Chương 1835 Hung thủ gian ác
Nhớ lại trước đây, lúc điều tra vụ án ác ma ở Bắc Xuyên, Triệu Ngọc đã từng tới tỉnh Xuyên Tây nhưng lại chưa từng tới An ĐôAn Đô là tỉnh lị thuộc tỉnh Xuyên Tây, là một thành phố lớn số một của khu Tây Nam.
Khi Triệu Ngọc đi tàu cao tốc tới An Đô thì đã là mười giờ tối.
Khí hậu ở An Đô đã tiến vào mùa hè cho nên còn nóng bức hơn Diệu Danh.
Do đã chào hỏi trước, vả lại Triệu Ngọc không thích làm rầm rộ cho nên người tới đón đoàn người Triệu Ngọc lần này chỉ có đội trưởng đội cảnh sát Cục Cảnh sát An Đô tên là Trương Linh, cũng là người phụ trách vụ án quỷ vương.
Lúc trước, khi Triệu Ngọc nghe cái tên này còn tưởng là một nữ đội trưởng cảnh sát, nhưng khi thấy mặt mới biết Trương Linh là một nam đội trưởng, vả lại còn là một ông chú trung niên đầu không còn sợi tóc nào.
Tiếng tăm của Triệu Ngọc hiện giờ đã sớm vang khắp toàn bộ giới cảnh sát rồi, cho nên lúc hai bên gặp mặt giới thiệu thì đội trưởng Trương Linh có vẻ hơi căng thẳng và thận trọng, thậm chí còn có chút sợ hãi nữa.
Hẳn là ông ta đã nghe nói Triệu Ngọc có mạch suy nghĩ khác với các thám tử khác và cả tính cách nóng nảy ngông cuồng kia nữa. Cho nên lúc trò chuyện, Trương Linh luôn dè dặt, rất sợ nói phải điều gì làm vị thần thám này phật lòng.
Nhưng Trương Linh cũng là một người thông minh, có lẽ anh ta đã tìm hiểu trước, biết Triệu Ngọc không thích xã giao và khách sáo quá nhiều, cho nên khi Triệu Ngọc vừa lên xe, anh ta đã lập tức báo cáo công việc cho Triệu Ngọc biết.
“Người chết tên là Ngưu Kim Khuê, là giáo viên trường nghệ thuật Đồng Nhạc, chuyên dạy đàn cổ” Giọng Trương Linh vang vọng, êm ái tựa như đã từng học phát thanh vậy: “Năm nay sáu mươi hai tuổi, trước đây là diễn viên đoàn kịch hát Tứ Xuyên, thông thạo các loại nhạc cụ…”
“Ồ?” Triệu Ngọc sững sờ: “Là một người diễn hí khúc à?”
“Kịch Tứ Xuyên?” Thôi Lệ Châu chen miệng hỏi một câu: “Có phải là có đổi khuôn mặt không?”
“Ừm… Đúng vậy, nhưng đổi mặt chỉ là một loại trong đó mà thôi…” Trương Linh nhìn Thôi Lệ Châu, nhưng không dám đặt tầm mắt lên người đẹp này quá lâu bèn tiếp tục nói: “Đúng là Ngưu Kim Khuê từng biểu diễn trên sân khấu, nhưng đa số đều là vai đào kép nhỏ, còn công việc chính vẫn là nhạc sĩ! Nhưng cho dù là nhạc sĩ thì trước đây ông ta cũng là một nhân vật nổi tiếng ở địa phương chúng tôi, còn từng lên tiết mục của truyền hình trung ương nữa! Nhưng tính cách của người này lại chẳng ra sao cả, mười năm trước, ông ta còn có tiền án vì gái bán dâm đó. Sau đó, ông ta vụng trộm với một người phụ nữ có chồng, bị bắt gian tại trận, thế là danh dự xuống dốc không phanh, chẳng những ly hôn mà còn bị đoàn kịch sa thải, chỉ có thể tới trường học dạy đàn cổ thôi…”
“Ồ…” Nhiễm Đào gật đầu nói: “Xem ra người này cũng chẳng phải kẻ tốt lành gì!”
“Hiện giờ ông ta đang sống một mình” Trương Linh nói: “Cho nên dù đã mất tích nhiều ngày nhưng không có ai báo án. Bên phía trường học thấy ông ta không đi làm thì chỉ gọi một cuộc cho ông ta nhưng điện thoại lại tắt máy, rồi không tìm hiểu sâu hơn… Còn nữa, cây đàn cổ được phát hiện tại hiện trường vụ án cũng là của Ngưu Kim Khuê! Nghe nói giá trị cây đàn cổ đó không hề rẻ, nó là loại được chế tạo thủ công…”
“Ừm… Vậy thì… các anh đã lục soát nhà nạn nhân chưa? Có phát hiện gì không?” Triệu Ngọc hỏi thẳng vào vấn đề chuyên môn.
“Chúng tôi đã lục soát rồi” Trương Linh vội vàng trả lời: “Không phát hiện bất kỳ dấu vết khả nghi nào ở nhà nạn nhân cả. Điện thoại di động, ví tiền cùng các đồ vật quý của ông ta cũng đều không còn nữa. Điều này chứng tỏ nhà nạn nhân không phải là địa điểm gây án, có lẽ ông ta bị hung thủ bắt ở bên ngoài!”
“Ừm…” Triệu Ngọc im lặng suy nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp: “Nếu vậy thì cái miếu gì đó kia chính là địa điểm đầu tiên xảy ra vụ án nhỉ?”
“Đúng thế!” Trương Linh gật đầu nói: “Là miếu Quan Đế. Dựa vào giám định của pháp y thì nơi đó chắc chắn là hiện trường xảy ra vụ án.
