với nhau trước rồi vậy, Thôi Lệ Châu vừa mới đi thì Ngô Tú Mẫn đã bước từ ngoài cửa vào và nói với Triệu Ngọc: “Tôi đã hỏi mấy vị chuyên gia tâm lý rồi! Vấn đề ám thị tâm lý không phải là do phim ảnh bịa đặt ra đâu, mà là có thật đó. Vả lại, đây đã là một kỹ thuật khá quen thuộc trong lĩnh vực tâm lý rồi!”
“Ồ?” Triệu Ngọc trừng to hai mắt: “Thật sự có chuyện này à?”
“Đúng vậy” Ngô Tú Mẫn nói: “Nhưng ám thị tâm lý chỉ dùng trong chữa trị thôi.
Nếu lợi dụng nguyên lý giao thoa cảm xúc và nhiều hành động ám thị thì người chịu tổn thương tâm lý sẽ được khai thông, lấy lại thái độ lạc quan và tích cực”
“Đương nhiên cũng có thể cho người tiếp nhận ám thị mang đến cảm xúc bi quan… Ừm…” Tiếp đó, Ngô Tú Mẫn nói một tràng thuật ngữ chuyên nghiệp rồi nói: “Nhất là đối với một người có tâm lý thiếu hụt, việc thực hiện tâm lý ám thị sẽ càng dễ thành công hơn!”
“…” Triệu Ngọc gật đầu nhưng vẻ mặt đã bán đứng hắn, rõ ràng là hắn chỉ hiểu được nửa vời thôi.
“Lấy một ví dụ đơn giản” Ngô Tú Mẫn nói: “Chúng ta bảo học sinh học thuộc lòng một bài thơ, nếu như cậu nói cho chúng đây là bài thơ do nhà thơ nổi tiếng viết thì ấn tượng của chúng sẽ sâu sắc hơn, càng nhớ nhanh hơn. Nhưng nếu cậu nói cho học sinh biết bài thơ này là do cậu viết thì học sinh học thuộc lòng sẽ rất mệt mỏi!”
“Chuyện này…” Triệu Ngọc nuốt nước miếng, tự hỏi mình: “Tôi biết làm thơ à?”
“Nhưng chỉ dựa vào ám thị đã có thể khiến cho một người thừa nhận mình giết người…” Nhiễm Đào đưa ra ý kiến: “Có phải chuyện này hơi giống trò đùa không? Nếu thực sự làm được như vậy thì chẳng phải muốn bảo người khác làm gì cũng được à, như con rối gỗ à?”
“Đúng vậy!” Ngô Tú Mẫn gật đầu: “Cậu nói đúng đấy, nếu như muốn một người thừa nhận bản thân là sát thủ giết người thì đúng là không dễ dàng! Tôi đã hỏi qua ý kiến của chuyên gia” Ngô Tú Mẫn vô cùng nghiêm túc nói: “Họ cũng nói giống như dự đoán của tôi, nếu chỉ dùng ám thị tâm lý bình thường chắc chắn là không được, nếu không có năng khiếu bẩm sinh nhất định thì còn cần một phương pháp cao cấp hơn!”
“Phương pháp cao cấp?” Nhiễm Đào nhướng mày: “Phương pháp gì?”
Ngô Tú Mẫn im lặng rồi mới nặng nề nói ra hai chữ “thôi miên”!!
Ngô Tú Mẫn vừa nói như vậy, lập tức khiến Triệu Ngọc và Nhiễm Đào trợn to hai mắt.
“Cái gì? Thôi miên?” Nhiễm Đào kinh ngạc hỏi: “Ý của chị là… có thể Nông Chí Phát đã bị thôi miên?”
“Đúng vậy, nếu như suy đoán của tổ trưởng là đúng thì chỉ có khả năng đó thôi!” Ngô Tú Mẫn nói: “Thôi miên cũng là một phương pháp hoặc kỹ thuật quan trọng trong tâm lý ám thị, nó có thể khiến cho ý thức của con người trở nên suy yếu, bộc lộ tiềm thức ra ngoài, sau đó có thể thông qua gợi ý lặp đi lặp lại mà truyền thụ một vài ý thức mới cho ông ta. Thế là người bị thôi miên sẽ lầm tưởng những hành động đó là do mình gây ra!”
Rắc!
Bỗng nhiên Triệu Ngọc búng tay cái tách, hưng phấn nói: “Bởi vậy tôi nói sao thấy quen quá! Trong video Nông Chí Phát khai báo với cảnh sát thì ánh mắt của ông ta không có tiêu cự… Bây giờ nhớ lại đúng là rất giống như bị thôi miên!”
“Chuyện này…” Nhiễm Đào vẫn thấy không tưởng tượng nổi: “Thôi miên, thật sự tà ma vậy sao? Nếu vậy… Là ai thôi miên ông ta chứ? Là cai ngục của nhà tù ư? Nhưng chúng ta… không tìm được người nào đáng nghi mà?”
“Tổ trưởng” Ngô Tú Mẫn lên tiếng nhắc nhở: “Nếu như giả thiết của chúng ta là đúng thì người có thể thực hiện thôi miên chắc chắn là một cao thủ! Có lẽ… Không khó tra ra lắm đâu!”
“Chúng ta…” Nhưng Triệu Ngọc lại do dự, sau đó mới chậm rãi đi tới bên cạnh bảng trắng có tóm tắt tình tiết vụ án, nói: “Điều cấp bách chúng ta cần làm ngay lúc này là điều tra tình trạng của Nông Chí Phát trước khi ông ta ở tù…”
“Trước khi ở tù?” Nhiễm Đào không bắt kịp suy nghĩ của Triệu Ngọc.
“Đúng vậy!” Ánh mắt Triệu Ngọc lộ ra vẻ kiên định, hắn nói: “Chúng ta cần phải biết được trước khi vào tù, có phải Nông Chí Phát đã ở trong trạng thái này không? Nếu đúng là vậy thì chúng ta phải đặt trọng điểm điều tra ở trước khi ông ta vào tù! Nhưng nếu không phải” Triệu Ngọc gõ ngón tay lên dòng chữ nhà tù trên bảng trắng: “Thì chứng tỏ vấn đề của Nông Chí Phát mới xuất hiện ở trong tù!!”