Chương 1865 Chưa kết án
“Thật là tàn nhẫn, phải có tâm lý như thế nào mới có thể làm ra chuyện này chứ?” Tăng Khả thở dài: “Em đã tra được thời gian chụp bức ảnh cuối cùng rồi, là 10 giờ tối hôm qua!“Cho nên…” Tăng Khả chỉ vào bức ảnh và nói: “Người chết đầu tiên là tự hóa trang mình thành Linh Sát, chụp cho mình một bức ảnh sau khi chết!”
“Đúng là lợi hại…” Nhiễm Đào vò đầu nói: “Chụp lại cảnh mình sau khi chết, cảm giác này thật kỳ quặc, nhất định là người này có vấn đề về tâm lý rồi…”
“À, nói cách khác…” Trương Linh chỉ vào bức ảnh, nói: “Lúc chụp bức ảnh này, Tề Hạo vẫn còn sống, hắn ta chụp cảnh mình chết mà không phải là người khác chụp cho hắn ta?”
“Chắc chắn là như thế” Tăng Khả chỉ vào khuôn mặt của Tề Hạo trên bức ảnh: “Các anh nhìn này, lúc ấy, mặt của người chết trông khá an tường, chứ không vặn vẹo biến dạng, chứng minh hắn ta tự chụp lúc chưa trúng độc!”
“Còn nữa, pháp y cũng nói rồi” Tăng Khả lại nói: “Thời gian tử vong của người chết là gần 12 giờ, tức là khi chúng ta vừa mới vào phòng, Tề Hạo vừa mới chết!”
“Nếu có người chụp ảnh cho hắn ta thì sẽ không kịp lưu vào máy tính”
“Cũng phải…” Trương Linh nói: “Dấu vân tay trên ống tiêm là của chính người chết, đây là một vụ tự sát!”
“Tại sao…” Ai ngờ, trong lúc mọi người bàn luận, Triệu Ngọc lại nhìn máy tính mà nghĩ tới điểm khác, thì thào lẩm bẩm: “Có vẻ như… không hợp logic thì phải?”
“Cái gì?” Trương Linh vội hỏi: “Cái gì mà không hợp logic thế?”
“Chết thì chết, nhưng tại sao Tề Hạo lại cứ muốn đăng tải các bức ảnh lên mạng?” Triệu Ngọc nói: “Cõi luân hồi của quỷ, vì báo thù mà giết người, hóa trang người chết thành lệ quỷ để nguyền rủa người chết đã đành, nhưng tại sao lại muốn đăng lên mạng, để tất cả mọi người đều nhìn thấy?”
“Ừm…” Trương Linh đảo tròng mắt, vội nói: “Chuyện này chắc không khó giải thích đâu nhỉ?
“Hung thủ đã đăng thông tin lên mạng, liệu có phải là để chúng ta phát hiện ra vụ án này đúng lúc hay không? Để chúng ta biết được chính xác địa điểm xảy ra vụ án, hoặc là… để chúng ta điều tra được sự thật về cái chết của Mễ Nhu?”
“Tôi cảm thấy khả năng ấy có thể lắm…” Nhiễm Đào nhắc nhở nói: “Anh còn nhớ rõ nạn nhân thứ nhất Ngưu Kim Khuê ở miếu Quan Đế không? Thi thể của ông ta bị đặt trong miếu suốt ba ngày mới bị người ta phát hiện ra!”
“Có khi nào hung thủ sợ rằng thi thể sẽ bị phân hủy sau một thời gian dài, không tạo ra hiệu quả kinh hoàng, cho nên mới quyết định đăng lên mạng để cho người khác sớm phát hiện ra hay không? Dù sao…” Nhiễm Đào chỉ một ngón tay vào máy tính: “Hắn ta nắm được loại kỹ thuật hacker này trong tay mà!”