Buổi chiều ba ngày trước, nạn nhân bị hung thủ mang tới nơi đó giết chết! Căn cứ vào báo cáo khám nghiệm tử thi, nạn nhân chết vì trúng độc TETS, cũng chính là thuốc diệt chuột mà chúng ta thường nói tới, tôi tin rằng…” Trương Linh ra hiệu về phía điện thoại của mình: “Ngài đã đọc báo cáo này rồi đúng không?”
“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu.
“Chắc chắn hung thủ đã chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo rồi” Trương Linh nói: “Độ tan trong nước của thuốc diệt chuột rất thấp, nhưng hung thủ đã sử dụng một loại thuốc thử hóa học có chứa aceton để làm tan thuốc diệt chuột, sau đó tiêm chúng vào đường tiêu hóa và hô hấp của nạn nhân để tăng tốc độ trúng độc. Nhân viên khám nghiệm tử thi phỏng đoán rằng trong vòng chưa đến mười lăm phút kể từ khi trúng độc, nạn nhân đã mất mạng rồi! Nếu như suy xét thêm về điều kiện tuổi tác và sức khỏe của Ngưu Kim Khuê thì có lẽ toàn bộ quá trình tử vong còn chưa tới năm phút!”
Triệu Ngọc vừa nghe thấy vậy đã lập tức rơi vào trầm tư.
Trương Linh chờ một lúc thấy Triệu Ngọc vẫn còn im lặng suy nghĩ bèn nói tiếp: “Thuốc diệt chuột là thuốc độc có liều lượng rất mạnh, một khi sử dụng thì rủi ro càng tăng cao, cho nên đã bị cấm sản xuất và tiêu thụ từ năm 1991! Triệu chứng sau khi uống phải thuốc độc vô cùng nghiêm trọng, có thể ảnh hưởng đến nhiều cơ quan trong thân thể, gây co giật nôn mửa, đến khi mất đi ý thức thì cả người sẽ cứng còng lại!”
“Pháp y nói…” Trương Linh thuật lại: “Người bị hại có dấu vết bị trói rất rõ ràng, họ nghi ngờ rằng lúc trúng độc, nạn nhân đã bị hung thủ trói trên chỗ ngồi. Đợi tới khi người đó chết và thân thể đã cứng lại, dán chặt vào ghế thì hung thủ mới cởi dây ra…”
“Ồ…” Thôi Lệ Châu nghe tới đây thì không thể nhịn được nữa: “Hung thủ thật ác độc. Tôi cảm thấy người này chắc chắn có bệnh thần kinh!”
“Đội trưởng Trương” Lúc này, Tăng Khả hỏi Trương Linh: “Các anh có tìm được hồ sơ tài liệu liên quan tới vụ án Đào Ngọc Lan không? Trước kia, Đào Ngọc Lan cũng sử dụng thuốc diệt chuột sao?”
“Ừm… Cái này…” Trương Linh thấp thỏm nhìn Triệu Ngọc rồi mới nói: “Vụ án Đào Ngọc Lan xảy ra trong thời kỳ mới giải phóng, mà An Đô khi ấy chưa phải là tỉnh lị của Xuyên Tây cho nên phải thử liên lạc với bên thành phố Trùng Dương mới tìm được hồ sơ liên quan… Ừm, đồng nghiệp bên ấy đang tìm rồi…”
Trương Linh nói xong lại nhìn Triệu Ngọc, thấy Triệu Ngọc không nổi giận, anh ta mới nhẹ nhõm rồi nói tiếp: “Chắc chắn không có khả năng là thuốc diệt chuột đâu. Chúng tôi đã điều tra tài liệu rồi, thuốc diệt chuột được nhà khoa học người Đức nghiên cứu phát minh vào năm 1949, đến năm 1953 vẫn chưa được sử dụng rộng rãi ở nước ta, cho nên… có lẽ loại độc Đào Ngọc Lan sử dụng là thứ khác!”
“Dù sao hai vụ án đã cách nhau sáu mươi sáu năm rồi…” Ngô Tú Mẫn nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, tôi cho rằng chúng ta nên đặt trọng điểm điều tra vào vụ án trước mắt này!”
“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu rồi hỏi Trương Linh: “Tình hình ở hiện trường xảy ra vụ án thế nào rồi? Các anh có tìm thấy nhân chứng tận mắt chứng kiến hay video giám sát gì không?”
“Chuyện này… Ừm…” Trương Linh ấp úng rồi bất đắc dĩ nói: “Hiện giờ chúng tôi vẫn chưa tìm thấy nhân chứng tận mắt chứng kiến. Hiện trường vụ án là khu vực bị phá bỏ và di dời, mà video giám sát ở nơi đó cũng đã bị hỏng hóc từ lâu rồi!”
“Vậy còn… Camera giao thông trên xe qua lại nơi đó thì sao?” Nhiễm Đào chen miệng hỏi một câu.
“Bên trong khu vực phá dỡ đều là hẻm nhỏ, xe hơi không chạy vào được cho nên không có xe nào ghi lại được cả… Chúng tôi chỉ có thể tiến hành điều tra dựa vào camera an ninh trên đường lớn và một vài cửa hàng xung quanh đó thôi. Nhưng đến bây giờ vẫn chưa thu thập được manh mối gì…”
“Phù…” Triệu Ngọc thở ra một hơi rồi nói: “Chỉ riêng việc sử dụng ống tiêm thôi đã cho thấy hung thủ đã có chuẩn bị từ trước, tất nhiên cũng đã khảo sát địa điểm gây án xong xuôi rồi! Xem ra… Lần này chúng ta đã gặp phải cao thủ!” Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc rồi nói với Trương Linh: “Nếu đã vậy thì chúng ta không đi tới Cục Cảnh sát nữa mà tới thẳng hiện trường đi!”