Chương 1861 Lai lịch bị xem nhẹ
Đêm khuya, 11 giờ 45 phút, tại một nơi gần trung tâm tắm rửa Xuyên MỹCơn mưa nhỏ vẫn còn tí tách tí tách rơi, nhưng mà bởi vì trời đã mưa thời gian rất lâu, không khí ẩm ướt, nhiệt độ không khí giảm mạnh, đã không còn vẻ nóng bức như lúc trước nữa.
Giờ khắc này, các viên cảnh sát đến từ Cục Cảnh sát các nơi chạy tới đã hoàn toàn bao vây khu cư dân trước mắt này rồi.
Khu cư dân này không có tên chính thức, dân bản xứ gọi nơi này là mộ Liễu Thụ, nghe nói trước khi thành lập đất nước, nó từng là một nghĩa trang cổ xưa, nhưng bây giờ đã không tìm được nữa.
Vì khu cư dân cực kỳ lạc hậu, ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố nên chính quyền địa phương từng đề xuất rất nhiều kế hoạch phá dỡ, nhưng bởi vì dân phong của cư dân nơi này khá bưu hãn, chào giá rất cao, cho nên kế hoạch mắc cạn nhiều lần…
“Thần thám Triệu” Trương Linh mặc áo mưa, nói với Triệu Ngọc: “Chúng tôi đã bắt đầu điều tra từng nhà rồi! Nếu tên kia thật sự trốn ở đây thì chắc chắn có thể tìm ra hắn!”
Bóng dáng cao lớn của Triệu Ngọc đứng lặng im, hắn ngóng nhìn phía xa xa, trong lòng lại không lạc quan như Trương Linh.
Bởi vì bây giờ đã là nửa đêm, lại đến thời gian mà hung thủ giết chóc, cho dù hung thủ thật sự ở nơi này, thì bây giờ hắn ta chưa chắc đã ở nhà, mà là ở nơi nào đó để thực hiện vụ án quỷ vương cuối cùng của mình!
Nhưng mà, nếu có thể tìm được chỗ ở của hung thủ thì tất nhiên là chuyện tốt, cho dù không thể ngăn cản vụ án quỷ vương cuối cùng xảy ra, nhưng có lẽ có thể bắt được hung thủ!
Thế nhưng… nhưng mà, không biết tại sao, trong lòng Triệu Ngọc bất ổn, cứ cảm thấy chuyện này không hề đơn giản chút nào.
Không biết là mình đã xem nhẹ cái gì? Hay là trong lòng có điềm xấu gì?
Lộp bộp lộp bộp…
Mưa nhỏ vẫn đang rơi, trong màn đêm, khu nhà mái bằng bị bao phủ trong một vùng hơi nước, khiến Triệu Ngọc lần đầu cảm giác được hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Lúc này, có một đội cảnh sát đi ra từ trung tâm tắm rửa Xuyên Mỹ, đi tới trước mặt Triệu Ngọc và Trương Linh.
“Tổ trưởng” Nhiễm Đào dẫn đầu, báo cáo với Triệu Ngọc: “Chúng tôi đã điều tra trung tâm tắm rửa rất kỹ càng, không phát hiện ra có gì khả nghi, không ai trốn ở nơi ấy đâu!”
“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu, nhìn thoáng qua trung tâm tắm rửa, thuận miệng nói một câu: “Hôm nay, đây là lần thứ hai tới nơi này rồi!”
“Ừm!” Nhiễm Đào gật đầu phụ họa rồi nói: “Tôi đã tới đó mấy lần rồi, mấy ngày hôm trước, lúc điều tra chỗ ở của Mễ Nhu, tôi cũng đã tới đó rồi!”
“À…” Triệu Ngọc và Trương Linh liếc nhau, rồi đều gật đầu, nhưng sau đó thì hai người lại trừng to mắt, đồng loạt nhìn về phía Nhiễm Đào.
