Chương 1862 Gần ngay trước mắt
Keng…Một tiếng động nặng nề vang lên, cảnh sát dùng búa tạ đập phá cánh cửa gỉ sét ra, Triệu Ngọc dẫn đầu đoàn người, phóng thẳng vào trong sân…
Trương Linh hoảng sợ, giờ mới phát hiện trên người Triệu Ngọc không mang theo vũ khí, anh ta nhanh chóng giơ súng lục lên, đi theo vào.
Sau đó, Nhiễm Đào dẫn đầu một nhóm cảnh sát hình sự được vũ trang mạnh mẽ, tất cả đều đi vào trong sân.
Triệu Ngọc là người đầu tiên nhìn thấy chiếc xe ba bánh chạy bằng điện màu trắng bạc đang lẳng lặng đậu ở góc sân. Chiếc xe này rất giống với chiếc xe khả nghi được tìm thấy trong video giám sát vụ án quỷ vương!
Tuy rằng khiếp sợ, nhưng đoàn người Trương Linh rõ ràng cảm thấy nghi hoặc, bởi vì dựa theo quy luật mà nói thì buổi tối hôm nay vừa lúc là ngày mà hung thủ hoàn thành vụ án quỷ vương cuối cùng.
Nói cách khác, bây giờ hung thủ chắc không ở nhà mới đúng, hẳn là cưỡi xe ba bánh chạy bằng điện ra ngoài! Nhưng trước mắt, xe ba bánh rõ ràng xuất hiện ở đây, nếu đây là xe của hung thủ thì chẳng lẽ… Hung thủ không hề đi ra ngoài?
Hắn ta… ở nhà sao!?
Nghĩ đến đây, Trương Linh và Nhiễm Đào càng thêm khẩn trương, nhanh chóng bảo vệ hai bên Triệu Ngọc.
Nhưng Triệu Ngọc vốn dĩ không để ý đến thứ gì khác nữa, sau khi nhìn thấy rõ tình hình trong sân, hắn lập tức nhằm vào phòng.
Có tổng cộng năm ngôi nhà trệt trong sân, hai ngôi nhà ở phía Nam và ba ngôi nhà chính ở phía Bắc. Triệu Ngọc đi đến cửa nhà chính, lại phát hiện cánh cửa phòng trộm của nó đã bị mở ra!
“Thần thám Triệu, anh hãy cẩn thận…” Trương Linh lo lắng có nguy hiểm, nên vội vã ngăn cản Triệu Ngọc, còn mình thì chắn trước cửa phòng trộm.
Nhưng mà nỗi lo lắng của Trương Linh vẫn nhắc nhở Triệu Ngọc, hắn nhanh chóng sử dụng máy thăm dò tàng hình, điều tra trong phạm vi ba mươi mét một lượt.
Sau khi điều tra, hắn xác nhận trong căn nhà trước mắt không có vũ khí hay chất nổ gì.
Vì thế, hắn mới đẩy Trương Linh ra, rồi đẩy cánh cửa phòng trộm và bước vào trong phòng.
Trong phòng tối đen, Triệu Ngọc vừa định mở kính nhìn xuyên đêm thì Trương Linh đã bật đèn pin, soi vào phòng.
“Ôi… Đây là cái gì thế?” Trương Linh chỉ nhìn thoáng qua đã lập tức rùng mình một cái, cảm thấy có chút không rét mà run.
Ở chỗ sâu trong căn phòng này có một đống quần áo đủ mọi màu sắc đang chất đống, nhìn thoáng qua, số quần áo đó cực kỳ giống áo liệm cho người chết mặc!
Nhưng khi nhìn kỹ, mọi người lại phát hiện ra rất nhiều đồ vật linh tinh như tóc giả, khăn trùm đầu, thậm chí còn có cả hình nộm.
“Thế này…” Trương Linh nuốt một ngụm nước miếng, muốn nói điều gì nhưng lại phải nhịn xuống, không lên tiếng nữa.
Không còn nghi ngờ gì nữa, số quần áo đó vốn không phải áo liệm gì, mà trông giống trang phục diễn trên sân khấu hơn!
Chẳng qua, sau khi nhìn từ ánh đèn pin u ám thì không hiểu sao lại luôn khiến người ta ảm thấy khủng bố, quái dị, ngay cả người có thần kinh thô như Triệu Ngọc cũng phải cảm thấy lạnh dọc sống lưng.
“Tổ trưởng…” Lúc này, Nhiễm Đào nhỏ giọng nhắc nhở Triệu Ngọc một tiếng.
Triệu Ngọc quay đầu lại nhìn, thấy Nhiễm Đào chỉ vào công tắc đèn, ý là có nên bật đèn hay không?
Bởi vì Triệu Ngọc đã biết nơi này không còn nguy hiểm, cho nên mới gật đầu với Nhiễm Đào.
Nhiễm Đào thì vươn tay ra hiệu cho đội cảnh sát, các đội cảnh sát lập tức chia làm hai đội, chuẩn bị đột kích.
Sau đó, Nhiễm Đào vươn tay ra hiệu 3, 2, 1, lúc này mới “tạch” một tiếng, ấn chốt mở.
Bụp…
Đèn sáng, hai đội cảnh sát đồng thời nhanh chóng vọt vào phòng bên trái và bên phải, tiến hành đánh bất ngờ…
Nhưng mà, diện tích của căn nhà có hạn, ngay cả mười giây cũng chưa đến, hai đội cảnh sát lập tức truyền đến phản hồi, chứng minh cả hai căn phòng đều an toàn.
