Chương 1864 Hai vấn đề
Vào lúc ba giờ sáng, một nữ cảnh sát xinh đẹp thuộc Khoa Giám chứng đang nghiêm túc thu thập chứng cứ tại hiện trường vụ ánCô ấy chủ yếu phụ trách bàn công tác của người chết, giờ cô đang cầm dụng cụ chuyên nghiệp, kiểm tra những gì được viết trên giấy Tuyên Thành.
Giây tiếp theo, Nhiễm Đào lại bỗng nhiên đọc thơ bên cạnh nữ cảnh sát này.
“Bình sinh chẳng tu thiện quả, chỉ thích giết người phóng hỏa. Chợt tỉnh tháo tung dây thừng vàng, tới đây giật phăng chiếc khóa ngọc…” Nhiễm Đào nhướng lông mi về phía nữ cảnh sát: “Tiền đường nghe sóng triều vang dội, mới tỉnh ra rằng ta là ta!”
Nhiễm Đào vừa đọc như vậy, nhất thời khiến nữ cảnh sát chú ý, quay đầu liếc nhìn anh ta một cái.
Nhiễm Đào lập tức giả vờ ngầu, chỉ vào dòng chữ trên giấy Tuyên mà nói: “Tôi cảm thấy ý cảnh của hai bài thơ này đều không khác nhau lắm!”
Nữ cảnh sát đầu tiên là nhìn kỹ Nhiễm Đào một cái, sau đó mới cúi đầu tiếp tục làm việc, miệng còn than thở ba chữ: “Bệnh – thần – kinh!”
⚝ ✽ ⚝
“Sếp ơi, sếp ơi…” Lúc này, một cảnh sát địa phương đi đến trước mặt Triệu Ngọc và Trương Linh, nói với bọn họ: “Tất cả đã được điều tra rõ ràng rồi ạ, những gì hàng xóm nói trên cơ bản đều là sự thật, người chết tên là Tề Hạo, năm nay 27 tuổi, là người địa phương… Cha mẹ hắn ta đúng là đã qua đời vào năm 2005, bởi vì gặp phải một trận sạt lở núi nên ô tô bị rơi xuống sông… Từ đó về sau, Tề Hạo vẫn đi theo ông nội của hắn ta là Tề Thăng Vinh sống nương tựa lẫn nhau, ở ngay trong căn nhà cũ này! Nhưng mà năm năm trước, Tề Thăng Vinh qua đời, trong nhà chỉ còn lại một mình Tề Hạo…”
Khi nói chuyện, viên cảnh sát đưa bức ảnh và tư liệu của Tề Hạo cho Triệu Ngọc, Triệu Ngọc nhìn bức ảnh, liếc một cái là lập tức nhận ra Tề Hạo chính là người chết trước mắt.
“Bọn em vừa mới xác nhận rồi, Tề Thăng Vinh là cán bộ về hưu của nhà văn hoá, hồi trước, ông ta từng là một diễn viên trong đoàn xuyên kịch Tứ Xuyên*, còn khá nổi tiếng nữa!” Viên cảnh sát lại báo cáo thêm.
* Xuyên kịch Tứ Xuyên là một loại nhạc kịch Trung Quốc có nguồn gốc từ tỉnh Tứ Xuyên của Trung Quốc vào khoảng năm 1700.
“Lại là một diễn viên hát kinh kịch!” Trương Linh bỗng dưng trừng to mắt, chỉ vào “Bản ghi chép Quỷ Vương” trên bàn công tác mà nói: “Liệu ông Tề Thăng Vinh này có liên quan gì đến Đào Ngọc Lan hay không?
“Đừng nói là… đồng lõa của Đào Ngọc Lan…”
“Không” Viên cảnh sát nói: “Khi Đào Ngọc Lan gây án, Tề Thăng Vinh chưa 10 tuổi, không thể nào là đồng lõa của hắn ta được!”
“À” Trương Linh dặn dò: “Vậy các cậu nhất định phải nghiêm túc điều tra, để xem có phải Tề Thăng Vinh có quan hệ gì với Đào Ngọc Lan hay không?”
