Chương 1834 Thuốc diệt chuột
Ba giờ chiều, bên trong tiệm KFC bên ngoài ga tàu cao tốc của thành phố Diệu Danh“Sư phụ cứ yên tâm” Vương Xán nhìn Triệu Ngọc đang gặm hamburger, vô cùng quyết tâm mà cam đoan: “Tôi nhất định sẽ tiếp tục điều tra rõ ràng tất cả nhân viên trong nhà tù có liên quan tới Nông Chí Phát!”
“Đúng” Triệu Ngọc nói: “Căn cứ vào chứng cứ mà chúng ta đang có hiện giờ thì trước khi Nông Chí Phát vào tù, tinh thần ông ta vẫn bình thường, cho nên điểm mấu chốt nhất của hồi ký giết người phải nằm trong tù!
Nếu đã sàng lọc hết tất cả nhân viên thì sau đó hãy tra tù nhân cho rõ đi!”
“Vâng!” Vương Xán gật đầu.
“Nhưng mà…” Thôi Lệ Châu hớp một ngụm Coca, nói với vẻ không quá lạc quan: “Nông Chí Phát bị nhốt trong nhà tù mười bốn năm, đây chính là nhà tù đấy, các phạm nhân cứ ra ra vào vào y như đèn kéo quân vậy, nếu đi thăm dò từng người thì phải tra tới năm nào tháng nào chứ?”
“Đúng vậy, tôi đã thống kê sơ lại” Vương Xán nói: “Có khoảng năm ngàn người có thể tiếp xúc với Nông Chí Phát! Nhưng nếu làm theo phương pháp loại trừ của sư phụ thì vẫn có thể thu hẹp phạm vi lại. Chúng tôi sẽ phái thêm người cố gắng tranh thủ hết sức có thể!”
“Còn nữa” Triệu Ngọc nói tiếp: “Chuyện Nông Chí Phát bị thôi miên có thể còn có nguyên nhân khác, cho nên cậu hãy chú ý tới những người tới thăm tù mấy năm nay, hoặc là thư từ có liên quan tới Nông Chí Phát… Nếu chuyên gia thôi miên đó là cao thủ thì cũng có thể dùng phương pháp khác để thực hiện thôi miên Nông Chí Phát!”
“Đã biết, tôi nhớ rồi!” Vương Xán gật đầu.
“Còn nữa” Triệu Ngọc quyết đoán buông hamburger ngon miệng xuống mà dặn dò tiếp: “Tôi nghe chị Ngô nói là không có nhiều chuyên gia thôi miên cao cấp đâu, cho nên tốt nhất là cậu hãy phái người điều tra theo hướng này đi, thử xem khu vực Diệu Danh có chuyên gia thôi miên nào phù hợp với điều kiện này hay không? Nhỡ đâu người này dựa vào con đường khác để tiếp xúc với Nông Chí Phát thì sao? Chẳng hạn như hắn ta có thể lợi dụng cơ hội làm khai thông tâm lý cho phạm nhân, hoặc là có quan hệ gì đó với nhà tù…”
“Vâng!” Vương Xán vội vàng lấy điện thoại di động ra, ghi lại những lời dặn dò của Triệu Ngọc.
“Đương nhiên, Liễu Thành cũng là một nhân vật then chốt, hãy nhớ không được bỏ qua bệnh nhân tâm thần này, bởi vì ông ta là người duy nhất nhìn thấy sát thủ trong hồi ký giết người!” Triệu Ngọc lại nói.
Vương Xán lại gật đầu.
“Được rồi” Sau khi đã căn dặn xong xuôi, Triệu Ngọc mới cầm hamburger lên và nói: “Nếu như điều tra hết các hướng đi này mà vẫn không thu hoạch được gì thì chỉ có thể chứng tỏ suy luận của tôi đã sai! Đến lúc đó hãy điều tra lại theo suy đoán ban đầu! Nhưng trước khi chưa chắc chắn một trăm phần trăm thì không nên bỏ qua tin tức của bất kỳ người nào! Bởi vì sự thật thường sẽ xuất hiện ở chỗ mà không ai để ý tới…”
“Vâng…” Vương Xán gật đầu rồi nói với Triệu Ngọc: “Sư phụ à, các anh cũng phải cẩn thận nhé. Tôi nghe nói vụ án mà các anh muốn điều tra không hề đơn giản đâu!”
“Được rồi, đừng hỏi nhiều về chuyện của chúng tôi nữa, cậu lo hoàn thành nhiệm vụ của mình cho tốt đi đã” Triệu Ngọc gặm mấy miếng hamburger, nói: “Có tin tức gì mới là phải báo cho tôi biết đấy! Tôi đã nói chuyện với Tổng cục Hình sự rồi, mặc dù vụ án này không do tôi phụ trách nhưng tôi vẫn giữ quyền tham gia, cho nên không cần phải lo lắng tiết lộ bí mật hay quyền hạn gì đó mà cứ báo cáo cho tôi…”
“Vâng, vâng, vâng!” Vương Xán chỉ quầy gọi đồ trong tiệm: “Tôi thấy anh ăn ngon như vậy, hay là… đi gọi thêm mấy cái bánh hamburger nữa nhé…”
⚝ ✽ ⚝
Nửa tiếng sau, cả tổ điều tra đặc biệt của Triệu Ngọc bước lên máy bay, ngồi vào khoang hạng nhất.
