Chương 1863 Chúng sinh quỷ đạo
Kẹt…Khi Triệu Ngọc mở cánh cửa tủ quần áo lớn trong căn phòng phía Đông ra, mọi người đều rõ ràng nhìn thấy trong tủ có một cầu thang kéo dài xuống phía dưới, thông về phía lòng đất tối đen u ám!
“Không thể nào?” Trương Linh trừng to mắt: “Không ngờ nơi này lại có căn phòng bí mật cơ à? Cái này…” Anh ta kinh ngạc nhìn Triệu Ngọc: “Làm sao mà anh phát hiện ra được?”
Triệu Ngọc đương nhiên là nhờ máy nhìn xuyên thấu tàng hình mới phát hiện ra.
Trước khi bước vào phòng, hắn phát hiện cửa phòng không hề bị khóa, lo lắng trong phòng có cơ quan gì đang mai phục nên hắn không chỉ sử dụng máy dò xét mà còn sử dụng cả máy nhìn xuyên thấu tàng hình để tra xét nơi này một lượt.
Cho nên, hắn đã sớm phát hiện ra rằng có một không gian bí mật trong căn phòng phía Đông, hơn nữa diện tích còn không nhỏ.
Căn phòng bí mật vừa lúc ở phía dưới sân nhà này, cho nên dù bên ngoài có ai xây nhà cũng sẽ không bị ảnh hưởng.
“Suỵt…”
Đối với câu hỏi của Trương Linh, Triệu Ngọc tự nhiên không có cách nào giải thích với anh ta, đành phải đánh lạc hướng, làm động tác chớ có lên tiếng, sau đó chỉ chỉ lối đi bí mật dưới chân.
Ý là cảnh cáo anh ta, hung thủ rất có thể đang ở ngay phía dưới, vẫn nên ít nói đi!
Trương Linh và Nhiễm Đào nhanh chóng rút súng lục ra, như lâm đại địch vậy.
Thế nhưng, hai người vẫn chậm một bước, Triệu Ngọc không lấy vũ khí, nhưng vẫn là người đầu tiên tiến vào tủ quần áo, đi vào trong căn phòng bí mật.
“Đừng…”
Trương Linh lo lắng Triệu Ngọc gặp nguy hiểm, lập tức cùng Nhiễm Đào theo sát hắn…
Vì căn phòng bí mật ở dưới lòng đất nên khi Triệu Ngọc sải bước tiến vào, đồng thời mở ra đèn pin trên điện thoại di động của mình.
Kết quả, khi hắn xem xét cả căn phòng bí mật thì hai mắt bỗng dưng trừng lớn!
Mặc dù hắn đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng đầy ác ý trước mắt, hắn vẫn cảm thấy cực kỳ khiếp sợ và kinh hoàng!!
Hắn nhìn thấy trong căn phòng bí mật có một chiếc bàn làm việc mang sắc thái cổ xưa, một người đàn ông mặc quần áo rách rưới, rối bù, đang ngồi ngay ngắn trước bàn, không hề nhúc nhích!
Cách ăn mặc của người đàn ông này vừa giống một người ăn xin bẩn thỉu, lại giống quỷ nghèo, suy thần trong trò chơi, cũng giống con quỷ cuối cùng trong “Bản ghi chép Quỷ Vương”!!!
Nhìn thấy cảnh tượng này, cũng tức là vụ án cuối cùng trong loạt vụ án quỷ vương vẫn xảy ra!
Chẳng qua, điều khác với các vụ án trước chính là người chết cuối cùng này lại vô cùng có khả năng chính là… bản thân hung thủ!
Thật sự đã chết rồi sao?
Triệu Ngọc cố gắng trấn định, chiếu đèn pin điện thoại vào người chết, thấy thân thể người chết cứng còng, khuôn mặt vặn vẹo, không hề nhúc nhích, không khác gì những nạn nhân khác của vụ án quỷ vương.