“Cậu nói cái gì!?” Triệu Ngọc kinh ngạc hỏi: “Chỗ ở của Mễ Nhu?”
“Đúng rồi!” Nhiễm Đào nói: “Đó là căn phòng ngay phía sau trung tâm tắm rửa, chắc là để tiện đi làm nhỉ? Nhưng mà sau khi Mễ Nhu qua đời, căn phòng kia đã được người khác thuê rồi!
“Chủ nhà đã dọn dẹp di vật của Mễ Nhu, giờ không tìm thấy đâu nữa…”
“Chết tiệt…” Triệu Ngọc vỗ ót, ảo não mà thở dài: “Tôi con mẹ nó thế mà lại quên mất chuyện quan trọng như vậy!”
“Hả?” Trương Linh kinh hãi, ngập ngừng nói: “Chẳng lẽ… anh cho rằng hung thủ… hung thủ…”
“Không thể nào!” Nhiễm Đào xua tay nói: “Tôi đã điều tra rồi, sau khi Mễ Nhu chết, một nữ nhân viên của trung tâm tắm rửa đã thuê căn phòng! Lúc tôi điều tra, bởi vì trung tâm tắm rửa đóng cửa ngừng kinh doanh nên cô ta đã đổi nơi công tác, đến chỗ ăn chơi khác, nhưng vẫn chưa trả phòng! Tôi đã mất khá nhiều sức lực mới tìm được cô gái đó! Tất cả đều đã được điều tra kỹ, tuyệt đối không có hiềm nghi!”
“Vậy sao? Nhưng mà… Dù thế nào đi nữa…” Triệu Ngọc bỏ mũ áo mưa xuống, xua tay ra hiệu với đoàn người Trương Linh: “Vào xem trước đã rồi tính sau…”
“Được… Được…” Ý thức được sự tình quan trọng, Nhiễm Đào nhanh chóng dẫn đường ở phía trước: “Tôi biết, nó gần lắm, gần đến mức cứ như là chỉ cách trung tâm tắm rửa một bức tường thôi…”
⚝ ✽ ⚝
Hai phút sau, cảnh sát cạy mở cửa chính của căn phòng mà Mễ Nhu từng ở, đây là một căn nhà trọ chỉ có hai phòng nhỏ, do đây là phòng mà chủ nhà ngăn cách không gian tạo nên, cho nên ngay cả cái sân cũng không có, phòng cũng khá nhỏ hẹp.
Sau khi vào nhà, họ thấy căn phòng cực kỳ bừa bộn, khắp nơi đều là quần áo và đồ dùng của nữ…
“Đây… chính là thế này” Nhiễm Đào nói: “Lần trước tôi tới đây đã thấy bừa bộn như thế này rồi, bà chị kia chưa bao giờ dọn dẹp phòng cả…”
Triệu Ngọc đi vào phòng, tiện tay tìm kiếm một lúc, muốn xem có tìm được thứ gì liên quan đến Mễ Nhu không.
“Thần thám Triệu à” Trương Linh cũng theo sau, vừa tìm kiếm một lúc vừa nói: “Xem ra, nơi này đúng là không liên quan gì đến hung thủ! Nhỏ thế này, đâu thể che giấu được ai…”
Nhưng mà Triệu Ngọc vẫn kiên nhẫn tìm kiếm…
“Ừm…” Nhiễm Đào nhanh chóng nói: “Tổ trưởng, tôi đã phái người đi tìm rồi, mấy thứ này đều là của người phụ nữ đang thuê hiện tại, còn đồ đạc của Mễ Nhu thì đã bị xử lý cả rồi!”
Nghe thấy lời này, Triệu Ngọc mới đứng dậy, bắt đầu quan sát tình hình trong phòng. Hắn vừa quan sát, vừa nhanh chóng suy tư, dường như trong khoảnh khắc nào đó, hắn đã bắt được một suy đoán rất quan trọng trong đầu!
