← Quay lại trang sách

Chương 1833 Vụ án quỷ vương ở Xuyên Tây

Mười giờ sáng ngày hôm sau, trong phòng làm việc của tổ điều tra đặc biệt ở thành phố Diệu Danh“Từ tháng 9 năm 1953 đến giữa tháng 5 năm 1954, vài vụ án giết người hàng loạt lần lượt xảy ra ở thành phố An Đô tỉnh Xuyên Tây” Tăng Khả đang giảng giải một tài liệu đã xa xưa cho Triệu Ngọc nghe: “Sau khi nạn nhân bị giết đều bị hóa trang thành hình dáng ác quỷ, ngồi, đứng hoặc treo trên không trung, trông vô cùng kinh khủng và dữ tợn…”

Trong lúc nghe giới thiệu, Triệu Ngọc mở tài liệu trong tay ra nhưng lại phát hiện phần lớn tài liệu đều là chữ Hán phồn thể.

“Lúc ấy đang trong thời kỳ đầu xây dựng đất nước” Tăng Khả hiểu ý của Triệu Ngọc, lập tức giải thích: “Máy ảnh là vật phẩm vô cùng xa xỉ cho nên không có ảnh chụp hiện trường. Em chỉ nghe nói lúc ấy có họa sĩ đã từng vẽ lại nhưng còn phải xem bên phía Xuyên Tây có tìm được hay không!”

“Ác quỷ!” Thôi Lệ Châu rùng mình: “Nghe cứ như tiểu thuyết kinh dị ấy!”

“Không phải tiểu thuyết” Tăng Khả giải thích: “Cũng không phải tin đồn khắp nơi, mà đây thật sự là một vụ án ly kỳ từng xảy ra! Lúc ấy, vụ án này đã gây ra khủng hoảng vô cùng lớn cho cả thành phố An Đô, hầu như đêm nào cũng vắng tanh, không ai dám ra khỏi cửa!”

“Vậy sau đó thì sao?” Triệu Ngọc hỏi: “Không phải đã bắt được hung thủ rồi à?”

“Đúng vậy” Tăng Khả nói: “Sau khi hung thủ giết người thứ năm thì đã bị cảnh sát bắt giữ! Dựa vào nội dung trong tài liệu cho thấy, hung thủ tên là Đào Ngọc Lan, là một diễn viên hát hí khúc trong một gánh hát!”

“Đào Ngọc Lan? Cái tên này… giống một người hát hí khúc!” Thôi Lệ Châu hỏi: “Là nam à?”

“Đúng vậy!” Tăng Khả trả lời: “Cảnh sát đã tìm thấy quần áo và đồ trang điểm dùng để trang điểm cho người chết trong nhà của người này, họ còn tìm thấy một chai thuốc độc với liều lượng cực mạnh nữa…”

“Thuốc độc?” Thôi Lệ Châu tò mò: “Nếu vậy thì những nạn nhân đó đều bị độc chết sao?”

“Đúng vậy” Tăng Khả trình bày: “Nhưng do kỹ thuật xét nghiệm ở thời đại đó rất lạc hậu cho nên đến nay vẫn không biết được thành phần của thuốc độc là gì. Mà càng ly kỳ hơn chính là sau khi hung thủ bị cảnh sát bắt giữ thì đã đột ngột chết trong tù. Có người nói hung thủ sợ tội tự sát, cũng có người nói là bị tra hỏi mạnh tay quá, mà Đào Ngọc Lan còn bị bệnh nữa…”

“Lúc đó, cuộc thẩm tra xử lý dở dang giữa chừng, trong tài liệu có nói Đạo Ngọc Lan đã nhận tội nhưng vẫn có lời đồn nói rằng Đào Ngọc Lan khăng khăng nói mình bị oan… Nhưng dù thế nào đi nữa” Tăng Khả ngẩng đầu lên: “Sau khi Đào Ngọc Lan bị bắt, không còn vụ án quỷ vương nào tương tự xuất hiện nữa!”

