Chương 1866 Rốt cuộc là ai?
Vào năm giờ chiều ngày hôm đó, Triệu Ngọc ngủ một giấc trong khách sạn rồi tới văn phòng của Cục Cảnh sát An ĐôLần này, hắn thật sự mệt mỏi, ngủ thẳng từ trưa đến chiều, ngủ đến mức tối tăm mặt mũi, sau khi tỉnh lại, hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái, khôi phục được không ít tinh lực.
Nhưng mà, hắn vừa mới vào văn phòng thì lập tức cảm thấy có chuyện không ổn. Bởi vì các thành viên trong tổ của hắn đang vây quanh trước màn hình lớn, kịch liệt thảo luận điều gì đó.
Xem biểu cảm của bọn họ, có khẩn trương, có kinh ngạc, có không thể tin nổi, chắc xuất hiện tình hình nào đó khẩn cấp.
“Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Triệu Ngọc bước vào văn phòng, lập tức lên tiếng hỏi.
“Tổ trưởng? Anh đã tới rồi à!” Tăng Khả cướp lời Thôi Lệ Châu, là người thứ nhất nói cho Triệu Ngọc đáp án: “Đã có kết quả ADN của nạn nhân Tề Hạo rồi, anh đoán xem thế nào?”
“Đứa trẻ không phải con của hắn ta?” Không đợi Tăng Khả nói xong, Triệu Ngọc đã trả lời ngay, khiến Tăng Khả cạn lời, suýt nữa đã ngã quỵ.
“Hả?” Thôi Lệ Châu trừng to đôi mắt ngập nước: “Sếp, anh đã biết rồi à?”
“Biết cái rắm!” Triệu Ngọc nhíu mày nói: “Nếu đứa trẻ là con của Tề Hạo thì mọi người có cần phải thảo luận đến mức kịch liệt như vậy không?”
“Ừm…” Các thành viên hai mặt nhìn nhau.
“Anh đoán đúng rồi” Tăng Khả nói: “ADN của Tề Hạo và ADN con của Mễ Nhu không hợp, chứng minh đứa trẻ cũng không phải của Tề Hạo!”
“Chuyện này có phải rất thần kỳ không?” Nhiễm Đào vò đầu theo thói quen: “Rốt cuộc Mễ Nhu đã có đứa trẻ này với ai thế? Không phải Thẩm Văn Tân, không phải Ngưu Kim Khuê, cũng không phải Tề Hạo, chậc chậc…”
“Sếp ơi, sếp ơi…” Thôi Lệ Châu vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ hỏi Triệu Ngọc: “Anh nói xem, có khi nào… trong vụ án quỷ vương này còn bí ẩn nào đó không?”
“Hung thủ thực sự, có khi nào căn bản không phải tên Tề Hạo này, mà là người nào khác không? Tề Hạo chỉ là một kẻ chết thay thôi?”
“Không lẽ Tề Hạo còn có một tên đồng lõa, đứa trẻ là con của tên đồng lõa này?”
“…” Biết được tin tức ấy, Triệu Ngọc lâm vào trầm tư, không hề lên tiếng.
“Tổ trưởng” Tăng Khả nói: “Em đã lấy ADN của đứa trẻ để so sánh trong cơ sở dữ liệu rồi, nhưng mà nếu cha của đứa trẻ không có tiền án gì không dễ tìm ra hắn ta đâu…”
“Anh nói xem, chúng ta có cần tìm đến tất cả những người đàn ông có liên quan đến Mễ Nhu, lấy ADN của từng người không?”
“Đừng choáng váng” Nhiễm Đào nói: “Ai lại ngốc nghếch đến mức đi dạo nhà chứa mà còn để lại thông tin chứng minh nhân dân chứ? Mễ Nhu vốn là gái ngành, ai cũng có thể làm chồng, đêm không sống uổng, vốn dĩ đếm không hết khách, đi đâu tìm được đây?”
