Chương 1836 Hiện trường xảy ra vụ án
Khi đoàn người Triệu Ngọc tới hiện trường xảy ra vụ án thì sắc trời đã tối hẳnDo con đường trong khu dân cư quá chật hẹp cho nên bọn họ chỉ có thể đậu xe bên đường rồi đi bộ vào trong.
Bên ngoài miếu Quan Đế chẳng những đã bị vòng dây cảnh giới mà còn có rất nhiều cảnh sát canh giữ.
Có lẽ do vụ án này khá tà ma nên cơ quan địa phương đã bố trí mười mấy nhân viên cảnh sát chịu trách nhiệm trông chừng, vượt xa vụ án bình thường.
Nhưng dù là vậy, Triệu Ngọc vẫn có thể cảm nhận được vẻ mặt mất tự nhiên của những viên cảnh sát này, rõ ràng là trong lòng cũng sợ sệt.
Mặc dù gần đây miếu Quan Đế đã được tu sửa lại nhưng trông vẫn rất đổ nát, trong miếu bốc mùi hôi thối khiến người ta thấy khó chịu.
Vì vậy các nhân viên cấp dưới của Trương Linh còn cố ý chuẩn bị khẩu trang cho đoàn người Triệu Ngọc, nhưng Triệu Ngọc lại không đeo.
Toàn bộ đèn đóm trong miếu đã bị hỏng từ lâu, cảnh sát chuẩn bị tạm mấy ngọn đèn chiếu sáng, khi Triệu Ngọc tiến vào thì đèn lập tức được bật lên, sáng trưng như ban ngày.
“Đây chính là hiện trường xảy ra vụ án” Trương Linh dẫn Triệu Ngọc đi ra phía sau tượng thần rồi giới thiệu: “Do người chết đã bị tượng thần che mất cho nên người đi vào miếu Quan Đế không dễ phát hiện ra!”
“Vậy…” Triệu Ngọc nhìn hiện trường, hỏi: “Là ai phát hiện?”
“Hôm qua trời đổ mưa to” Trương Linh nói: “Trưởng phòng phá bỏ và di dời tên là Trương Vân và các đồng nghiệp đang đi khảo sát khu dân cư thì gặp mưa to, họ bèn vào trong miếu trú mưa rồi phát hiện ra người bị hại!”
“Phát hiện khi nào?” Triệu Ngọc hỏi tiếp.
“Khoảng mười hai giờ trưa” Trương Linh nói: “Sau khi phát hiện ra nạn nhân, họ đã báo cảnh sát ngay. Cảnh sát phân cục chạy tới hiện trường trước tiên, sau đó mới thông báo cho Cục thành phố là chúng tôi…”
“Các anh đã hỏi người dân quanh đây chưa?” Triệu Ngọc hỏi tiếp: “Bình thường có ai tới đây không?”
“Rất ít khi có người tới đây” Trương Linh trả lời: “Chúng tôi đã hỏi tổ dân phố, khu phố vẫn còn người dân, họ nói đã không có ai tới miếu Quan Đế thắp hương từ lâu rồi. Mặc dù cửa luôn mở nhưng ngày thường chỉ có một vài học sinh trốn học tới nơi này hút thuốc chơi bời thôi… Chúng tôi đã bắt đầu đi thăm hỏi điều tra từng nhà rồi, còn phái một nhóm đi hỏi thăm trường học gần đây…”
Ngay lúc Trương Linh đang nói chuyện thì Triệu Ngọc đã cầm ảnh chụp hiện trường và đi ra sau tượng thần, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ.
Trương Linh đang muốn nói gì nhưng thấy Triệu Ngọc nghiêm túc suy nghĩ thì không dám lên tiếng nữa.
“Anh đừng để ý tới tôi…” Triệu Ngọc không ngẩng đầu lên, nói: “Anh cứ nói tiếp đi, tôi đang nghe đây!”
