Chương 1840 Tôi biết người chết
“Camera hỏng rồi… Camera hỏng rồi…” Quản lý khu tham quan ôm đầu vô cùng hốt hoảng báo cáo với đoàn người Triệu Ngọc: “Những nơi khác đều không sao, chỉ có camera hỏng. Hình như là dây diện từ phòng điều khiển bị cắt đứt, toàn bộ camera ở chỗ chúng tôi lại đều nối với nhau, cho nên…”“Bố nó chứ!” Đội trưởng Trương Linh tức giận hỏi người này: “Người trực ban đâu? Có kẻ chạy vào khu tham quan của các anh giết người mà không ai nghe thấy tiếng động nào sao?”
“Xin… Xin lỗi… Xin lỗi…” Quản lý dè dặt nói: “Nơi này là thành phố quỷ thì làm gì có trực đêm? Ai dám trực đêm ở chỗ này? Vả lại… Ở chỗ chúng tôi đây làm gì có thứ đáng để trộm chứ?”
Quản lý vừa nói vừa bất đắc dĩ chỉ về phía đại điện phía trước, đúng là nơi này trừ những tượng người âm phủ bằng bùn đất đó ra thì chẳng có thứ gì khác cả.
“Mẹ kiếp… Đúng là buồn rầu đến tận nhà mà…” Trương Linh sốt ruột xoa tay, trên gáy toàn mồ hôi. Có thể thấy vụ án quỷ vương thứ hai đột nhiên xuất hiện đã khiến anh ta chịu rất nhiều áp lực.
“Đội trưởng Trương, anh hãy bình tĩnh, bình tĩnh lại…” Triệu Ngọc đã thường thấy tình cảnh này rồi cho nên khuyên nhủ Trương Linh: “Hai vụ án xảy ra gần nhau, mà hung thủ lại làm việc kín đáo, chuẩn bị đầy đủ mọi thứ đến vậy thì chúng ta cũng không có cách nào tránh được!”
“Thần thám Triệu” Trương Linh vẫn còn vô cùng thất vọng, nói: “Tôi lo có vụ thứ hai thì sẽ có vụ thứ ba, nếu như không bắt được hung thủ thì vấn đề sẽ rất lớn! Mà bây giờ còn bị chụp ảnh lại, là phạm vào kiêng kỵ rồi!”
Triệu Ngọc gật đầu, làm sao hắn không biết hậu quả cho được? Nhưng bây giờ nóng nảy cũng chẳng có ích lợi gì, đến tận bây giờ mà bọn họ vẫn chưa biết người chết mới xuất hiện này là ai nữa kia mà?
Nhưng qua phán đoán ban đầu của Trương Bồi Bồi thì anh ta là một người đàn ông trẻ khoảng ba mươi tuổi, nhưng lại không tìm thấy được bất kỳ đồ vật gì trên người anh ta có thể chứng minh thân phận cả.
“Nạn nhân chết do trúng độc” Trương Bồi Bồi nói: “Phán đoán ban đầu là chết vào mười giờ tối hôm qua. Còn những thông tin khác… Thì phải đợi tiến hành khám nghiệm tử thi mới biết được!”
“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu ra hiệu cho Trương Bồi Bồi có thể di chuyển thi thể về Cục Cảnh sát rồi.
“Ôi trời ơi… Không khác hình vẽ trong bản ghi chép Quỷ Vương chút nào cả!” Nhiễm Đào nhìn thi thể đáng sợ, lau mồ hôi lạnh trên trán rồi nói: “Lúc trước tôi còn sợ là có trẻ sơ sinh chết, nhưng may mà bên trong tã không có gì cả…”
“Vả lại còn là một người đàn ông…” Trương Linh tiếp lời: “Không phải Đậu Thị Nữ là nữ à? Có khi nào hung thủ không dựa theo tình tiết trong sách để sắp đặt kế hoạch giết người không?”
Triệu Ngọc nghe hai người nói bèn đi một vòng quanh hiện trường, sau đó mới hỏi hướng dẫn viên du lịch kia: “Nơi này… Là tầng mười tám của địa ngục trong truyền thuyết sao?”
“Đúng vậy” Hướng dẫn viên gật đầu: “Mấy bức tượng này bằng đất…”
“Ồ…” Triệu Ngọc im lặng suy nghĩ một lúc lâu mới hỏi tiếp: “Đến tối các anh có khóa cửa căn phòng kia không?”
“Không khóa, chưa bao giờ khóa cả!” Quản lý khu tham quan giành trả lời trước: “Trong phòng này không có thứ gì quý giá cả, cho dù có trộm lẻn vào không dọa hắn ra bệnh mới là lạ!”
“Phù…” Triệu Ngọc thở một hơi nặng nề, thầm suy nghĩ vì sao hung thủ lại chọn chỗ này để giết người?
Là mong người chết vào địa ngục không bao giờ đầu thai kiếp khác sao?
Vụ thứ nhất là ở miếu Quan Đế, vụ thứ hai… lại chọn điểm tham quan mười tám tầng địa ngục?
Chẳng lẽ… Mục đích gây án quỷ vương thật sự là để trả thù!?
Người bị hại trong hai vụ án có liên quan tới nhau không?
Giữa bọn họ có liên quan tới vụ án Đào Ngọc Lan sáu mươi sáu năm trước không?
