← Quay lại trang sách

Chương 1837 Có một vấn đề

Mười giờ đêm, khi đoàn người Triệu Ngọc kiểm tra thi thể nạn nhân xong rồi ra khỏi phòng nghiệm xác, Thôi Lệ Châu run rẩy ôm chặt lấy cánh tay Ngô Tú Mẫn, làm nũng nói: “Chị Ngô, em mặc kệ hết đấy, tối nay hai chúng ta ở cùng phòng đi. Đáng sợ quá, em không dám ngủ một mình đâu!”“Đúng đấy, đúng đấy…” Nhiễm Đào vỗ lên bả vai Tăng Khả nói: “Nghe nói ngày mai pháp y Trương Bồi Bồi mới tới đây được, vậy tối nay hai anh em chúng ta cũng ở tạm một phòng đi!”

Tăng Khả cũng đang có ý đó nên lập tức gật đầu.

“Hừ” Nhưng Triệu Ngọc lại khinh thường mà quở trách: “Mấy cô cậu xem lại mình đi, người nào cũng sợ hãi thành như vậy hả? Có còn là nhân viên điều tra đặc biệt nữa không! Chuyện này mà bị truyền ra ngoài thì chẳng phải bị người ta cười chết à? Đây chỉ là một vụ án giết người thôi mà… Rõ là!”

Dứt lời, Triệu Ngọc xoay người nói với đội trưởng Trương Linh: “Tôi nói này đội trưởng Trương, tối nay anh đừng chi tiêu tốn kém thế, cứ xếp tôi với Nhiễm Đào, Tăng Khả vào phòng ba người là được rồi!”

Té ngã…

Tất cả mọi người có mặt tại chỗ đều sốc bởi một câu của Triệu Ngọc, đội trưởng Trương Linh suýt chút đã ngã gãy eo rồi. Một lúc lâu sau, anh ta mới gật đầu: “Được, được, tôi sẽ bảo khách sạn đổi phòng cho ngài!”

“Ừm…” Để giảm bớt lúng túng, Triệu Ngọc bèn ra hiệu cho Trương Linh đi tới góc hành lang rồi nhỏ giọng dặn dò: “Không dối gạt gì đội trưởng Trương, Tổng cục Hình sự phái tôi tới điều tra vụ án này, chắc anh cũng biết cấp trên để ý vụ án này tới cỡ nào rồi đúng không?”

“Vâng, vâng vâng, tôi hiểu rõ…” Trương Linh không biết Triệu Ngọc muốn nói gì, chỉ có thể vừa lắng nghe vừa gật đầu phụ họa theo.

“Vụ án quỷ vương gây chấn động và ảnh hưởng lớn tới lòng người cho nên cấp trên mong có thể xử lý khiêm tốn, không muốn làm quá rầm rộ…” Triệu Ngọc dặn dò: “Nhất là khi vụ án này liên quan tới vụ án sáu mươi sáu năm trước, truyền thông bây giờ lại không đáng tin, nhỡ rêu rao ra ngoài thì hậu quả… Anh hiểu rồi chứ?”

“Tôi hiểu, tôi hiểu” Trương Linh vội vàng gật đầu: “Ngài yên tâm đi, Cục trưởng chúng tôi đã mở một cuộc họp nội bộ, tất cả cảnh sát và nhân viên có liên quan tới vụ án đều phải giữ kín bí mật, cẩn thận trong việc đối ngoại. Bây giờ, bên ngoài chỉ biết là có án mạng xảy ra trong miếu Quan Đế ở vịnh Phong Đào, nhưng tuyệt đối không hề biết gì đến quỷ vương…”

“Ừm… Vậy thì tốt! Vậy thì tốt…” Triệu Ngọc đứng thẳng lưng lại, nói: “Chỉ mong có thể mau chóng bắt được hung thủ! Nếu lại xuất hiện vụ án nữa thì khó giải quyết rồi…”