“Sếp à, có một số việc tôi vẫn muốn nói dông dài với anh một lúc” Lúc máy bay chưa cất cánh, Nhiễm Đào ngồi bên cạnh bỗng nhiên nói với Triệu Ngọc: “Tôi đã từng tới nhà tù giam Nông Chí Phát, cũng đã tiếp xúc gần với các nhân viên làm việc trong tù”
“Họ nói với tôi…” Nhiễm Đào nhìn ngó xung quanh rồi mới nói tiếp với vẻ thần bí: “Thật ra thì có 80-90% là phạm nhân bị nhốt trong tù sẽ mắc phải vấn đề về tâm lý, nhất là những phạm nhân có tội nặng! Cho nên nếu Nông Chí Phát có vấn đề tâm lý thì cũng chỉ là chuyện thường gặp mà thôi. Anh thử nghĩ xem, một người bị phán tù chung thân, mất đi tự do, cho dù ở trong tù không gặp khó khăn gì nhưng thể nào cũng phải sinh ra một vài cảm xúc tiêu cực và sa sút đúng không!”
“Ừm…” Triệu Ngọc lắng nghe, nhớ lại tình trạng lúc mình bị nhốt trong tù ở đời trước. Đúng như Nhiễm Đào nói, là một tù nhân thì tỷ lệ mất khống chế cảm xúc sẽ lớn hơn người bình thường.
“Họ nói với tôi rằng cho dù phạm nhân gặp vấn đề nghiêm trọng về tinh thần nhưng chỉ cần người đó không có khuynh hướng bạo lực hoặc là tự sát thì bên phía nhà tù sẽ không báo lên trên! Bởi vì…” Nhiễm Đào thấp giọng: “Một khi bị người thân của phạm nhân biết thì bọn họ sẽ cho rằng quản giáo ở trại giam mắc sai lầm mới khiến cho phạm nhân mất khống chế tinh thần, đến lúc đó khó tránh khỏi bị khiếu nại hoặc truy tố, gây ảnh hưởng không tốt cho nhà tù! Cho nên thật sự không thể nói chính xác vấn đề của Nông Chí Phát là do nguyên nhân gì gây ra!”
“Ừm…” Triệu Ngọc thở dài, dường như hiểu ra gì đó rồi mới nói: “Tôi có thể hiểu được lời cậu nói… Có lẽ là do tôi nhạy cảm quá! Cũng có lẽ là do tôi thấy tên ác ma giết người Nông Chí Phát này được sống thọ chết yên bình nên cảm thấy không thoải mái… Hoặc có lẽ là từ nguyện vọng chủ quan của tôi, tôi hy vọng có một hung thủ thật sự xuất hiện để pháp luật xử quyết…”
“Nhưng mà…” Triệu Ngọc cắn răng nói: “Chúng ta phải luôn giữ thái độ nghi ngờ với vụ án lớn như thế này! Khi chưa có chứng cứ xác thực thì chúng ta phải điều tra rõ ràng mỗi một điểm đáng nghi thì mới có thể đưa ra kết luận cuối cùng! Cho nên chúng ta không thể xử lý vụ án này theo suy nghĩ thông thường được, bởi vì tính cách và quỹ đạo sinh hoạt của Nông Chí Phát không khớp với sát thủ trong hồi ký. Vả lại, Liễu Thành cũng đã chứng thực vụ án ở viện điều dưỡng kia không phải do Nông Chí Phát gây ra…”
“Tôi hiểu rồi…” Nhiễm Đào hiểu ý: “Thì ra những lo lắng của tôi đều là dư thừa, sếp đã nhìn thấu vụ án này từ lâu rồi! Lợi hại, lợi hại!”
“Ha ha, lâu lắm rồi tôi không được nghe anh Đào tâng bốc đó…” Triệu Ngọc nói đùa một câu làm cả hai người đều cười phá lên.
Đúng lúc này, tiếp viên hàng không nhắc nhở hành khách rằng máy bay sắp cất cánh, mong mọi người chuẩn bị sẵn sàng.
Nhưng không ngờ, ngay lúc máy bay sắp cất cánh thì Tăng Khả lại nhận được một tin tức, vội vàng xoay người đưa điện thoại cho Triệu Ngọc xem, còn giảng giải cho hắn nghe: “Tổ trưởng, đã có báo cáo khám nghiệm tử thi từ Cục Cảnh sát An Đô rồi, người bị hại đã chết ba ngày, do đã bị hóa trang cho nên mức độ thối rữa của thi thể có vẻ không nghiêm trọng lắm…”
“Còn nữa…” Tăng Khả chỉ vào một tin tức trên điện thoại rồi nói: “Nguyên nhân cái chết cũng được xác định rõ ràng, nạn nhân bị trúng độc mà chết, đó là chất TETS, cũng chính là thuốc diệt chuột mà chúng ta thường nói tới!”
“Đậu xanh rau má!” Triệu Ngọc ngạc nhiên đến mức líu lưỡi: “Thuốc diệt chuột? Cao cấp… đến vậy sao!?”
“Càng ghê gớm hơn là…”
Tăng Khả vừa định nói rõ thì nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp ở phía xa bỗng nhiên hô lên với Tăng Khả: “Thưa anh, máy bay sắp cất cánh rồi, mời anh ngồi về chỗ và cất điện thoại đi…”
“À… À à…” Tăng Khả vội vàng xoay người ngồi lại chỗ, cùng lúc đó, máy bay bắt đầu cất cánh.