Chương 1873 Lời sám hối của nghi phạm
Bảy giờ sáng ngày hôm sau, bên trong văn phòng của tổ điều tra đặc biệt“Không thể nào?” Thôi Lệ Châu nhìn “Bản ghi chép Quỷ Vương” bị xé thành hai nửa, vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ mà hỏi Triệu Ngọc: “Sếp à, anh bị tẩu hỏa nhập ma hay là bị gì thế? Tại sao lại xé sách ra?”
“Ừm… Chuyện này…” Triệu Ngọc tỏ ra bình tĩnh mà uống một ngụm cà phê, nói: “Cô đã xem ‘Lộc Đỉnh ký’ chưa? Vi Tiểu Bảo đã xé ‘Tứ thập nhị chương kinh’, kết quả phát hiện ra kho báu ‘long mạch’ của vương triều Đại Thanh được cất giấu trong sách?”
“Má nó…” Thôi Lệ Châu suýt chút nữa đã phun ra chữ thô tục, nhanh chóng cắn môi nói: “Thì ra, anh thật sự là bị tẩu hỏa nhập ma à? ‘Bản ghi chép Quỷ Vương’ này rất kỳ quặc, không thể xem được, xé cũng tốt!”
“Tổ trưởng…” Tăng Khả ngơ ngác khó hiểu, nói: “Chúng ta có khoa kỹ thuật, nếu anh cảm thấy trong sách có vấn đề thì anh có thể tìm nhân viên chuyên nghiệp để xử lý mà? Đây chính là vật chứng, sao anh có thể xé nó đi chứ?”
“Hừ” Triệu Ngọc đỏ bừng mặt, dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể nói ra là mình bị dọa sợ nên mới lỡ tay xé sách, đành phải mạnh miệng mà nói: “Xé thì xé thôi, có làm sao đâu? Đỡ phải bị yêu sách hại người!”
“…” Các thành viên trong tổ nhìn nhau, rất là xấu hổ.
“Đúng rồi” Triệu Ngọc nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Đêm qua, Trương Linh đã gọi điện thoại cho tôi, nói rằng bọn họ đã tập trung được nghi phạm, biết cha đẻ con của Mễ Nhu là ai rồi! Bây giờ dù thế nào thì cũng đã qua cả một đêm, sao vẫn chưa có tin tức gì thế?”
“À… À à…” Nhiễm Đào nhanh chóng nói: “Tôi vừa mới hỏi qua, họ đã bắt được người rồi, giờ đang trên đường áp giải về Cục Cảnh sát!”
“Nghi phạm có tên là Vương Nguyên Phi” Tăng Khả nói: “Là đứa con duy nhất nhà chú năm của Vương Mậu Sinh, anh ta làm việc ở An Đô vào năm 2014, làm việc trong một câu lạc bộ tư nhân ở khu Triều Lĩnh, phụ trách an ninh và quét tước vệ sinh, còn có những công việc lặt vặt khác nữa…”
“Đội trưởng Trương đã điều tra rồi” Nhiễm Đào phụ họa: “Trong gia đình của Vương Mậu Sinh, Vương Nguyên Phi là người duy nhất sống ở An Đô, cho nên, anh ta hẳn là người mà chúng ta muốn tìm!
“Nhưng mà trước đó, anh ta vừa từ chức và đến huyện Phượng Bình để nương tựa nhà họ hàng, đội trưởng Trương đã chạy đến đó suốt đêm để bắt anh ta, cho nên việc áp giải trở về cần một chút thời gian…”
“Câu lạc bộ tư nhân…” Triệu Ngọc hỏi: “Là của ai?”