“Đáng chết!”
Triệu Ngọc thầm mắng một tiếng, nhìn về phía đồng hồ của mình, lúc này là 12 giờ 03 phút, vừa mới qua nửa đêm.
Theo lý thuyết, nếu hắn ta tự sát lúc 12 giờ thì bây giờ chắc vẫn chưa tắt thở mới đúng, chẳng lẽ… hắn ta vốn dĩ không hề đợi đến 12 giờ, hoặc là… hắn ta đã chết từ lâu rồi?
Cạch…
Đèn của tầng hầm ngầm được Nhiễm Đào mở ra, cả căn phòng lập tức trở nên sáng ngời.
Có thể cả đội cảnh sát đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nên dù nhìn thấy người chết dữ tợn như vậy nhưng vẫn không có ai kinh ngạc hô to cả, mà chỉ dựa theo quy tắc, điều tra hiện trường một cách toàn diện, để đề phòng vẫn còn có nguy hiểm.
Triệu Ngọc tắt đèn pin đi, lại liếc về phía người chết, lúc này mới rõ ràng nhìn thấy trên bàn làm việc trước mặt người chết vậy mà đặt một tờ giấy Tuyên Thành, trên đó có hàng chữ thư pháp được viết bằng bút lông: “Không tin người chết rồi sẽ thành quỷ, nhưng lại tin cõi luân hồi của quỷ. Thế nhưng cuối cùng vẫn được chia ra là thiện hay ác, chúng sinh ai cũng có phần xấu xa!”
Ba mươi sáu chữ bằng bút lông hiện rõ mồn một trên trang giấy, phối hợp với cảnh tượng chết chóc trước mặt, khi đọc lên tất nhiên sẽ khiến kẻ khác không rét mà run, cực kỳ quỷ dị.
“Cõi… Cõi luân hồi của quỷ…” Sắc mặt của Trương Linh trắng bệch, anh ta run rẩy mà nói: “Mấy chữ này… không phải lời mở đầu bên trong ‘Bản ghi chép Quỷ Vương’ sao?”
“Ồ?” Lúc này, Triệu Ngọc bỗng nhiên phát hiện ra điều gì, lập tức vươn tay ra, dịch tờ giấy Tuyên Thành kia sang một bên, nhìn thấy phía dưới là một quyển sách cổ!
“Hả!?”
Lúc này, mọi người mới không nhịn được kinh ngạc hô to, thấy trên bìa của quyển sách cổ kia có những chữ to được viết bằng chữ phồn thể cũ kỹ: “Bản ghi chép Quỷ Vương” rất rõ ràng!
“Chuyện này…” Trương Linh trừng to mắt: “Nơi này quả nhiên có một quyển ‘Bản ghi chép Quỷ Vương’!”
Triệu Ngọc không nghĩ nhiều, lại vươn tay mở ra quyển “Bản ghi chép Quỷ Vương” kia, kết quả, hắn vừa mới lật một tờ thì bỗng nhiên kinh ngạc đến mức ngây người.
Thì ra bản ghi chép Quỷ Vương này vốn được viết tay, hơn nữa, trên trang tiêu đề còn có một chữ “Đào” rất bắt mắt!
“Không thể nào!?” Trương Linh cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa rồi: “Quyển… quyển sách này, không lẽ là bản của Đào Ngọc Lan kia sao!?”
“Vào năm Đào Ngọc Lan bị bắt…” Triệu Ngọc nói: “Chỉ riêng ‘Bản ghi chép Quỷ Vương’ của ông ta là không thấy đâu, chẳng lẽ…”
Nói đến đây, Triệu Ngọc lại dời mắt nhìn về phía người chết trước mặt.
Khuôn mặt của người chết dữ tợn, nhưng hắn vẫn có thể thấy được đây là một người đàn ông còn trẻ tuổi, tướng mạo bình thường, không cao lắm.