“À…” Lúc này Trương Linh mới nói tiếp: “Khoa giám định không tìm được dấu vân tay và mô da khả nghi. Còn tất cả dấu vân tay trên đàn cổ đều là của người chết. Hơn nữa, người chết bị hóa trang thành đạo sĩ nhưng bộ quần áo kia vốn không phải là quần áo đạo sĩ thật sự. Trông vải vóc và kiểu dáng càng giống quần áo quay phim hoặc diễn hí khúc hơn. Chúng tôi đã phái người đi tìm hiểu rồi, họ sẽ dựa vào thành phần vải vóc để so sánh từng đoàn. Nhưng ở An Đô có rất nhiều đoàn kịch và đoàn phim điện ảnh truyền hình, ừm… bọn họ… ừm… cần một ít thời gian…”
Trương Linh ấp a ấp úng như vậy là vì anh ta nhìn thấy Triệu Ngọc chốc thì đứng, chốc lại ngồi yên như đang thiền, cuối cùng thì nằm thẳng trên mặt đất khiến anh ta nổi hết cả da gà. Đây là lần đầu tiên anh ta nhìn thấy có người khám xét hiện trường vụ án như vậy.
“Còn… Còn nữa…” Trương Linh chỉ có thể cố gắng nói tiếp: “Chúng tôi đã phái người đi điều tra mạng lưới quan hệ của nạn nhân Ngưu Kim Khuê, xem có phải vì thù hận hay không…”
“Giết vì thù hận…” Thôi Lệ Châu lắc đầu nói: “Có vẻ như vụ án này… không giống như giết người để báo thù!”
“Đúng vậy…” Tăng Khả gật đầu nói: “Tôi cảm thấy nó giống vụ án ở nước Pháp mà tổ trưởng từng nhắc tới hơn!”
“Vụ án anh nói là… vụ tranh sơn dầu giết người hả?” Thôi Lệ Châu có cùng suy nghĩ với Tăng Khả, nói: “Hai chúng ta nghĩ giống nhau đó, vừa rồi tôi cũng nghĩ như vậy! Ừm… Chị Ngô” Thôi Lệ Châu chuyển sang hỏi Ngô Tú Mẫn: “Chị thấy thế nào? Chị có cảm thấy nạn nhân giống như một tác phẩm nghệ thuật không? Chẳng phải văn hóa quỷ phổ biến ở vịnh Phong Đào này à?”
“Bây giờ vẫn khó nói lắm” Ngô Tú Mẫn cẩn thận nói: “Chúng ta phải xem thi thể rồi mới đi làm hồ sơ điều tra được.
Nhìn từ bên ngoài thì vụ án này vẫn có điểm khác biệt với các vụ án tương tự…”
“Vịnh Phong Đào chỉ là một cách nói chung chung thôi” Trương Linh giải thích cho Thôi Lệ Châu nghe: “Trước đây là để nói về khu vực phía Đông Nam thành phố An Đô, dọc theo dòng Giang An. Nghe nói trước đây, ở nơi này có một thành phố lớn nhưng sau đó bị tàn sát hàng loạt, người dân trong thành phố đều bị sát hại. Sau đó, có người may mắn trốn thoát, làm lễ truy điệu cho những vong linh đã chết thê thảm, xây cất miếu quỷ, siêu độ vong hồn, cho nên dần dần hình thành văn hóa quỷ khác người… Nhưng mà… Văn hóa quỷ khuyên người hướng thiện, làm nhiều chuyện tốt chứ đâu dạy ai giết người!?”
“Cho nên…” Thôi Lệ Châu nhìn Triệu Ngọc rồi nhỏ giọng nói với mọi người: “Tôi cảm thấy chuyện này có liên quan tới vụ án quỷ vương sáu mươi sáu năm trước. Tôi nói này…” Thôi Lệ Châu quay sang nhìn Trương Linh: “Các anh đã tra được gì về vụ án liên quan tới Đào Ngọc Lan chưa? Đào Ngọc Lan có con cháu gì không? Có phải con cháu của Đào Ngọc Lan muốn hoàn thành tâm nguyện thay ông ta không?”