“Người đăng ký pháp nhân tên Tề Thắng, nhưng mà người sở hữu thực tế hẳn là là một phú hào!” Tăng Khả trả lời: “Nhưng tuyệt đối không phải Thẩm Văn Tân”
“À…” Triệu Ngọc gật đầu: “Có lẽ dạ hội mà Vương Trường Khôn nói đến đã được tổ chức ở nơi này! Xem ra… mối hiềm nghi của người này thật đúng là không nhỏ…”
“Quét tước vệ sinh…” Thôi Lệ Châu tỏ vẻ khó hiểu: “Tại sao Mễ Nhu lại sinh con với một nhân viên quét tước vệ sinh?”
“Là cô ta bị mù, hay là…”
“Ôi ôi…” Thôi Lệ Châu ồ lên mấy tiếng, vội vàng nhắc nhở Triệu Ngọc: “Sếp à, anh mau gọi điện thoại cho đội trưởng Trương đi! Tôi cảm thấy chuyện này kỳ quặc lắm, phải dặn bọn họ trông trừng nghi phạm này thật chặt chẽ mới được, đừng để anh ta gặp phải chuyện gì!”
“Ừm…” Triệu Ngọc cân nhắc một chút, cảm thấy Thôi Lệ Châu nói có lý, nếu tên Vương Nguyên Phi này thật sự là cha đẻ con của Mễ Nhu, nếu vụ án quỷ vương có hung thủ khác rất lợi hại thì tên Vương Nguyên Phi này chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm!
Vì thế, Triệu Ngọc nhanh chóng lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi điện thoại.
Ai ngờ, điện thoại vừa mới được rút ra khỏi túi thì lại lập tức vang lên.
Buzz buzz buzz… Nó rung lên giống như tối hôm qua vậy, như một phản xạ có điều kiện, Triệu Ngọc sợ run cả người, suýt chút nữa đã văng điện thoại ra.
“Không thể nào?” Thôi Lệ Châu che miệng: “Sếp à, anh không sao chứ?”
“Ừ ừ ừ…” Triệu Ngọc chỉ một giây đã trấn định lại, ấn nút nghe điện thoại.
“A lô, thần thám Triệu à, chúng tôi đã dẫn nghi phạm về đây rồi” Trong điện thoại, giọng nói của đội trưởng Trương Linh truyền đến rất rõ ràng: “Việc thu thập AND cũng đã được hoàn thành lúc bắt anh ta rồi, bây giờ, tôi sẽ trực tiếp áp giải anh ta đến phòng thẩm vấn!”
⚝ ✽ ⚝
Năm phút sau, trong phòng nghe lén sát bên cạnh phòng thẩm vấn.
Triệu Ngọc cầm một tập tư liệu về nghi phạm, đang nghiêm túc xem xét.
Lý lịch của tên Vương Nguyên Phi này khá đơn giản, gia cảnh nghèo khó, lên cấp ba là bỏ học, vào thành phố làm thuê, năm nay chỉ mới hai mươi tư tuổi, ngoại trừ những chuyện này ra thì không còn gì nữa.
Triệu Ngọc xem qua tài liệu, sinh ra hứng thú với chữ ký trên tư liệu, chỉ vào chữ ký mà hỏi: “Ngoạn phi? Có ý gì thế?”
“Đừng đùa mà sếp” Nhiễm Đào chỉ ra chỗ sai: “Là Vương Nguyên Phi, người này viết nháp ấy mà!”
Lời vừa nói ra, tất cả cảnh sát trong phòng nghe lén đều không nhịn được cười, ai cũng phát ra tiếng cười.
Mà đúng lúc này, nghi phạm đã bị dẫn vào phòng thẩm vấn, thông qua tấm kính một mặt, mọi người có thể quan sát kỹ tên Vương Nguyên Phi này.
“Hả!?”
Kết quả, vừa nhìn thấy anh ta lần đầu tiên, đoàn người Triệu Ngọc đều không nhịn được phát ra một tiếng thét kinh hãi.
“Thế này…” Thôi Lệ Châu mở to hai mắt nhìn: “Sao người này trông thế nào cũng thấy quen thế?”