“Tôi biết, chúng tôi nhất định sẽ dồn hết sức nghe ngài chỉ huy…” Sau khi Trương Linh bảo đảm xong mới đưa một tập hồ sơ trong tay cho Triệu Ngọc: “À phải rồi, đây là quyển ‘Bản ghi chép Quỷ Vương’ mà ngài muốn, bởi vì muốn xin mượn viện bảo tàng rất khó, cho nên chúng tôi đã nhờ bọn họ lấy bản chính photo ra một bản! Nhưng… Trong đó đều là chữ phồn thể, có thể ngài sẽ hơi khó đọc cho nên ngài hãy xem tạm cái này đi, tôi đã tìm chuyên gia phiên dịch cho ngài một quyển mới, ngày mai là dịch xong rồi…”

“À… Anh vất vả rồi!” Cho dù thế nào thì Triệu Ngọc cũng rất hài lòng với thái độ làm việc của đội trưởng Trương, anh ta tích cực hơn những cảnh sát ở Hương Giang nhiều.

“Không vất vả, không vất vả đâu, đều là việc thuộc bổn phận mà. À phải rồi” Trương Linh lại nói: “Do quyển ‘Bản ghi chép Quỷ Vương’ này đã cũ rồi cho nên có đôi chỗ bị hư hại. Còn nữa, quyển sách này được chia làm ba quyển thượng trung hạ ghi chép các loại ma quỷ khác nhau. Hai quyển trước đều là đầu trâu mặt ngựa, hoặc là ác quỷ khoác da người, ngài chỉ cần để ý tới quyển thứ ba là được!”

“À?” Triệu Ngọc tò mò mở tập tài liệu ra lật xem thử, quả nhiên nhìn thấy nó được chia làm ba quyển.

“Quyển thứ ba ghi chép về ma quỷ chết oan nổi tiếng thời cổ đại ở nước ta, tổng cộng có mười con” Trương Linh giới thiệu: “Có một vài ma quỷ chết oan trong này được sưu tầm từ truyền thuyết dân gian, có một vài tên trong Liêu trai, Sưu thần ký hoặc là trong sách cổ khác.

Năm đó sau khi Đào Ngọc Lan giết người, gương mặt mà ông ta trang điểm cho người chết là năm con quỷ chết oan đầu tiên, mà người bị hóa trang thành đạo sĩ chết trong miếu Quan Đế lần này vừa khéo là con quỷ thứ sáu! Cho nên cô Thôi nói cũng đúng, hai vụ án này chắc chắn có liên quan với nhau!”

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc vội vàng lật xem, chẳng bao lâu đã tìm được một dòng tiêu đề bằng chữ địa phương ghi là “Quán Tiên”, lại lật ra trang sau thì thấy một bức tranh vẽ cổ xưa.

Trong hình vẽ là một cô gái kỳ lạ mặc áo đỏ, có lẽ là đồ cưới, trên đầu đeo dải lụa đỏ, không nhìn ra mặt mũi.

Mà điều càng khiếp người hơn chính là trong ngực cô gái còn đang ôm một cái… tã lót trắng xanh!

Mặc dù hình vẽ không rõ lắm nhưng vẫn khiến da đầu người ta nổi da gà, cảm thấy khó chịu.

“Quỷ chết oan này gọi là Đậu Thị Nữ” Trương Linh giới thiệu: “Do có thai trước khi lập gia đình lại bị đàn ông vứt bỏ, sau đó sinh đứa bé ra ôm nó tới cửa tìm người đàn ông đó, nhưng lại bị người nhà của gã đánh chết, từ đó biến thành ác quỷ! Mà sau khi biến thành ác quỷ, cô ta lại đi quyến rũ những người đàn ông bạc tình, hút hết dương khí của họ khiến những người đàn ông đó biến thành xác khô…”

“Ồ… Câu chuyện này…” Triệu Ngọc ôm ngực: “Hình như đã nghe ở đâu rồi!”

“Đúng vậy, nhân vật Đậu Thị Nữ này có xuất xứ từ Liêu trai!” Trương Linh nói: “Bởi vì câu chuyện này quá thê thảm cho nên hồi đó làm phim truyền hình cũng không dám quay!”

