← Quay lại trang sách

Chương 1839 Mười tám tầng địa ngục

Bên bờ sông Giang An vịnh Phong Đào, thành phố An Đô, một khu danh lam thắng cảnh xây dựng nhân tạo có diện tích 30000 mét vuông, còn được gọi là thành phố quỷTòa kiến trúc này mới xây dựng vào năm 2010, được chính quyền địa phương khai phá xây dựng thành khu tham quan, sau đó được thầu lại cho các cá nhân.

Bên trong khu du lịch được xây dựng dựa theo văn hóa quỷ của địa phương, có các công trình kiến trúc dưới âm phủ như điện Diêm Vương, cầu Nại Hà… Trong đó còn xen lẫn một vài hạng mục biểu diễn để thu hút khách du lịch.

Nhưng thành phố quỷ này có kích thước và lịch sử chênh lệch rất lớn với thành phố quỷ ở Phong Đô cách đây trăm dặm, cho nên được dân địa phương gọi thân mật là “thành phố quỷ nhỏ”!

Khách du lịch tới nơi này tham quan vốn đều là khách chơi An Đô là chính, coi nơi này như một điểm đến bổ sung thêm thôi cho nên dù đang là mùa du lịch nhưng không có nhiều khách tới đây tham quan.

Chẳng hạn như hôm nay, đã mười giờ sáng rồi mà mới có một đoàn du lịch mấy chục người tới tham quan thôi.

Hướng dẫn viên du lịch cầm loa trông thì rất nhiệt tình giới thiệu, nhưng từ vẻ lười biếng trong ánh mắt cũng có thể thấy được anh ta đã chán ghét công việc không hề ổn định này từ lâu rồi.

Sau khi dẫn mấy khách du lịch lớn tuổi dạo quanh thành phố quỷ một vòng thì cuối cùng mới tiến vào cảnh quan cuối cùng bên trong.

“Mọi người ơi” Sau khi đi vào khu tham quan, hướng dẫn viên dựa vào bản thảo giới thiệu có sẵn mà nói: “Đây chính là mười tám tầng địa ngục trong truyền thuyết! Cho nên mới nói con người đừng nên làm chuyện xấu, làm chuyện thẹn với lòng, nếu không, khi đi tới âm phủ sẽ bị đày tới tầng mười tám trong địa ngục chịu phạt đấy…”

Anh ta vừa nói vừa dẫn khách du lịch đi vào đại điện âm u, trong điện đều là một vài bức tượng nhỏ hơn người thật một chút, phơi bày tình trạng thê thảm của tội nhân chịu phạt cho mọi người xem.

“Mọi người nhìn này…” Hướng dẫn viên chỉ một tượng người trong đó nói: “Đây chính là địa ngục Bạt Thiệt, cái gọi là vạ miệng, chúng ta đừng bao giờ ba hoa nhiều lời. Nếu không thì những người khi còn sống cứ gây hấn xích mích, nói xấu người khác, nói dối lừa gạt đều sẽ bị đày tới đây chịu phạt! Mọi người xem, đám ma quỷ dùng kìm rút lưỡi tội nhân, không phải rút ra ngay mà là kéo dài ra đấy… Có đáng sợ không…”

Mặc dù biết rõ là giả nhưng khách du lịch vẫn vô cùng sợ hãi, không dám nói lung tung.

“Ừm…” Hướng dẫn viên vừa tiếp tục đi về trước, vừa giới thiệu tượng kế tiếp: “Đây là địa ngục Tiễn Đao, nếu như phụ nữ góa chồng thủ tiết mà mình lại xúi giục người ta tái giá thì khi đến âm phủ sẽ bị cắt đứt mười ngón tay… Còn đây là địa ngục Thiết Thụ, nơi này được lập nên dành cho bọn hèn hạ thích gây chia rẽ, trên cây đều là dao nhỏ sắc bén, chắc không ai muốn bị trói lên thân cây này đâu đúng không… Cái này là địa ngục Nghiệt Kính, người nào lúc còn trên thế gian lợi dụng quan hệ để thoát khỏi hình phạt thì khi đến nơi này sẽ bị bắt soi gương, chỉ cần soi là tội lỗi của người đó sẽ hiện ra từ đầu tới cuối…”

“Ừm…” Không ngờ khi hướng dẫn viên du lịch đang nói tới chỗ này thì phía sau có một cụ già bỗng nhiên lên tiếng, ông vỗ lên bả vai hướng dẫn viên rồi chỉ vào một tượng người trong cái gương địa ngục: “Hướng dẫn viên du lịch à, cô gái này bị gì vậy? Có phải đặt sai chỗ rồi không?”

Ông cụ vừa lên tiếng nhắc nhở thì mọi người đều nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy ở trong đó có thêm một người phụ nữ!

Người phụ nữ có vóc dáng như người thật, vừa nhìn lướt qua đã thấy không hề ăn khớp với những tượng người bằng bùn đất trong khu tham quan rồi.

Mà càng kỳ lạ hơn chính là cô gái mặc một bộ đồ màu đỏ này đang ngồi ngay ngắn bên cạnh ma quỷ và người bị phạt, tuy đang nhìn về phía khách du lịch nhưng trên mặt lại bị che khăn voan màu đỏ rực tựa như một cô dâu thời cổ đại đang đợi gả đi vậy.

Cô dâu đó còn ôm một đứa trẻ được quấn trong tã lót màu trắng!!!

