Chương 1872 Đêm đọc bản ghi chép Quỷ Vương
“Là.. vào ngày đầu năm mới…” Trên giường bệnh, Vương Trường Khôn nói với Triệu Ngọc và Trương Linh: “Lôi Phi Cơ bảo tôi giúp hắn tìm mấy cô em xinh đẹp, tham gia một dạ hội tư nhân”“Sau đó, tôi thật sự không tìm đủ người, cho nên đã giới thiệu Mễ Nhu cho hắn…”
“Dạ hội cụ thể được tổ chức ở đâu, hay có những ai, tôi đều không biết, các anh có thể đi hỏi Lôi Phi Cơ xem sao, chắc hắn biết đấy…” Vương Trường Khôn nói: “Tổng cộng đi sáu, bảy lần, Lôi Phi Cơ cuối cùng chia cho tôi được năm ngàn”
“Lúc ấy, Lôi Phi Cơ có nhắc tới vài câu, nói rằng Chủ tịch Thẩm của Công ty Đầu tư Xây dựng Xuyên Hưng có chút hứng thú với Mễ Nhu, sau đó lại dẫn Mễ Nhu tới nơi khác…”
“Tôi nhận được tin tức, nên đã đi gặp Mễ Nhu để đòi phần trăm hoa hồng, nhưng cô ta lại không thừa nhận, nói rằng cô ta căn bản không hề hẹn hò riêng với bất cứ ai cả…”
“Haiz, loại chuyện này lại không tiện tra, tất cả mọi người đều mơ mơ màng màng, tôi lại không so đo mấy, nhưng mà… Tôi không ngờ… Mễ Nhu lại đột nhiên mang thai, còn đến tòa nhà Thiên Đỉnh tìm Chủ tịch Thẩm để đòi tiền!”
“Ôi ôi, vì thế mà Lôi Phi Cơ suýt chút nữa đã cắt đứt quan hệ với tôi đấy” Vương Trường Khôn giận dữ nói: “Làm hại tôi hơn một tháng trời không nhận được đơn hàng nào cả!”
“Ả phụ nữ này vì tư lợi, làm việc mà không lo lắng đến hậu quả, từ đó về sau, dù có bị đánh chết, tôi cũng không dám tìm cô ta!” Vương Trường Khôn lắc đầu nói: “Nhưng tôi không tài nào tưởng tượng nổi cô ta lại đi nhảy lầu!”
“Nói như vậy…” Triệu Ngọc nhận ra điều gì, lúc này hỏi một câu: “Anh cho rằng Mễ Nhu vốn không phải kiểu người đi nhảy lầu?”
“Chắc… chắc là thế nhỉ?” Vương Trường Khôn nói: “Theo lý thuyết, nếu đã đi kiếm ăn bằng da thịt thì trong lòng hẳn là không yếu ớt đến thế nhỉ?”
“Có rất nhiều người không cẩn thận sinh ra đứa trẻ, cũng không biết cha đứa trẻ là ai, họ đâu đến mức nhảy lầu chứ?”
“Vậy… Anh cảm thấy, nếu cha đứa con của Mễ Nhu không phải Thẩm Văn Tân” Trương Linh tiếp tục hỏi: “Vậy thì là ai?”
“Cái này thì tôi không rõ…” Vương Trường Khôn nói: “Có lẽ ngài nên đi hỏi Lôi Phi Cơ, xem người qua lại với Chủ tịch Thẩm còn có ai nữa? Có phải những người đó làm hay không?”
“Lôi Phi Cơ đã chết rồi!” Sau khi trao đổi một ánh mắt với Triệu Ngọc, Trương Linh nói ra kết cục của Lôi Phi Dực.
“Hả?” Vương Trường Khôn sợ tới mức run rẩy: “Đã chết rồi? Tại sao… Chết như thế nào?”
“Chuyện này thì anh không cần phải biết” Triệu Ngọc nói: “Anh có quen biết Ngưu Kim Khuê hay không? Tôi nghe nói ông ta có sở thích đâm thủng ‘áo mưa’, đúng không?”
