Chương 1832 Miếu Quan Đế
Mười một giờ rưỡi trưa, trong một khu dân cư cũ kỹ nào đó ở khu Phong Đào, thành phố An Đô, tỉnh Xuyên TâyGiờ này vốn là lúc học sinh tan học, công nhân tan tầm, lẽ ra nên là thời điểm khu dân cư náo nhiệt nhất.
Nhưng ông trời không cho, nhiều tiếng sấm rền vang lên ầm ầm, bầu trời bỗng đổ một trận mưa lớn khiến đất đai Xuyên Tây mới vừa vào vụ mùa đầu hè đã bị bao trùm trong biển mưa bụi.
Vì vậy, trên đường phố và khu dân cư rất ít người, có vẻ vô cùng quạnh quẽ.
Trong cơn mưa có mấy người đàn ông mặc đồ vest bỗng rẽ vào đầu ngõ, do chạy nhanh lại không mặc áo mưa cho nên ai cũng ướt sũng, trông vô cùng nhếch nhác.
Một người trẻ tuổi vừa chạy nhanh vừa lấy cặp táp trong tay che lên đầu sếp.
Ngay tại lúc bọn họ chạy đến giữa đường thì có người nhìn thấy gì đó, vội vàng xua tay ra hiệu, mấy người lập tức chạy qua giao lộ vào trong một ngôi miếu cũ nát nhỏ bé…
Sau khi vào miếu, mấy người vội vàng giũ nước mưa ướt trên người, lãnh đạo lớn tuổi hơn cười nói: “Cơn mưa này thật là… Ha ha, không ngờ lại mưa lớn đến vậy!”
“Trưởng phòng Trương” Một cán sự trung niên bên cạnh nói: “Tiếc là con ngõ hẹp quá cho nên xe hơi của chúng ta không vào được! Hay là… Chúng ta trú mưa trước, đợi khi nào mưa tạnh bớt rồi hãy đi tiếp…”
“Ừm…” Trưởng phòng Trương gật đầu nói: “Cũng chỉ có thể như vậy thôi! Thời tiết Xuyên Tây nói đổi là đổi ngay, lâu lắm rồi tôi không bị ướt người thế này rồi, ha ha ha…”
Lãnh đạo nói đùa một câu lập tức làm cho mọi người cũng ha ha cười theo, chàng trai trẻ thậm chí còn hơi đỏ mặt…
Trưởng phòng Trương là lãnh đạo chịu trách nhiệm phá bỏ và di dời khu dân cư này. Hôm nay, bọn họ tới khu dân cư là để khảo sát tình hình chuẩn bị cho công tác phá bỏ và di dời.
Nhưng không ngờ mới tiến hành khảo sát được nửa chừng thì đã gặp phải cơn mưa xối xả này rồi.
Đùng đùng…
Lại một trận sấm rền vang lên, mưa càng to như trút nước.
“Xem ra…” Trưởng phòng Trương lau điện thoại của mình rồi bất đắc dĩ thở dài: “Chúng ta phải ở lại miếu này chờ thêm một lúc rồi! Đây là…”
Trưởng phòng Trương vừa nói chuyện vừa dời bước tới giữa điện thờ, nhìn tượng thần và nói: “Đây là một ngôi miếu Quan Đế!”
“Đúng vậy” Có trợ lý hiểu rõ tình hình nên kể rõ: “Ngài đừng xem thường ngôi miếu Quan Đế này, nghe nói ngôi miếu này được xây vào thời Minh, đến nay đã có hơn năm trăm năm lịch sử rồi đó!”
“Ồ…” Trưởng phòng Trương vừa gật đầu, vừa đi tới bên cạnh tượng thần, thở dài nói: “Nếu là di vật văn hóa thì nên được bảo tồn thật tốt! Cho dù sau này, nơi đây trở thành khu dân cư mới thì cũng phải giữ gìn ngôi miếu này mới được… Chậc chậc…” Trong lúc Trưởng phòng Trương đang nói chuyện thì nhìn thấy các vết nứt trên tượng thần và rất nhiều mạng nhện bèn nói: “Xem ra hương khói ở miếu Quan Đế này không vượng lắm nhỉ!”
“Đúng vậy” Cậu trợ lý kia phụ họa theo: “Thời đại khác rồi. Trước kia, miếu Quan Đế này do mấy cụ già ở địa phương thờ cúng và dọn dẹp, bây giờ thì mấy cụ đã qua đời, còn người trẻ thì không hay thờ phụng, cho nên ngôi miếu đã bị bỏ hoang! Nếu không phải nhờ năm ngoái Cục Dân chính đã kết hợp sửa chữa với khu phố một lượt thì có lẽ nó đã bị sụp từ lâu rồi…”
“Ôi trời ơi, thế thì không được…” Trưởng phòng Trương thở dài nói: “Sao trước nay tôi chưa từng nghe nói tới chuyện này vậy? Cho dù có thờ phụng hay không thì vẫn là di sản văn hóa, là thứ mà tổ tiên để lại…”
Ngay tại lúc Trưởng phòng Trương cảm thán thì chàng trai trẻ tuổi kia đang quan sát xung quanh miếu thờ đổ nát này. Trong miếu luôn tỏa ra một mùi khai, có thể thấy một vài người coi nơi này là nhà vệ sinh công cộng đây mà.
Chàng trai trẻ vừa nhìn đã phát hiện phía sau một tượng thần còn có một không gian, bị lòng tò mò thôi thúc, cậu ta bèn đi tới bên cạnh tượng thần, thò đầu nhìn ra phía sau.