“Ừm…” Tăng Khả phản bác: “Có thể suy tính dựa theo khoảng thời gian trước khi đứa trẻ được sinh ra, chủ yếu tìm kiếm những người đàn ông mà Mễ Nhu đã từng tiếp xúc trong lúc cô ta mang thai là được mà?”
“Chuyện này hơi quá sức rồi!” Nhiễm Đào nói: “Tính lưu động của nhân viên trong trung tâm tắm rửa khá lớn, đâu thể biết được thời gian xa xôi như thế thì còn có thể tìm được nhân chứng nào hay không? Ừm… Bốn tháng cộng thêm mười tháng mang thai, hơn một năm trước thì đúng là…”
“Này, làm sao vậy chứ, điếc theo thói quen đấy à?” Thôi Lệ Châu bĩu môi nói: “Vừa rồi tôi đã nói rồi mà, điểm mấu chốt bây giờ chính là nếu đứa trẻ không phải con của Tề Hạo thì tức là vụ án này hoặc là có hung thủ khác, hoặc là còn có đồng lõa, chỉ cần chúng ta tìm ra người này thì chẳng phải đã giải quyết được chuyện đứa trẻ rồi ư?”
“Chúng… Chúng ta đâu nói lạc đề đâu?” Tăng Khả tủi thân: “Chỉ cần tìm được cha đẻ của đứa trẻ thì chẳng phải có thể tìm được chân tướng rồi à?”
“Tôi cảm thấy…” Lúc này, Triệu Ngọc cuối cùng cũng lên tiếng, hắn nhíu chặt mày, nói: “Đứa trẻ không phải của Tề Hạo, trái lại càng có thể chứng minh hung thủ chính là bản thân Tề Hạo!”
“Hả!?” Lời vừa nói ra, mọi người đều kinh ngạc: “Tại sao?”
“Bởi vì…” Triệu Ngọc nói với biểu cảm ngưng trọng: “Nếu đứa trẻ không phải của Tề Hạo thì chuyện Tề Hạo giết chết Ngưu Kim Khuê đầu tiên đã trở nên hợp lý rồi! Có lẽ, Tề Hạo cho rằng đứa con của Mễ Nhu chỉ có thể là của Ngưu Kim Khuê, là Ngưu Kim Khuê chọc rách ‘áo mưa’, khiến Mễ Nhu mang thai!”
“Mà Mễ Nhu lại cố chấp cho rằng đứa trẻ chính là con của phú hào Thẩm Văn Tân, nên nhất quyết muốn sinh đứa trẻ ra, bởi vậy mới hiểu lầm, cuối cùng khiến Mễ Nhu tuyệt vọng nhảy lầu!”
“Cho nên, Tề Hạo đã dời tất cả thù hận lên người Ngưu Kim Khuê, nhận định Ngưu Kim Khuê chính là người có trách nhiệm lớn nhất về cái chết của Mễ Nhu, cho nên mới giết chết ông ta đầu tiên!!”
Lời vừa nói ra, căn phòng lập tức chìm vào im lặng, tất cả mọi người đều nhanh chóng hiểu ra suy nghĩ của Triệu Ngọc.
“À…” Vài giây sau, Tăng Khả mới gật đầu: “Nếu đứa trẻ chính là con của Tề Hạo, thì tức là hắn ta chẳng có lý do gì để giết Ngưu Kim Khuê cả!”
“Thế nhưng…” Ngô Tú Mẫn đưa ra ý kiến khác: “Tề Hạo đã gây ra vụ án quỷ vương gần như hoàn hảo, cho thấy hắn ta là một người rất cẩn thận và tỉ mỉ, như vậy… chẳng lẽ hắn ta không lấy ADN của đứa trẻ đi so sánh với Ngưu Kim Khuê sao?”
“Chuyện này ấy à…” Lời nói của Ngô Tú Mẫn cũng có lý, Triệu Ngọc lập tức nghẹn lời.
“Tôi cảm thấy…” Thôi Lệ Châu đề nghị: “Chúng ta có thể cẩn thận điều tra xung quanh điểm này, tuy rằng Ngưu Kim Khuê, Mễ Nhu và Tề Hạo đã chết, nhưng mà thời gian mang thai mười tháng lâu như vậy, chắc là chúng ta có thể tìm được một đương sự nhỉ?”