“Hả? Ngưu Kim Khuê? Đâm thủng ‘áo mưa’ à?” Vương Trường Khôn cố gắng nhớ lại, lắc đầu nói: “Hình như tôi có nghe nói đến một người như vậy, nhưng không quen lắm, chưa bao giờ trò chuyện nhiều cả…”
“Anh cần phải nhớ cho kỹ vào” Trương Linh thừa cơ uy hiếp: “Chúng tôi đã nắm giữ tất cả thông tin phạm tội của anh rồi, nếu dựa theo các quy định của luật hình sự thì anh phải ngồi tù ít nhất năm năm đấy!”
“Anh là ma cô, Ngưu Kim Khuê là khách làng chơi có tiếng, hai anh mà lại không quen nhau ư?”
“Anh cảnh sát, anh nói như vậy… Tôi… Tôi đương nhiên là không muốn ngồi tù rồi, chỉ cần tôi biết gì thì tôi nhất định sẽ nói ngay” Vương Trường Khôn nói: “Ngưu Kim Khuê là kẻ keo kiệt, chỉ muốn tìm được người đẹp nào đồng ý cái giá 10 tệ bao cả tháng thôi, tôi chưa bao giờ giao tiếp với kẻ nào keo kiệt như vậy cả!”
“Còn về sở thích đặc thù mà anh nói, thì tôi thật đúng là lần đầu tiên nghe thấy, trên thế giới thật sự có kẻ chết tiệt đến vậy sao?”
“Nếu mà để tôi biết được, không đánh nó đến mức biến nó thành thái giám là không xong với tôi đâu!”
“Chậc chậc…” Triệu Ngọc chậc lưỡi, những lời này dường như nghe khá quen, có vẻ như Thôi Lệ Châu cũng đã nói giống y như đúc.
“Vậy…” Trương Linh lấy bức ảnh của Tề Hạo ra, ra hiệu cho Vương Trường Khôn nhìn: “Anh đã gặp người này bao giờ chưa?”
Vương Trường Khôn cẩn thận nhìn kỹ, lắc đầu phủ nhận.
“Vậy anh hiểu biết Thẩm Văn Tân được bao nhiêu?” Triệu Ngọc lại hỏi.
Vương Trường Khôn lại lắc đầu: “Anh cảnh sát, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ thôi, chỉ đứng xa nhìn Chủ tịch Thẩm vài lần thôi mà?”
Thế là Triệu Ngọc lại hỏi Vương Trường Khôn mấy vấn đề, ví dụ như cách đối nhân xử thế của Đào Yến vv…, hỏi liên tục khoảng hơn nửa giờ, cảm thấy cuối cùng vẫn không hỏi được cái gì, hắn mới cùng Trương Linh rời khỏi phòng bệnh.
“Thần thám Triệu” Vừa mới bước ra, Trương Linh lập tức nói với Triệu Ngọc: “Những gì Vương Trường Khôn nói có lẽ không sai, chúng tôi đã điều tra các công tử thiếu gia có mối quan hệ tốt với gã ta và Thẩm Văn Tân rồi, nói không chừng, cha đứa con của Mễ Nhu ở ngay trong số những người này”
“Tôi thấy chưa chắc” Triệu Ngọc lại nói: “Nếu lúc ấy, Mễ Nhu còn xảy ra quan hệ với người khác, thì cô ta không nên xác định cha đẻ của đứa trẻ chính là Thẩm Văn Tân, cũng sẽ không kiên trì sinh đứa trẻ ra như thế!”
“Trong phương diện này, khẳng định có vấn đề nào đó!” Triệu Ngọc thở dài: “Nếu đây thật sự là một âm mưu thì chắc chắn người bày ra âm mưu này không hy vọng chúng ta đào chân tướng ra!”
“À…” Trương Linh gật đầu: “Nếu như vậy thì chỉ có thể gửi hy vọng lên người Vương Mậu Sinh thôi!”
“Còn phải dùng hai cái đùi đi đường mới được” Triệu Ngọc nói: “Các anh mau chóng tìm ra người đã cùng gã ta và Mễ Nhu tham gia dạ hội, chỉ khi biết lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra cái gì thì chúng ta mới có thể tiếp tục suy đoán!”
“Vâng!” Trương Linh gật đầu: “Chúng tôi đang đi tìm rồi, bây giờ chỉ tìm được vài người nhưng lại không biết họ tên thực sự, cho nên cần một chút thời gian!”