Không ngờ vừa mới nhìn thì cậu ta đã ngẩn ra ngay tại chỗ…
Ngay sau đó, con ngươi chàng trai trẻ giãn to ra, dường như mỗi sợi tóc đều đựng đứng lên, dưới sự kinh ngạc tột độ, mặc dù cậu ta mở miệng nhưng lại không phát ra âm thanh nào.
“Tiểu Mâu sao thế?” Lúc này, Trưởng phòng Trương vừa khéo đứng cách chàng trai trẻ không xa, thấy cậu ta khác thường bèn đi tới gần, nhìn ra phía sau tượng thần.
Kết quả, sắc mặt Trưởng phòng Trương bỗng thay đổi, ông ta hét “Á!” một tiếng rồi ngã uỵch xuống mặt đất đầy bụi…
⚝ ✽ ⚝
Mười giờ đêm hôm đó, Triệu Ngọc đang ở trong phòng làm việc của tổ điều tra đặc biệt của Cục Cảnh sát Diệu Danh, chẳng hiểu sao lại hắt xì một cái!
Ách xì…
Triệu Ngọc hắt xì xong bèn xoa cái mũi rồi dụi mắt, trong lòng lẩm bẩm, là người nào nhớ mình vậy nhỉ? Là Miêu Miêu yêu quý của mình? Hay là người đẹp nào đó hồi trước?
Hắn cảm thấy mệt mỏi bèn xoay người định uống ly cà phê mà Thôi Lệ Châu đã pha cho mình.
Nhưng khi đưa tới miệng mới phát hiện cà phê để lâu nên đã nguội rồi.
Thì ra mình say sưa suy nghĩ về vụ án mà không biết thời gian đã qua lâu như vậy.
Phù…
Triệu Ngọc thở dài một hơi, chỉ có thể đặt ly cà phê lên bàn, sau đó xoay người tiếp tục suy nghĩ vụ án.
Trên bảng trắng tóm tắt lại những tài liệu liên quan tới kẻ tình nghi Nông Chí Phát:
Người này sinh năm 1941, là người huyện Hưng Nguyên thành phố Diệu Danh, bị xử tù chung thân do tội cố ý giết người. Vào năm 2006, gã ta bị đưa tới nhà tù Nam Hải tỉnh Diệu Danh chịu hình phạt, mãi đến khi mắc bệnh ung thư qua đời.
Cũng có nghĩa là năm gã ta ở tù đã tròn sáu mươi lăm tuổi, cũng chính vì vấn đề tuổi tác cho nên mới được miễn tử hình.
Người bị Nông Chí Phát giết hại họ Lưu, là tình nhân nhiều năm của gã ta. Hai người phát sinh cãi vã do nợ nần, Nông Chí Phát nóng giận nên đã ra tay giết người phụ nữ họ Lưu, còn sợ tội nên bỏ trốn.
Sau đó bị cảnh sát bắt, mới nhốt vào tù.
Cũng chính vì Nông Chí Phát giết người lúc phẫn nộ quá khích cho nên Triệu Ngọc không thể phán đoán được có phải tinh thần của gã ta xảy ra vấn đề vào lúc đó rồi hay không?
Nhưng trực giác nói cho hắn biết rằng nếu Nông Chí Phát sợ tội bỏ trốn thì chứng tỏ gã ta không có vấn đề về tinh thần.
Đừng quên Nông Chí Phát đã ở trong tù mười bốn năm, nếu như ngay từ lúc gã ta tiến vào nhà tù đã có vấn đề về thần kinh thì dù cai ngục không ghi chép, thì vẫn có thể xác thực được qua lời khai của bạn tù hoặc là cai ngục!
Cho nên Triệu Ngọc vẫn cho rằng Nông Chí Phát bị bệnh lúc ở trong tù.
Nếu muốn tra rõ sự thật về vụ án này thì vẫn phải ra tay điều tra nội bộ nhà tù.
Nhưng căn cứ vào tài liệu mà Tăng Khả cung cấp thì không có nhân viên nào khả nghi cả.
Đa số các lãnh đạo cấp cao của nhà tù không phải là người địa phương, quỹ đạo sinh hoạt khác biệt hoàn toàn với hồi ký giết người, từ đó có thể loại bỏ mối hiềm nghi về bọn họ.
Còn những nhân viên khác thì tuổi tác không phù hợp, hoặc là quỹ đạo di chuyển không phù hợp…
Quan trọng nhất chính là trong số tất cả những người bị điều tra, lại không phát hiện người nào từng tiếp xúc với tâm lý học cả. Nếu như Nông Chí Phát thật sự bị một cao thủ thôi miên thì người này phải có chút tên tuổi mới đúng, lẽ ra… Phải rất dễ điều tra nhưng vì sao lại không tìm được gì cả?
Chẳng lẽ… Mình đã đoán sai rồi sao?
Mình đã sai lầm từ chỗ Liễu Thành? Tất cả mọi chuyện đều do một mình Nông Chí Phát gây ra? Còn Liễu Thành chỉ nói linh tinh thôi?
Hay là…
Tít tít… Tít tít…
Ngay tại lúc Triệu Ngọc nghĩ mãi không ra thì điện thoại di động của hắn chợt vang lên.
Không ngờ đã trễ thế này rồi mà Sở trưởng Tiêu Quốc Phượng vẫn gọi điện cho hắn.
Chậc chậc…
Ngay khi vừa bắt máy, Triệu Ngọc đã nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, bởi vì nếu không phải chuyện quan trọng thì Sở trưởng Tiêu sẽ không tự mình gọi điện cho hắn trong lúc này đâu!
“A lô…” Đúng là sau khi điện thoại được kết nối, Sở trưởng Tiêu không hề nói lời dạo đầu mà đã hỏi thẳng Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, cậu đã từng nghe nói đến vụ án quỷ vương ở khu Xuyên Tây lúc mới giải phóng chưa!?”