“Không đúng!” Triệu Ngọc không chút nghĩ ngợi đã phủ định ngay: “Nếu chỉ là để chúng ta đúng lúc phát hiện ra thi thể, thì hắn ta không cần phải đăng tải cả bài thuyết minh lên diễn đàn làm gì!”
“Còn nữa” Triệu Ngọc chỉ một ngón tay vào máy tính: “Hắn ta đâu tất yếu phải đăng tải với quy mô lớn đến thế? Mọi người hãy nhìn sự chuẩn bị của hắn ta kìa, cứ như là muốn toàn bộ thế giới đều biết đến ấy!”
“Nếu chỉ là để nhắc nhở chúng ta thì chỉ cần đăng đại một bài hoặc những bức ảnh lên là có thể dẫn chúng ta đến đây rồi!”
“Ừm… Đúng lắm!” Trương Linh gật đầu: “Chẳng lẽ… Hung thủ muốn tất cả mọi người đều biết đến vụ án quỷ vương sao? Muốn khoe ra hành vi phạm tội của mình trước công chúng? Hay là…”
“Ủa?” Tăng Khả bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, anh còn nhớ rõ thông tin hồ sơ của vụ án Đào Ngọc Lan không? Năm đó sau khi giết người, Đào Ngọc Lan cũng đặt nạn nhân ở nơi dễ nhận thấy, dễ bị người khác phát hiện ra! Có khi nào… Hung thủ đã đi theo bước chân của Đào Ngọc Lan, cho nên mới muốn làm lớn vụ án này hay không?”
“Nghe cũng đúng đấy” Trương Linh nói: “Có thể hung thủ lo lắng cảnh sát chúng ta sẽ phong tỏa vụ án này, không cho công chúng biết được!”
“Có khi, ngoài ý định báo thù cho Mễ Nhu ra, hắn ta còn muốn tung hô tên sát thủ Quỷ Vương Đào Ngọc Lan kia!”
“Ừm…” Vừa nghe Tăng Khả và Trương Linh nói như vậy, Triệu Ngọc lúc này mới ngừng suy đoán, yên lặng gật đầu.
“Dù thế nào đi nữa…” Trương Linh khoanh tay ngực nói: “Số ảnh và tư liệu này không bị đăng tải lên mạng đúng là may mắn! Nếu mà bị cả thế giới biết thì chúng ta thực sự không thể vãn hồi lại được! Không gây rúng động mới lạ!”
“Tôi lại cảm thấy chưa chắc” Tăng Khả nói: “Dù sao nạn nhân của vụ án đều là người có liên quan đến Mễ Nhu, hơn nữa, hiện giờ hung thủ đã chết rồi, chân tướng rõ ràng, cho dù vụ án bị tuyên bố ra ngoài cũng không sao cả!”
“Đúng, đúng, đúng…” Trương Linh phụ họa.
Phù…
Triệu Ngọc nặng nề thở dài một hơi, mấy ngày nay, thần kinh của hắn căng chặt, sắp căng đến mức cực hạn rồi.
Hiện giờ tuy rằng không ngăn cản được vụ án quỷ vương cuối cùng này, nhưng mà nếu có thể chứng minh Tề Hạo chính là sát thủ Quỷ Vương thì chẳng khác gì cuộc điều tra vụ án quỷ vương cuối cùng cũng có thể kết thúc rồi!
Thế nhưng… Không biết do vụ án không rõ ràng, hay là manh mối quá rối bời mà trong lòng Triệu Ngọc lại luôn có cảm giác không chân thực cho lắm.
Giống như một vài vụ án lớn bí ẩn trong quá khứ vậy, hắn mơ hồ cảm thấy vẫn còn một điều gì đó không quá thỏa đáng, dường như mình đã bỏ lỡ điều gì vậy…
⚝ ✽ ⚝
Sau bình minh, mưa tạnh và không khí lại trở nên oi bức.