“Nếu vậy thì…” Triệu Ngọc chỉ quyển “Bản ghi chép Quỷ Vương” trong tay và nói: “Quyển sách này là những chuyện sau Liêu trai à?”

“Không phải!” Trương Linh khẳng định nói: “Bản ghi chép Quỷ Vương được in thành sách vào thời nhà Minh, khi đó còn chưa có Liêu trai! Tôi cho rằng các câu chuyện trong Liêu trai chí dị được tác giả thu thập từ trong dân gian rồi soạn lại mà thành, cho nên… Chuyện Liêu trai rất có thể là tham khảo từ ‘Bản ghi chép Quỷ Vương’, hoặc là từ nơi nào khác…”

“Ồ” Triệu Ngọc bội phục nói: “Xem ra đội trưởng Trương đã chuẩn bị rất chu đáo, ngay cả những chi tiết nhỏ này cũng có nghiên cứu rồi…”

“Ha ha… Ngài quá khen, quá khen…” Trương Linh vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội vàng giải thích: “Thật ra tất cả cảnh sát trong Cục An Đô chúng tôi đều biết về vụ án quỷ vương vào sáu mươi sáu năm trước! Cho nên khi vụ án này xuất hiện thì chúng tôi đều sợ nó sẽ phát sinh lần nữa, nên đã tranh thủ đọc lại ‘Bản ghi chép Quỷ Vương’…”

“Ừm, đúng là có tâm! Xem ra…” Triệu Ngọc thở dài nói: “Chúng ta phải tranh thủ thời gian mới được, bởi vì bất kỳ lúc nào cũng có khả năng xảy ra một vụ án quỷ vương nữa!”

“Vâng!” Trương Linh chào theo kiểu quân đội: “Tôi đã báo cho các đội nhỏ thay phiên nghỉ ngơi để liên tục điều tra rồi!”

“Tốt lắm” Triệu Ngọc xoay người nói với Tăng Khả: “Tối nay, tôi với Tăng Khả trực, những người khác đi nghỉ ngơi trước đi!”

“Đừng… Đừng chơi tôi mà có được không…” Nhiễm Đào sốt ruột nói: “Hai người trực ban để tôi ngủ một mình sao? Không được, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, tôi yêu cầu được trực ban với hai người!”

Mọi người nghe vậy thì đều nhìn nhau cười.

Sau mười giờ, ba người đàn ông nhóm Triệu Ngọc đi tới phòng làm việc mà Cục Cảnh sát đã chuẩn bị riêng cho bọn họ. Ba người đều không rảnh rỗi mà lập tức triển khai công tác điều tra.

Ai tra tư liệu thì tra, ai xem video thì xem, mà Triệu Ngọc thì bắt đầu viết suy nghĩ phá án lên bảng trắng theo thường lệ.

Kết quả, hắn vừa mới viết được mấy phút thì đã nhận ra một vấn đề, vội vàng nói với Tăng Khả: “Tăng Khả, cậu hãy xem lại video giám sát quay nạn nhân Ngưu Kim Khuê hôm đó cho thật kỹ, hình như… Chậc chậc…”

“Sao vậy sếp?” Nhiễm Đào vội hỏi: “Đừng nói anh đã tìm ra manh mối rồi nhé?”

“Không phải, tôi chỉ tò mò…” Triệu Ngọc nói: “Nếu như cây đàn cổ kia là của nạn nhân Ngưu Kim Khuê, mà hung thủ lại chưa từng tới nhà nạn nhân thì… Cây đàn cổ này làm sao mà đến hiện trường vụ án được chứ?”

“…” Tăng Khả và Nhiễm Đào vẫn còn đang lý giải ý của Triệu Ngọc.

Nhưng Triệu Ngọc đã nói tiếp: “Nếu như Ngưu Kim Khuê bị hung thủ bắt cóc ở một chỗ nào đó vào buổi tối thì… Còn cây đàn thì sao? Chẳng lẽ ông ta hơn nửa đêm đi ra ngoài mà còn mang cây đàn theo à?”