⚝ ✽ ⚝
Vào lúc mười giờ tối, bên trong văn phòng của tổ điều tra đặc biệt tại Cục Cảnh sát An Đô, chỉ còn lại một mình Triệu Ngọc.
Từ khi bắt đầu điều tra vụ án quỷ vương, các thành viên trong tổ vẫn chưa được nghỉ ngơi tử tế, hôm nay, Triệu Ngọc cố ý cho mọi người tan làm sớm, quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Lúc này, Triệu Ngọc bưng một ly cà phê, ngồi trước bàn công tác tạm thời của mình.
Trên bàn đang bày “Bản ghi chép Quỷ Vương” – quyển được mang về từ nhà của Tề Hạo, hắn ngồi thẳng dậy, đầu tiên là nhắm mắt lại, hít sâu mấy lần, lúc này mới vươn hai tay, mở ra quyển sách cổ viết tay này.
Thì ra, Triệu Ngọc cố ý tìm một đêm dài yên tĩnh như vậy là vì muốn đích thân nghiên cứu “Bản ghi chép Quỷ Vương”, xem mình có thể cảm nhận được cái gì từ trong sách hay không?
Hắn cũng muốn mượn chuyện này để thể nghiệm tâm tình của Tề Hạo một chút, thử xem nếu chỉ dựa vào đọc sách thì liệu có thể thay đổi tâm tính của một người, khiến mình sinh ra sát ý không?
Theo như lời của các chuyên gia thì bản “Bản ghi chép Quỷ Vương” này khác với bản trân quý trong nhà bảo tàng, bên trong chỉ ghi lại câu chuyện về mười lệ quỷ chết oan, nhưng nội dung lại càng thêm chi tiết và phong phú.
Khi mở ra bản “Bản ghi chép Quỷ Vương” cũ kỹ này, hắn thấy quyển sách đã bị hao mòn nghiêm trọng, bên trong có rất nhiều đoạn văn và thậm chí cả hình minh họa đã bị mờ đi.
Từ Bá Kỳ, Đố Phụ Tân bắt đầu, rồi tiếp xúc đến Quán Tiên, Đậu Thị Nữ, Thanh Thành Phụ cùng với Trấn Xương và Linh Sát, Triệu Ngọc đầu tiên là xem lướt qua một lượt.
Hắn nhanh chóng phát hiện ra rằng từ đầu đến cuối, tất cả đều là câu chữ mang tính ghi chép lại, trong đó vốn không có ngôn ngữ nào mê hoặc, hoặc là có tính kích động cả.
Dựa theo lẽ thường mà nói, một người bình thường sau khi đọc xong, không nên sinh ra tà niệm nào mới đúng.
Hơn nữa, tìm khắp quyển sách rồi mà vẫn không tìm được hàng chữ mà Tề Hạo đã viết xuống tờ giấy Tuyên Thành: “Không tin người chết rồi sẽ thành quỷ, nhưng lại tin cõi luân hồi của quỷ. Chúng sinh ai cũng có phần xấu xa, thế nhưng cuối cùng vẫn được chia ra là thiện hay ác!”
Thế nhưng, những lời ấy lại xuất hiện trên trang tiêu đề của bản “Bản ghi chép Quỷ Vương” của nhà bảo tàng, xem ra, hai bản này đúng là khác nhau không ít.
Điểm giống nhau duy nhất chỉ có tranh minh họa mười lệ quỷ thôi…
Triệu Ngọc lật sang trang vẽ hình minh họa Quán Tiên, để có thể nhìn thấy bức tranh một cách cẩn thận, hắn cúi đầu xuống rất thấp, hơn nữa còn hơi nâng quyển sách lên một chút…
Kết quả, ngay tại lúc này, điện thoại di động của Triệu Ngọc bỗng nhiên vang lên.
Buzz buzz buzz… Buzz buzz buzz…
“Hả!?”
Triệu Ngọc đang trong trạng thái căng thẳng, thấy vậy thì nhất thời hoảng sợ, không ngồi vững được, lảo đảo một cái, hai tay căng lên, roẹt một tiếng, liền xé “Bản ghi chép Quỷ Vương” thành hai nửa…