“Oa!” Cuối cùng, sau khi suy đoán trong đầu bị hắn dồn sức bắt lấy, Triệu Ngọc bỗng dưng kêu lên thành tiếng, khiến Trương Linh và Nhiễm Đào hoảng sợ.
“Làm… Làm sao vậy sếp?” Nhiễm Đào vội hỏi.
“Tôi… Tôi hiểu ra rồi!” Triệu Ngọc trừng to mắt nói: “Là hàng… hàng xóm!!!”
“Cái gì? Hàng xóm?”
“Ôi con bà nhà nó!” Triệu Ngọc kích động nói: “Lúc trước, vì tìm kiếm nghi phạm mà chúng ta đã điều tra thân thích, bạn bè, đồng sự, khách hàng thậm chí là bạn học và bạn từ nhỏ của Mễ Nhu, nhưng đều không tìm được người nào có điều kiện phù hợp với nghi phạm! Thế nhưng… Chúng ta lại xem nhẹ một lai lịch khác!”
“Hàng… Hàng xóm!” Nhiễm Đào run rẩy: “Là hàng xóm sao?”
“Một tên hàng xóm liếm cẩu*!” Triệu Ngọc nói: “Ngày nào cũng có thể nhìn thấy Mễ Nhu, cho nên… Cho nên… Hắn ta đã yêu Mễ Nhu, bị cô ta hấp dẫn… Hoặc là… hoặc là bọn họ có mối liên hệ chặt chẽ, nhưng chúng ta lại xem nhẹ điểm này…”
* Liếm cẩu “舔狗”: Đây là một thuật ngữ mạng, chỉ loại người mà trong mối quan hệ nam nữ, biết rõ đối phương không thích mình, nhưng vẫn không hề có tôn nghiêm và liêm sỉ.
“Hàng xóm!” Trương Linh cũng kích động nói: “Thế thì người kia chắc ở ngay gần đây đúng không?”
Nghĩ đến đây, Trương Linh nhanh chóng lấy bộ đàm ra, ra lệnh cho các đội cảnh sát…
“Hàng xóm ‘liếm cẩu’…” Triệu Ngọc lại bỗng nhiên ý thức được điều gì, lập tức nói: “Thôi chết rồi! Tôi cảm thấy có chuyện xấu sắp xảy ra rồi!”
“Hả? Sao vậy?” Nhiễm Đào khó hiểu.
Triệu Ngọc nhìn đồng hồ, chỉ còn hai phút nữa là đến mười hai giờ đêm.
Thời gian cấp bách, Triệu Ngọc không kịp giải thích với Nhiễm Đào, lập tức chạy nhanh ra khỏi ngoài cửa.
Mà cùng thời khắc đó, hắn mở cột đạo cụ hệ thống trong đầu ra, sử dụng một chiếc flycam tàng hình!
Để tăng mạnh hiệu quả, hắn còn tốn 3000 điểm tích lũy để tăng cường chức năng nhìn ban đêm của flycam, ngay cả trong đêm tối, hắn vẫn có thể phân biệt được cảnh vật..
Khi flycam lên không trung, Triệu Ngọc chú ý màn hình giám thị trong đầu thật chặt chẽ, xem xét hình ảnh mà flycam truyền về.
Sau khi flycam lên không trung, bắt đầu xoay quanh trên khu nhà trệt – chỗ ở của Mễ Nhu để tiến hành điều tra trên không.
Kết quả, flycam vừa mới lên không chưa được một phút thì Triệu Ngọc lập tức bắt giữ được một thứ khả nghi trên màn hình.
Hắn nhìn thấy trong một ngôi nhà trệt nhỏ ở phía Nam cách nơi Mễ Nhu cư trú chưa đầy ba mươi mét, một chiếc… xe ba bánh chạy bằng điện xuất hiện rất rõ ràng!!!