Mà sau khi đèn sáng, Triệu Ngọc cuối cùng cũng nhìn thấy rõ ràng, ở chỗ sâu trong phòng thực sự có đủ loại trang phục, còn có nhiều đạo cụ để biểu diễn trên sân khấu…
“Tổ trưởng” Nhiễm Đào nhìn căn phòng phía Tây và nói với Triệu Ngọc: “Anh mau đến xem này, mấy… mấy thứ kia là cái gì vậy?”
Thấy thế, Triệu Ngọc lập tức cùng Trương Linh đi đến cửa căn phòng phía Tây, bên trong phòng không có giường mà có nhiều giá kệ giống như trong siêu thị.
Mà trên kệ được bày các loại thiết bị điện tử kỳ lạ kỳ quái, chúng có hình dạng khác nhau, có vài máy trông hiện đại mới tinh, cũng có máy khá cũ kỹ và lạc hậu.
Ở phía sau còn có rất nhiều thứ linh tinh như cáp điện, dây điện, cùng với máy biến thế…
“Mấy thứ này… Mấy thứ này dùng để làm gì thế?” Trương Linh nhìn mà không hiểu gì, liên tục nhíu mày.
“Được rồi, mọi người đều lui ra ngoài đi!” Triệu Ngọc ra lệnh về phía đội cảnh sát: “Các cậu đừng làm hỏng hiện trường, dù mấy thứ này là gì đi nữa, chúng ta vẫn nên chờ chuyên gia đến đây kiểm tra thực hư rồi tính sau!”
Thấy Triệu Ngọc dặn dò, đội cảnh sát đành phải rời khỏi phòng, đi ra sân.
Triệu Ngọc thì cất bước đi tới căn phòng phía Đông, thấy đồ đạc trong căn phòng phía Đông cũng hơi ngạc nhiên, nơi này giống như một quán Internet vậy, có rất nhiều máy tính to nhỏ được kê sát vách tường.
Trong đó còn có rất nhiều dụng cụ điện tử tinh vi, không biết chúng có tác dụng gì?
Cuối cùng, họ cũng thấy một cái giường trong góc tường, nhưng mà đó chỉ là một chiếc giường đơn cho một người.
“Thế này… Đây là…” Trương Linh càng không còn lời nào để nói, mấy thứ trước mắt này làm cho người ta rất khó tưởng tượng chủ nhân của căn nhà rốt cuộc định làm cái gì?
“Đội trưởng…” Lúc này, một viên cảnh sát dưới quyền Trương Linh bước vào báo cáo: “Bọn em vừa mới hỏi hàng xóm, người sống trong căn nhà này không phải người thuê mà là cư dân thường trú của vùng này, họ đã ở mấy chục năm rồi.
“Bọn họ nói rằng người nhà này họ Tề. Trong nhà vốn có hai ông cháu ở, nhưng ông lão đã qua đời năm năm trước, trước mắt chỉ còn lại người cháu sống ở đây một mình. Nhưng mà cậu ta bình thường ru rú trong nhà, không giỏi giao tiếp, thậm chí ngay cả tên của cậu ta mà những người hàng xóm cũng không biết!”
“Ồ?” Trương Linh hơi cân nhắc, lập tức phát hiện ra vấn đề, vội hỏi: “Có hai ông cháu ở thôi à, thế cha mẹ của đứa trẻ đâu?”
“Ừm… Nghe nói là bị tai nạn xe cộ từ rất lâu rồi thì phải? Mấy nhà hàng xóm mà bọn em hỏi mãi sau đó mới dọn tới đây sống, nên bọn họ không rõ lắm…”
“Oa…” Trương Linh kinh ngạc mà liếc nhìn Triệu Ngọc: “Thần thám Triệu, việc này… Dường như không hợp lý cho lắm thì phải? Sao tôi cứ cảm thấy đứa trẻ này lại giống lệ quỷ cuối cùng trong ‘Bản ghi chép Quỷ Vương’ thế?
“Từ nhỏ đã mất đi cha mẹ, bây giờ ngay cả ông nội duy nhất cũng đi rồi, thế này… thế này không phải là lẻ loi hiu quạnh à? Thế nhưng…” Trương Linh buồn bực: “Chúng ta đang tìm kiếm hung thủ cơ mà?”
“Ban nãy, tôi đang định nói với anh chuyện này đấy!” Triệu Ngọc nói với biểu cảm ngưng trọng: “Tôi hoài nghi mục tiêu cuối cùng mà sát thủ Quỷ Vương muốn giết hại rất có thể chính là bản thân hắn ta!
“Hắn ta cũng là một người chịu trách nhiệm cho cái chết của Mễ Nhu, cho nên, hắn ta đã sớm quyết định rồi, khiến mình biến thành… Linh Sát thực sự!!”
“Hả?” Trương Linh nuốt mạnh một ngụm nước miếng, hỏi: “Ý anh là đêm nay hung thủ sẽ lựa chọn tự sát? Thảo nào hắn không lái chiếc xe ba bánh kia đi đâu cả!
“Tôi… Tôi…” Trương Linh nhanh chóng ra lệnh cho cấp dưới: “Mau, nhanh chóng điều tra ra lai lịch của người này, sau đó lần theo tín hiệu điện thoại di động của hắn ta, xem bây giờ hắn ta ở nơi nào? Nếu hắn ta muốn tự sát thì liệu có phải hắn ta cũng sẽ lựa chọn một địa điểm tương tự với bốn vụ án trước hay không?”
“Nếu là chuộc tội…” Trương Linh sốt ruột đến mức xoa tay: “Có khi nào… hắn ta đã đến ngôi mộ của Mễ Nhu hay không?”
“Không đâu!” Triệu Ngọc nhìn cách bài trí trong phòng, xua tay nói với Trương Linh: “Không cần tra xét đâu, tôi cảm thấy ‘xa tận chân trời, gần ngay trước mắt’! Người mà chúng ta cần tìm… ở ngay trong căn phòng này!!!”