“Vâng!” Viên cảnh sát nhận lệnh, sau đó lấy ra một tập tư liệu khác, tiếp tục mô tả chi tiết: “Tề Hạo từng nhập ngũ, lại còn là lính thông tin của quân đội. Bọn em từng điều tra báo cáo của quân đội, thành tích của Tề Hạo cực kỳ nổi trội, vốn sẽ có một tương lai xán lạn, nhưng đáng tiếc chính là, hắn ta tham gia quân ngũ chưa đến hai năm thì bỗng nhiên đổ bệnh rất nặng, chỉ có thể bị buộc phải xuất ngũ!”
“Sau đó, hắn ta từng làm việc trong đoàn kịch, còn làm thêm một vài việc khác nữa, cuối cùng, dựa vào tay nghề mà mình tự học được, hắn ta bắt đầu kinh doanh trực tuyến, làm linh kiện điện tử và vẽ tranh bằng máy tính cho người ta, không cần phải ra ngoài nhiều mà vẫn có thể kiếm tiền theo đơn đặt hàng!”
“Bọn em đã kiểm tra danh sách giao dịch của hắn ta, trên cơ bản đều liên quan đến điện và thiết bị liên lạc…”
“Được rồi” Nói đến đây, Trương Linh nhẹ nhàng thở ra với vẻ thâm ý, nói với Triệu Ngọc: “Thế là chúng ta có thể giải thích tại sao hung thủ có thể khiến thành phố ma mất điện, có thể thoải mái giải quyết tất cả camera giám sát của hiện trường vụ án rồi!”
“Còn nữa, tôi hiểu rõ lính thông tin là như thế nào.
Họ không chỉ nghiên cứu kỹ thuật công nghệ mà còn phải có tố chất như một lính trinh sát, vì vậy, khả năng chống trinh sát của kẻ giết người mới mạnh đến thế, không hề để lại manh mối gì cho chúng ta cả!”
“Thật không thể tưởng được, hung thủ của vụ án quỷ vương lại là một tên hàng xóm vừa có thể liếm cẩu lại vừa có năng lực” Trương Linh lắc đầu thở dài: “Xem ra, sự thật không thể rõ ràng hơn nữa rồi, hãy chờ xem, chắc chắn đứa trẻ trong bụng Mễ Nhu cũng là của tên Tề Hạo này!”
“Một trạch nam, một gái ngành, Tề Hạo tất nhiên đã bị bề ngoài xinh đẹp của Mễ Nhu hấp dẫn, có tình cảm với cô ta, còn có con chung nữa”
“Nhưng không ngờ tới, Mễ Nhu lại một lòng muốn mang thai con của ông chủ Thẩm Văn Tân, sau khi biết được lai lịch thực sự của đứa trẻ, cô ta đã mất hết can đảm, ôm đứa trẻ nhảy lầu!”
“Mễ Nhu và đứa trẻ chết, tự nhiên sẽ khiến Tề Hạo bị đả kích trí mạng, cho nên hắn ta mới giết chết tất cả những người liên quan đến cái chết của Mễ Nhu!”
“Tề Hạo cảm thấy, nếu thẳng tay giết chết đám ác nhân này như vậy thì lợi cho bọn họ quá!”
“Hắn ta muốn những người đó phải chết một cách thảm thiết, cho nên đã nghĩ đến vụ án quỷ vương của Đào Ngọc Lan 66 năm trước, quyết định biến bọn họ thành năm ác quỷ của ‘Bản ghi chép Quỷ Vương’!”
“Nhưng mà hẳn là hắn ta đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, cho rằng mình cũng là một trong những thủ phạm hại chết Mễ Nhu, cho nên cuối cùng, hắn ta đã biến thành tên ác quỷ cuối cùng, vẽ dấu chấm tròn hoàn mỹ lên bức tranh của vụ án quỷ vương!”
“Thần thám Triệu à” Trương Linh nói với Triệu Ngọc: “Tôi thấy chúng ta có thể bắt đầu kết án rồi nhỉ?”
Lời nói của Trương Linh có lý có tứ về vụ án, mọi người nghe mà liên tục gật đầu, duy chỉ có Triệu Ngọc là vẫn đang nhíu chặt mày, trông có vẻ ngẫm nghĩ.