“À… Nếu vậy…” Thôi Lệ Châu nói: “Lời đồn đó đều là giả sao? Cảnh sát đã bắt đúng người rồi?”

“Phải chờ chúng ta tới An Đô xem cảnh sát địa phương có tìm thấy tài liệu trước kia hay không rồi mới có thể bàn đến những chuyện này!” Tăng Khả nói: “Bởi vì năm đó chưa thẩm vấn xong, cho nên đến tận bây giờ cũng không biết mục đích giết người của hung thủ là gì! Nghe nói tất cả các nạn nhân đều không có quan hệ gì với hung thủ cả…”

“Vụ án này… Nghe có vẻ đáng sợ thật!” Thôi Lệ Châu lại rùng mình nói với Triệu Ngọc: “Sếp à, chúng ta thật sự phải đi giải quyết nó sao? Từ năm 1953 tới nay đã sáu mươi sáu năm rồi, đừng nói là có người cho rằng hung thủ gây ra vụ án hôm qua chính là hung thủ vụ án quỷ vương sáu mươi sáu năm trước đấy nhé?”

“Tình hình bây giờ vẫn chưa rõ ràng, dù nói thế nào cũng vô ích!” Triệu Ngọc nói: “Nhưng có một điểm rất rõ ràng, đó là nếu vụ này không quan trọng thì Sở trưởng Tiêu đã không gọi điện cho tôi lúc nửa đêm rồi.

Cho nên… chúng ta phải tới Xuyên Tây một chuyến thôi!”

“Thật là” Thôi Lệ Châu thở dài: “Vậy còn vụ hồi ký giết người thì làm sao đây? Chúng ta vừa mới tìm được chút manh mối thì lại bị chặt đứt nữa à?”

“Chúng ta chỉ là khách được mời tới hỗ trợ điều tra vụ án này thôi!” Triệu Ngọc nói: “Có Vương Xán và tổ điều tra đặc biệt khác ở đây rồi, cứ để họ tra trước đi”

“Haiz… Đành phải làm vậy thôi!”

Triệu Ngọc thở dài thất vọng, hơn ai hết, hắn biết rõ vụ án hồi ký giết người lúc này đã đi tới thời khắc mấu chốt nhất, nếu như có thể đào sâu hơn thì sẽ nhận được kết quả tốt!

Nhưng tiếc là…

“Vụ án quỷ vương xảy ra thật sự không đúng lúc chút nào” Thôi Lệ Châu thở dài hỏi Triệu Ngọc: “Sếp à, anh có thể nói cho chúng tôi biết vụ án ngày hôm qua là thế nào không? Có phải nó giống y hệt vụ án quỷ vương hồi trước không?”

Nghe vậy, Triệu Ngọc hơi do dự, sau đó mới bật điện thoại của mình lên, mở một tấm ảnh ra cho Thôi Lệ Châu xem.

Kết quả, Thôi Lệ Châu vừa nhìn một cái thì mặt trắng bệch!

“Trời đất ơi!” Thôi Lệ Châu cực kỳ hoảng sợ, nói: “Tại sao trên thế giới này lại có vụ án giết người như thế chứ!?”

Thấy Thôi Lệ Châu hoảng sợ đến vậy, Tăng Khả cũng vội vàng tiến tới xem sao, nhưng cũng bị dọa sợ hết hồn.

Chỉ thấy trong ảnh bất ngờ xuất hiện một cảnh tượng vô cùng quỷ dị, người chết mặc một bộ quần áo của đạo sĩ, trên mặt bị trang điểm rất đậm, tóc cũng được búi lên cao…

Càng kỳ lạ hơn là nạn nhân đang trong tư thế ngồi xếp bằng, trước người có đặt một cây đàn cổ, hai tay nạn nhân đang đè trên dây đàn tựa như đang gảy đàn vậy…

Gương mặt nạn nhân vô cùng dữ tợn, khi phối hợp với đàn cổ lại càng để lộ một cảm giác sợ hãi khó tả, chỉ cần liếc qua một cái là cảm thấy sốc nặng và khó chịu rồi.