Triệu Ngọc vừa nghĩ tới đây thì đã đột ngột nhận ra sự xuất hiện của vụ án này rất kỳ lạ, đằng sau cảnh giết chóc kinh dị được dàn dựng công phu của hung thủ, có thể còn ẩn chứa một vấn đề càng lớn hơn nữa!
⚝ ✽ ⚝
Lúc đoàn người trở lại Cục Cảnh sát đã là mười giờ trưa.
Trương Linh vốn dĩ đã mời Triệu Ngọc và Nhiễm Đào đi ăn bữa cơm, nhưng vừa mới chứng kiến cảnh tượng đáng sợ như vậy thì nào còn khẩu vị gì nữa? Cho nên đành phải trở về Cục Cảnh sát trước rồi tính sau.
Nhưng ngay lúc xe cảnh sát còn đang chạy thì Trương Linh lại nhận được một tin tức đến từ Trùng Dương.
Không ngờ, thông qua nỗ lực của cảnh sát Trùng Dương, họ đã tìm được tài liệu liên quan tới vụ án quỷ vương năm xưa trong phòng hồ sơ.
Nhưng hồ sơ họ tìm được không phải là tập ban đầu, mà là một bản tài liệu chép tay đã qua chỉnh sửa. Mà bản tài liệu này đã bị hư hại khá nghiêm trọng, nội dung cũng ngắn gọn hơn hồ sơ ban đầu rất nhiều.
“Lúc Đào Ngọc Lan gây án chỉ mới hai mươi bốn tuổi” Trương Linh nhận được tài liệu liền báo cáo với Triệu Ngọc: “Lúc ấy chưa kết hôn, không có con cháu… Tuy nhiên, trong tài liệu có ghi ông ta có chín người anh chị em nhưng không có tài liệu cụ thể… Ngoài ra, Đào Ngọc Lan đã nhận tội, thừa nhận năm người chết đều là do mình giết… Họ tên của năm người đã mất bị thiếu sót rồi, chỉ biết họ đều là các sĩ quan được thu nạp vào biên chế sau khi xây dựng đất nước, bởi vì có quân hàm cho nên họ đều nắm các vị trí trong đơn vị cơ sở…”
“Ồ…” Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Vậy… Trong tài liệu có nói vì sao Đào Ngọc Lan chết không?”
“Không có…” Trương Linh nói: “Có lẽ chúng ta nên trở về văn phòng, dựa vào tài liệu nghiên cứu một lúc là sẽ tìm ra câu trả lời thôi. Nhưng cảnh sát Trùng Dương nói với tôi rằng căn cứ vào nội dung trong tài liệu thì khi ấy do Đào Ngọc Lan chết đột ngột cho nên cảnh sát phá án chỉ có thể suy đoán rằng ông ta có thù oán với những nạn nhân kia! Có lẽ trước khi xây dựng đất nước, mấy người chết đó từng bắt nạt Đào Ngọc Lan hoặc là người nhà của ông ta cho nên ông ta mới ôm hận giết chết bọn họ…”
Ồ…
Triệu Ngọc im lặng suy nghĩ, nếu như cảnh sát năm đó đoán không sai thì Đào Ngọc Lan không bị oan mà là giết người vì thù hận, vậy thì… Vụ án bây giờ là thế nào?
Sư thật chứng minh hung thủ gây án rất thận trọng, không để lại manh mối nào, chứng tỏ đã có chuẩn bị từ trước.
Chẳng lẽ… Thật sự là vì có thù hận sao?
Tít tít… Tít tít…
Nhưng vào lúc này, điện thoại của Trương Linh lại đột ngột vang lên. Anh ta nhìn dãy số trên màn hình thì lập tức cung kính nghe máy.
“A lô? Cục trưởng Triệu, tôi đang định báo cáo với ngài đây…” Trương Linh nói thật nhanh, rõ ràng là rất áp lực: “Đúng vậy, vụ án này giống y hệt vụ án ở miếu Quan Đế, chúng tôi đã có thể xác nhận hung thủ giết người dựa vào ‘Bản ghi chép Quỷ Vương’… À… À… Cái gì!?” Trương Linh còn chưa nói xong thì đã nhận được một tin tức ngoài ý muốn: “Ngài nói… Ngài biết người chết? Chuyện này…”
Triệu Ngọc và Nhiễm Đào nghe thấy vậy cũng sửng sốt, vội vàng trừng to mắt nhìn về phía Trương Linh.
“Cái gì? Con trai của Thẩm Hạo!?” Giọng nói của Trương Linh cũng run rẩy theo: “Ngài đang nói tới Thẩm Hạo của tập đoàn Xuyên Hưng sao? Con… Con trai của ông ta? Làm sao ngài biết được? À… À… À à…” Trương Linh nghiêm túc nghe lãnh đạo nói chuyện, một hồi lâu sau mới nói: “Vâng, tôi đã biết rồi, tôi sẽ phối hợp điều tra với thần thám Triệu, ngài cứ yên tâm. Vâng, vâng… Tôi biết rồi, tôi biết rồi… Tạm biệt…”
Trương Linh cúp máy xong, sắc mặt lại càng khó coi hơn, anh ta vô cùng buồn bực nói với Triệu Ngọc: “Thần thám Triệu à, lần này phiền phức to rồi. Người chết tên là Thẩm Văn Tân, hiện đang là chủ tịch tập đoàn kiến trúc Xuyên Hưng!”