“Ừm… thế nào?” Trương Linh nhìn ra Triệu Ngọc do dự, vội vàng hỏi: “Chẳng lẽ… ngài cảm thấy vụ án này còn có điều gì không ổn sao?”
“Chỉ có hai vấn đề” Triệu Ngọc vươn hai ngón tay lên: “Thứ nhất, nếu đứa trẻ là của Tề Hạo thì tại sao Tề Hạo lại muốn giết Ngưu Kim Khuê chứ?”
“Mọi người ngẫm lại xem, Tề Hạo biết đứa con của Mễ Nhu là của mình, thế thì tức là hắn ta cũng biết không liên quan đến Ngưu Kim Khuê, nếu đã vậy thì tại sao hắn ta vẫn muốn giết ông ta, lại còn giết đầu tiên chứ?”
“Thứ hai” Triệu Ngọc lại nói: “Bốn nạn nhân đầu tiên đều bị hại trong một vài tòa nhà cổ hoặc giả cổ, nếu Tề Hạo đã quyết tâm rồi thì tại sao hắn ta không tìm nơi nào tương tự như thế để tự sát?”
“Tại sao phải chết ở trong nhà mình?”
“Nếu chúng ta không tra đến nơi đây, vậy thì chẳng phải hắn ta sẽ thối rữa ở nơi này, không ai biết được à?”
“Ừm… Chuyện này…”
Triệu Ngọc vừa dứt lời, đoàn người Trương Linh không biết nói gì để đối đáp.
Đúng là hai vấn đề này khá quan trọng.
“Thần thám Triệu… Chẳng lẽ…” Trương Linh do dự mà hỏi: “Anh cho rằng trong vụ án này còn có điểm kỳ quái, vẫn chưa kết thúc?”
“Cũng không hẳn” Triệu Ngọc lắc đầu: “Tôi chỉ cảm thấy có thể chúng ta còn chưa biết rõ rất nhiều thứ. Có lẽ giữa Ngưu Kim Khuê và Mễ Nhu còn xảy ra chuyện nào đó, hoặc là Tề Hạo…”
“Tổ trưởng” Triệu Ngọc còn chưa dứt lời, Tăng Khả bỗng nhiên tiến vào căn phòng bí mật, báo cáo với Triệu: “Em vừa kiểm tra máy tính của người chết, hắn ta đã thiết lập chức năng gửi theo lịch đã đặt trước, sáng mai lúc 9 giờ, hắn ta sẽ đăng tất cả các hình ảnh về vụ án quỷ vương lên mạng!”
“Kể… Kể cả hắn ta nữa!”
“Hả? Cái gì… Thế nghĩa là sao?”
Triệu Ngọc và Trương Linh cảm thấy khiếp sợ, rồi lại không hiểu ý của Tăng Khả cho lắm, đành phải đi theo Tăng Khả ra ngoài căn phòng bí mật, đi tới trước máy tính của Tề Hạo.
“Em đã hủy bỏ lệnh đăng tải rồi” Tăng Khả mô tả chi tiết: “Người này đích thật là một cao thủ, nếu đến giờ đã hẹn thì hắn ta sẽ đăng những tài liệu đó lên hàng chục ngàn diễn đàn, kể cả nước ngoài, may mà chúng ta ngăn cản đúng lúc, bằng không thì phiền toái lắm!”
Khi nhìn thấy tư liệu mà Tề Hạo sắp đăng tải, Triệu Ngọc cuối cùng cũng hiểu ý của Tăng Khả, trong vài bức ảnh cuối cùng, bản thân Tề Hạo đã xuất hiện, hắn ta ăn mặc như Linh Sát, ngồi trước bàn làm việc mà tự tử!
Trong bức ảnh ấy, thậm chí còn hiện rõ dòng chữ mà hắn ta đã viết bằng bút lông:
“Không tin người chết rồi sẽ thành quỷ, nhưng lại tin cõi luân hồi của quỷ. Chúng sinh ai cũng có phần xấu xa, thế nhưng cuối cùng vẫn được chia ra là thiện hay ác…”