“Ừm… Chuyện này ấy hả…” Trương Linh trở nên lúng túng: “Tôi… Chúng tôi tạm thời vẫn chưa tra được điều gì, do đã qua rất lâu rồi cho nên chúng tôi cần thêm thời gian…”
“Đào Ngọc Lan là diễn viên hát hí khúc” Thôi Lệ Châu nói tiếp: “Mà người chết này cũng là diễn viên hát hí khúc. Theo tôi, có khi nào chuyện này đang báo hiệu điều gì không? Chẳng hạn như nhắc nhở tất cả diễn viên hí khúc? Tôi dám đánh cược rằng vụ án này sẽ không kết thúc thế này đâu…”
Thôi Lệ Châu nói rồi mới nhận ra mình lỡ lời, vội vàng che miệng mình lại.
Mặc dù nỗi lo của cô ta rất có lý nhưng vẫn không nên nói ra ở nơi đông người như vậy, sẽ làm mất thân phận điều tra viên của cô ta.
Quả nhiên toàn bộ cảnh sát đang có mặt tại hiện trường đều nhìn Thôi Lệ Châu với ánh mắt khác thường, bầu không khí trở nên lúng túng.
“Đội trưởng Trương” Cuối cùng Triệu Ngọc cũng thoát ra khỏi trạng thái vong ngã, nói với Trương Linh: “Nhân viên Tiểu Thôi của chúng tôi nhắc nhở như vậy cũng có lý, nhưng… với tình huống hiện giờ thì không thể chỉ dựa vào nhắc nhở thôi đâu, nhiệm vụ cấp bách của chúng ta là mau chóng bắt được hung thủ!”
“Thế này đi…” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Nếu hung thủ ra tay kín đáo như vậy thì hắn ta phải tốn rất nhiều thời gian để ra tay với nạn nhân Ngưu Kim Khuê. Cho nên, anh hãy phái người đi tìm toàn bộ video giám sát có liên quan tới Ngưu Kim Khuê trong vòng một tháng gần đây rồi quan sát đối chiếu từng cái, xem có ai âm thầm đi theo đuôi hay là theo dõi ông ta hay không”
“À! Tôi biết, tôi biết rồi…” Trương Linh lau mồ hôi lạnh trên trán, gật đầu nói: “Tôi sẽ sắp xếp người đi làm ngay!”
“Còn nữa” Triệu Ngọc nói tiếp: “Cũng tìm người kiểm tra lại toàn bộ WeChat và tin nhắn của Ngưu Kim Khuê xem có ai hay tin nhắn nào khả nghi không. Cuối cùng còn phải điều tra video giám sát trong đêm hôm xảy ra vụ án có liên quan tới Ngưu Kim Khuê nữa, xem đêm đó Ngưu Kim Khuê đã bị hung thủ bắt cóc như thế nào…”
“Chúng tôi cũng đang làm, đang làm rồi…” Trương Linh gật đầu: “Ngài cứ yên tâm! Vậy…” Anh ta ngẩng đầu hỏi Triệu Ngọc: “Tiếp theo, ngài muốn đến Cục Cảnh sát kiểm tra thi thể sao?”
“Đi thôi!” Triệu Ngọc quyết đoán nói: “Nhưng còn có một chuyện mong anh làm giúp tôi!”
“Hả? Là chuyện gì? Xin ngài cứ việc căn dặn!”
“Phiền anh đem một quyển ‘Bản ghi chép Quỷ Vương’ tới cho tôi xem thế nào…” Triệu Ngọc nói: “Đến giờ tôi vẫn chưa biết rốt cuộc mười con quỷ được ghi chép trong đó là ai đâu! Ít nhất cũng phải biết là vị quỷ vương nào lên sân khấu chứ đúng không?”