“Ừm, lời này không sai!” Triệu Ngọc chỉ một ngón tay vào Thôi Lệ Châu: “Vậy tôi giao cho cô xử lý chuyện này nhé!”
“Hả?” Thôi Lệ Châu lau mồ hôi, nhưng sau khi suy nghĩ thì vẫn gật đầu, phẫn nộ nói: “Được rồi, tôi xử lý cũng được! Dù thế nào tôi cũng sẽ tìm ra cha của đứa trẻ cho mọi người xem…”
Sau khi Thôi Lệ Châu ra khỏi phòng, Ngô Tú Mẫn nói với Triệu Ngọc:
“Tổ trưởng, chuyện điều tra tình hình gia đình của Tề Hạo đã có tiến triển” Xô ấy xoay người, lấy ra một tập tư liệu: “Ông nội của Tề Hạo là Tề Thăng Vinh từng học nghề trong một đoàn kịch dân gian, đoàn kịch ấy được Đào Ngọc Lan sáng lập từ rất sớm! Cho nên, hai người bọn họ… hẳn đã từng tiếp xúc với nhau!”
“Ồ?” Hai mắt Triệu Ngọc sáng lên: “Thực sự có quan hệ à?”
“Tề Thăng Vinh từ nhỏ đã học nghề, tuy rằng ít tuổi nhưng mà…” Ngô Tú Mẫn nói: “Rất có thể đã từng đi theo Đào Ngọc Lan!”
“Oa, thì ra là thầy trò à!” Nhiễm Đào kinh hãi: “Nói như vậy tức là Đào Ngọc Lan biết mình gây ra vụ án quỷ vương, sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt, cho nên đã giao quyển ‘Bản ghi chép Quỷ Vương’ kia cho Tề Thăng Vinh”
“Tề Thăng Vinh luôn trân quý quyển sách này, cuối cùng nó lại rơi vào trong tay Tề Hạo!”
“Sau đó, Tề Hạo nghiên cứu quyển sách này đến mức nhập ma” Tăng Khả tiếp tục nói: “Cho nên hắn ta đã sinh ra đồng cảm và ngưỡng mộ Đào Ngọc Lan, cho nên mới quyết định gây ra vụ án quỷ vương cực kỳ nghiêm trọng, hoàn thành nguyện vọng của Đào Ngọc Lan…”
“Cho nên…” Nhiễm Đào tổng kết: “Vụ án này căn bản không có bí ẩn nào khác, hung thủ chính là Tề Hạo!”
“Về chuyện hung thủ có phải Tề Hạo hay không thì tôi không phản đối” Ngô Tú Mẫn khoanh hai tay vào nhau: “Nhưng mà suy luận vừa rồi của các anh vẫn không dựa trên chứng cứ xác thực nào cả, đó chỉ là phỏng đoán một cách chủ quan của chúng ta căn cứ vào vụ án mà thôi, chứ không có hiệu quả thực tế nào!”
Tăng Khả và Nhiễm Đào liếc nhau, đều không nói gì.
“Đúng rồi” Sau khi im lặng một lúc lâu, Tăng Khả bỗng nhiên nhớ tới điều gì, vội vàng báo cáo với Triệu Ngọc: “Khoa Giám chứng vừa gửi thư, bọn họ đã cẩn thận nghiên cứu bản viết tay ‘Bản ghi chép Quỷ Vương’ được phát hiện ở nhà của Tề Hạo!”
“Sau khi so sánh chữ viết tay, quyển sách kia ít nhất đã được tạo thành sách vào 150 năm trước, cho nên, chắc không phải do Đào Ngọc Lan tự tay viết. Chữ ‘Đào’ trên trang tiêu đề ấy, trước mắt chưa thể chứng minh chắc chắn là do Đào Ngọc Lan tự tay viết, rất có thể đó là sách do tổ tiên của Đào Ngọc Lan viết…”