“Cái này…”

Hướng dẫn viên vô cùng quen thuộc nơi này, cho nên vừa nhìn thấy lại có thêm một cái tượng người như vậy thì bực bội oán trách, chỉ cho là nhân viên trong khu tham quan đã đặt sai chỗ, dời tượng người nơi khác tới đây.

Nhưng mấy giây sau, anh ta mới đột nhiên giật mình, nhận ra có gì đó bất thường, bởi vì cả khu tham quan này không có tượng nào như vậy. Vả lại, chắc chắn không có tượng nào lớn bằng người thật!

Chuyện này…

Anh ta tò mò nên vô thức bước lên phía trước một bước, vươn tay lấy khăn voan trên đầu cô gái đó xuống.

Xoạt…

Khi chiếc khăn voan cô dâu bị lấy xuống thì khách du lịch đang có mặt đều giật nảy mình!

Á á á!

Ai cũng vừa kêu gào vừa lập tức lùi về phía sau.

“Đây… Đây là trò gì vậy?” Phản ứng của hướng dẫn viên chậm chạp như rùa bò. Anh ta cầm khăn voan đội đầu trong tay, cẩn thận quan sát gương mặt cô gái mấy giây mới do dự nói: “Đây… Đây chắc không phải là người thật đâu nhỉ?”

Dứt lời, anh ta quay đầu lại nhìn mấy khách du lịch thì thấy họ đã thi nhau cầm điện thoại lên mà chụp tách tách tách rồi…

⚝ ✽ ⚝

Nửa tiếng sau, đoàn người Triệu Ngọc và Trương Linh đi tới hiện trường xảy ra vụ án bên trong thành phố quỷ.

“Cái gì? Cách lão tử tích, cấp nhĩ nhất oạt nhĩ thỉ!” Mặc dù có Triệu Ngọc ở đây nhưng đội trưởng Trương Linh vẫn không nén được tức giận chửi tục một câu địa phương khó hiểu. Anh ta quát lên với hướng dẫn viên kia: “Anh còn để cho bọn họ chụp ảnh nữa hả! Người đâu cả rồi!?”

“Họ giải tán rồi…” Hướng dẫn viên hoảng sợ, mặt tái mét: “Đi cả rồi…”

“Tôi fuck cả tổ tiên nhà cậu…” Trương Linh tức giận giơ tay có vẻ muốn đánh người nhưng khi thấy Triệu Ngọc thì lại đổi thành tư thế siết chặt nắm tay, giận dữ hét: “Mau tìm lại cho tôi, không được truyền ra ngoài dù chỉ một tấm ảnh! Nếu chuyện này bị đồn ra ngoài thì cậu không thể trốn tránh trách nhiệm được đâu!”

“Vâng! Vâng, vâng, vâng, tôi đi ngay, tôi đi ngay…” Hướng dẫn viên ôm đầu định đi nhưng lại bị Triệu Ngọc kéo lại.

“Thôi, đã muộn rồi!” Triệu Ngọc nói với Nhiễm Đào: “Anh báo với Tăng Khả, bảo cậu ấy liên lạc với đội an ninh mạng đi!”

“Tôi biết rồi!” Nhiễm Đào vội vàng cầm điện thoại lên.

Triệu Ngọc xoay người nói với các lãnh đạo của khu tham quan: “Các ông mau chóng liên lạc với công ty du lịch xem đoàn du lịch vừa rồi là đoàn nào, lập tức ngăn bọn họ lại! Nếu không thì khu tham quan của các ông chỉ có thể bị đóng cửa thôi, sau này còn ai dám tới đây nữa?”

“Vâng!” Lãnh đạo khu tham quan gật đầu: “Chúng tôi đã liên lạc rồi, không ngờ… Không ngờ lại xảy ra chuyện lớn thế này…”

“Tổ trưởng Triệu…” Vừa nói tới đây thì pháp y Trương Bồi Bồi đang khám nghiệm tử thi bỗng nhiên gọi Triệu Ngọc: “Anh sang đây nhìn đi, người chết… Là nam!”

Lần trước sau khi hoàn thành vụ án ở Hương Giang, Trương Bồi Bồi không đi theo nhóm Triệu Ngọc đến Diệu Danh mà quay trở về Tổng cục Hình sự.

Sáng sớm hôm nay cô ấy mới vừa chạy tới, không ngờ còn chưa cất hành lý thì đã xảy ra vụ án mới rồi.

“Cái gì!? Nam?” Triệu Ngọc hết hồn, mà những người khác cũng vô cùng ngạc nhiên.

Mọi người đi tới gần quan sát cẩn thận một lúc, đúng là thấy hầu kết nơi cổ họng người chết.

“Đây… Là sao chứ?” Trương Linh nhíu chặt mày lại: “Sao lại là nam?”

“Lãnh đạo, đội trưởng” Lúc này, một nhân viên nghiệm xác địa phương nói với Triệu Ngọc và Trương Linh: “Gương mặt người chết dữ tợn, thi thể cứng đờ, có dấu vết từng bị trói. Nhìn chung rất giống vụ án ở miếu Quan Đế!”

“Ừm…” Trương Linh thở dài một tiếng: “Không cần cậu nói tôi cũng biết. Haiz! Chuyện mà chúng ta lo lắng nhất vẫn xảy ra! Từ lúc xảy ra vụ án trước đến giờ chưa được bốn ngày” Trương Linh rầu rĩ nói: “Nhanh quá!”