Triệu Ngọc tiến lên vài bước, cái mũi gần như sắp đụng phải tấm kính một mặt, hắn cũng kinh ngạc nhìn nghi phạm, nói: “Người này với Thẩm Văn Tân… giống nhau quá…”
Quả nhiên, vẻ ngoài của nghi phạm Vương Nguyên Phi và Thẩm Văn Tân đúng là rất giống nhau, nhất là nếu nhìn sườn mặt thì gần như giống nhau như đúc!
Điểm khác nhau chính là Vương Nguyên Phi thấp hơn Thẩm Văn Tân vài phân, hơn nữa lại béo hơn một ít. Còn nữa, bây giờ Vương Nguyên Phi đang nơm nớp lo sợ, cả người cứ run rẩy, trông như bị kinh hách vậy!
“Sao lại thế này?” Thôi Lệ Châu vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nói: “Người này… là anh em sinh đôi với Thẩm Văn Tân à?”
“Đừng nói linh tinh…” Tăng Khả nói: “Tất cả ADN đều đã được xét nghiệm rồi, chẳng hề có chút liên quan nào cả!”
“Vậy…” Nói đến đây, mọi người cùng nhau quay đầu về phía phòng thẩm vấn.
“Vương Nguyên Phi, anh có biết… tại sao chúng tôi lại bắt anh không?!” Bên trong phòng thẩm vấn, đội trưởng Trương Linh ngồi ngay ngắn trước mặt nghi phạm, uy nghiêm mà hét lên một tiếng.
Vương Nguyên Phi run rẩy một cái, cái đầu lắc liên tục như trống bỏi vậy.
“Hừ!” Trương Linh hừ lạnh một tiếng, ném bức ảnh của Mễ Nhu tới trước mặt anh ta, hỏi: “Anh nhìn kỹ đi, anh có quen biết người phụ nữ này không!?”
“Hả!?” Sau khi thấy rõ ràng người phụ nữ trên bức ảnh, Vương Nguyên Phi lại run rẩy một trận, cả người mềm nhũn, hai đầu gối chấm đất, quỳ gối trước mặt Trương Linh mà gào khóc: “Anh cảnh sát, tôi biết sai rồi! Hu hu hu…
“Tôi có tội, tôi có tội! Hu hu hu…
“Tôi… Tôi…” Vương Nguyên Phi khóc không thành tiếng, dường như đã suy sụp, vừa khóc vừa nói: “Tôi chỉ là nhất thời bị ma xui quỷ khiến, thấy sắc nảy lòng tham, tôi… tôi sai lầm rồi… Hu hu hu…”
Vốn là Trương Linh chuẩn bị khá đầy đủ, nhưng đột nhiên thấy Vương Nguyên Phi khóc lóc thê thảm như vậy, anh ta không khỏi lúng túng, không biết nên làm thế nào cho phải?
Nhìn hồi lâu, anh ta mới quát: “Anh… Anh đứng lên trước đã, đứng lên rồi từ từ nói, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?”
“Cô ấy… Hu hu…” Vương Nguyên Phi vẫn không đứng lên, mà lau nước mũi một phen rồi nói: “Có phải cô ấy tên là Mễ Nhu không? Mãi cho đến khi đọc báo, tôi mới biết được, tôi… tôi thật không ngờ… lại trở nên nghiêm trọng như vậy!”
“Anh có thể nói thẳng vào trọng điểm không?” Trương Linh buồn bực thúc giục: “Đúng là cô ấy tên là Mễ Nhu, làm sao anh quen biết cô ấy? Đứa trẻ trong bụng cô ấy… là của anh sao!?”
Thịch…
Cả người Vương Nguyên Phi lại run lên, rồi gập xuống, lạy Trương Linh và gào khóc: “Nghiệp chướng mà, nghiệp chướng mà, cứ để tôi chết đi cho xong, tôi đáng chết, tôi đáng chết, là tôi đã hại chết cô ấy… Hu hu…”