“Cái này…” Thôi Lệ Châu sợ mất hồn mất vía, hỏi: “Đây chẳng phải là đạo sĩ sao? Cũng là ác quỷ à?”

“Bây giờ thì cô cậu đã biết…” Triệu Ngọc cất điện thoại vào, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nói: “Tại sao Sở trưởng Tiêu lại gọi điện cho tôi rồi chứ?”

“Khu Xuyên Tây là nơi bắt nguồn của văn hóa quỷ của nước ta” Triệu Ngọc nói: “Nghe nói văn hóa quỷ ở vịnh Phong Đào thuộc An Đô còn xa xưa hơn lịch sử của thành phố quỷ Phong Đô nữa… Bên trong viện bảo tàng có sách cổ được chép tay không rõ nguồn gốc gọi là ‘Bản ghi chép Quỷ Vương’, trong sổ ghi chép lại câu chuyện của mười ác quỷ hàm oan mà chết ở nước ta thời cổ đại!”

“Nghe nói năm đó Đào Ngọc Lan đã phỏng theo bản ghi chép Quỷ Vương này để gây ra vụ án giết người quỷ vương làm chấn động Xuyên Tây! Ông ta giết chết nạn nhân rồi trang điểm cho họ thành các hình dáng ác quỷ trong sách, căn cứ theo thứ tự đúng là năm ác quỷ đầu tiên được giới thiệu trong sách! Mà vụ án xảy ra trong miếu Quan Đế ngày hôm qua” Triệu Ngọc nói: “Cũng vừa đúng là ác quỷ thứ sáu được ghi chép trong sách! Vị đạo sĩ này…” Triệu Ngọc ra hiệu về phía điện thoại của mình: “Tên là Quán Tiên, tương truyền là một đạo nhân trăm tuổi sống ở bờ sông Tùy Thủy thời Xuân Thu! Tống Cảnh Công muốn xin ông ta chỉ bảo phép thuật nhưng đã bị từ chối, cho nên Tống Cảnh Công ôm hận trong lòng mà giết chết ông ta, từ đó biến thành ác quỷ, mỗi ngày đều phải lên tường thành nước Tống đánh đàn…”

“Ồ…” Thôi Lệ Châu vô cùng ngạc nhiên: “Sếp biết nhiều quá nhỉ, thậm chí còn biết cả truyền thuyết luôn!”

“Cô nói gì thế!” Triệu Ngọc nhếch mép: “Sở trưởng Tiêu kể cho tôi nghe chuyện này tối hôm qua, làm tôi sợ đến mức mất ngủ cả đêm đấy! Đúng là đáng giận mà!”

Thôi Lệ Châu và Tăng Khả đều không còn gì để nói…

“Nhưng mà” Triệu Ngọc lập tức nghiêm túc trở lại, nói: “Đương nhiên những truyền thuyết này vẫn chưa phải điểm quan trọng, quan trọng là tại sao tên hung thủ này lại bắt đầu giết người từ ác quỷ thứ sáu trong bản ghi chép Quỷ Vương chứ?”

“Đúng đấy…” Tăng Khả thấy kỳ lạ: “Trùng hợp là trước đây, Đào Ngọc Lan đã giết tới người thứ năm, chẳng lẽ… tên hung thủ này… muốn kế thừa di nguyện của Đào Ngọc Lan, giết hết tất cả ác quỷ còn lại trong bản ghi chép Quỷ Vương?”

“Ồ!” Thôi Lệ Châu cực kỳ sợ hãi: “Vậy thì nguy rồi, điều này có nghĩa là vụ án này sẽ còn có nạn nhân mới xuất hiện nữa sao? Vậy… chúng ta phải tranh thủ thời gian thôi!”