Triệu Ngọc đã không nghỉ ngơi nhiều ngày liên tục, rất cần được ngủ một giấc thật ngon, nhưng mà vụ án vừa mới được phá, cho nên hắn vẫn đang kiên trì ở lại hiện trường vụ án, tiếp tục nghiêm túc xem xét đủ loại manh mối.
Sau khi cẩn thận điều tra suốt đêm, đội cảnh sát tìm được rất nhiều chứng cứ xác thực có thể xác minh Tề Hạo chính là sát thủ Quỷ Vương từ nhà của hắn ta.
Ví dụ như bọn họ tìm được tư liệu về kỹ thuật hacker mà Tề Hạo học tập, cũng như bản đồ khu nhà quanh miếu Quan Đế, thành phố ma, thư viện Lan Dương, tiệm trà Xuyên Thái, thậm chí là trung tâm tắm rửa Xuyên Mỹ, trên bản vẽ còn đánh dấu các vị trí cài máy camera theo dõi…
Ngoài ra, cảnh sát còn tìm được kế hoạch chi tiết mà Tề Hạo đã đặt ra về mỗi một vụ án quỷ vương, kể cả chuyện hắn ta đã bắt cóc mục tiêu như thế nào, di chuyển như thế nào, bố trí cảnh tượng cùng với quá trình rút lui như thế nào, kế hoạch cực kỳ chi tiết và chu đáo.
Còn nữa, cảnh sát còn tìm được các di vật cá nhân của người chết trong các vụ án quỷ vương đầu tiên, có điện thoại di động, ví tiền, quần áo, vật phẩm trang sức vv… của bọn họ trong buồng bên cạnh căn phòng bí mật.
Bởi vậy có thể chứng minh Tề Hạo quả thật đã từng bắt cóc bọn họ. Trong đó, thẻ sim và pin trong điện thoại di động của nạn nhân đã bị tháo ra, khiến cảnh sát không thể định vị được.
Cuối cùng, sau khi kiểm tra, cảnh sát cũng đã chứng minh hai gói vật thể dạng bột được tìm thấy trong phòng bí mật thực sự là thứ có thể nhanh chóng giết người – thuốc diệt chuột.
Chẳng qua, về đường mua thuốc diệt chuột thì vẫn đang được điều tra.
Đồng thời, bên cạnh chiếc túi chứa thuốc diệt chuột, cảnh sát cũng tìm thấy một chiếc túi da chứa ống tiêm có thể chiết xuất ra thuốc diệt chuột, dung dịch có thể pha loãng thuốc diệt chuột, cùng với vài quyển sách chuyên ngành về tiêm và thuốc độc…
Khi rất nhiều chứng cứ xác thực xuất hiện, cảnh sát đã có thể cơ bản xác nhận người chết cuối cùng Tề Hạo của vụ án quỷ vương chính là sát thủ Quỷ Vương!
Là hắn ta đã bắt cóc, hơn nữa còn sát hại Ngưu Kim Khuê, Thẩm Văn Tân, Đào Yến, Lôi Phi Dực, cùng với chính hắn ta!
Tuy nhiên, mặc dù có rất nhiều bằng chứng, nhưng sau khi Triệu Ngọc lục lọi khắp nhà Tề Hạo, ngoại trừ những tờ giấy ghi rõ kế hoạch và quá trình gây án ra, hắn vẫn chưa phát hiện chứng cứ gì tương tự như nhật ký hay di thư linh tinh.
Cho nên, về mối quan hệ giữa Tề Hạo và Mễ Nhu, hay chuyện Tề Hạo đã làm thế nào để có được “Bản ghi chép Quỷ Vương” của Đào Ngọc Lan, cũng như sự thay đổi về tâm trạng và chi tiết trong lúc hắn ta gây án, cảnh sát đều không thể hiểu rõ.
Bởi vậy, cuộc điều tra vụ án đến tình trạng bây giờ vẫn chưa thể tính là hoàn toàn kết án, vẫn còn rất nhiều vấn đề cần nhóm Triệu Ngọc tiếp tục điều tra…