Nhìn cái chết của hắn ta, đúng là giống những người bị hại khác của vụ án quỷ vương, nhưng mà người này lại ngồi ngay ngắn nhất trong số tất cả người chết.
Dù khuôn mặt của hắn ta cũng dữ tợn vặn vẹo, nhưng lại vẫn làm cho người ta cảm thấy một vẻ dứt khoát.
Hơn nữa…
Triệu Ngọc nhớ tới điều gì đó, vội vàng bật đèn pin lên, chiếu vào dưới chân người chết.
Kết quả, hắn lập tức nhìn thấy một cái ống tiêm bị vứt trên mặt đất, bên trong ống còn lưu lại một ít chất lỏng màu trắng…
“Đây là…” Trương Linh cũng thấy ống tiêm kia, lập tức nói với Triệu Ngọc: “Cái tiêm này chắc có chứa thuốc diệt chuột nhỉ?”
“Không ai trong số bốn người chết có thứ này cả” Triệu Ngọc nhìn chằm chằm vào ống tiêm và nói: “Nhưng nó lại xuất hiện ở đây, điều này chứng minh…”
“Quả nhiên là tự sát rồi!” Trương Linh gật đầu: “Xem ra, anh đoán đúng rồi, hung thủ thật sự coi chính mình là lệ quỷ cuối cùng! Linh Sát ơi Linh Sát, thật không thể tưởng tượng được, chuyện sẽ thành ra thế này!”
“Tổ trưởng” Lúc này, Nhiễm Đào đằng xa ngoắc tay nói với Triệu Ngọc: “Anh mau tới đây, mau xem này!”
Thì ra, căn phòng bí mật dưới lòng đất này không chỉ có một gian mà còn có một gian nhỏ khác ở phía Đông, chia căn phòng bí mật thành hai buồng nhỏ.
Lúc này, Nhiễm Đào đang đứng ở cửa buồng thứ nhất, ngoắc tay với Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc lại tắt điện thoại di động, đi đến trước mặt Nhiễm Đào và nhìn vào bên trong buồng.
⚝ ✽ ⚝
Triệu Ngọc không nhịn được phát ra một tiếng thét kinh hãi, thấy trên vách tường của buồng dán chi chít những bức ảnh, còn có một vài tư liệu viết tay, tràn đầy vách tường.
Trên các bức ảnh cách Triệu Ngọc gần nhất, có thể nhìn thấy có Ngưu Kim Khuê, Thẩm Văn Tân, bên tay phải thì có Đào Yến và Lôi Phi Dực…
Những bức ảnh này rõ ràng là bị chụp lén, cho thấy kẻ chụp chúng đã bí mật theo dõi những người này và điều tra chi tiết về họ rất rõ.
Khi đi vào sâu trong phòng, hắn còn nhìn thấy bức ảnh của Mễ Nhu cùng với bản thân người chết, thậm chí còn có bức ảnh chụp chung của bọn họ!
Bởi vậy có thể thấy được người chết thứ năm thực sự có mối quan hệ mật thiết với Mễ Nhu…
“Đội trưởng” Lúc này, một viên cảnh sát lập tức tiến vào căn phòng bí mật và gọi Trương Linh: “Bọn em đã tìm thấy một chiếc thang điện dùng để leo tường trong sân, bọn em cũng tìm thấy cả các dụng cụ điện tử có thể đoản mạch điện từ trên các kệ của căn phòng phía Tây…”
“Đội trưởng” Một cảnh sát ở phía bên kia của tầng hầm nói: “Em đã tìm được hai túi bột lớn ở đây, nhìn dấu hiệu thì chắc là thuốc chuột!”
“Đội trưởng” Lại một cảnh sát kêu lên: “Em tìm được rất nhiều đồ trang điểm, chúng đều rất giống với thứ bị vẽ lên mặt các nạn nhân trong vụ án quỷ vương…”