Chương 1874 Ba phút điên cuồng
“Là… Là cô ấy chủ động nhào vào lòng tôi, tôi… tôi đâu có phòng bị gì…” Bên trong phòng thẩm vấn, Vương Nguyên Phi run rẩy cả người, khóc rống mà nói: “Dưới tình hình như thế, chỉ cần là đàn ông thì đâu ai chịu nổi chứ, tôi… tôi thật sự không thể nào cầm giữ được mình, ôi!”Cộc cộc cộc…
Đội trưởng Trương Linh tức giận đến mức gõ gõ cái bàn, lớn tiếng nhắc nhở: “Này anh kia, anh có thể nói từ đầu hay không? Đàn ông đàn ang, khóc cái gì mà khóc? Nói cho rõ ràng xem nào!”
“Tôi… À… À…” Vương Nguyên Phi xoa xoa nước mắt, lúc này mới kể lại từ đầu: “Có lẽ là vào khoảng cuối năm cũ đầu năm mới, ông chủ của chúng tôi đã mời rất nhiều bạn bè và người đẹp đến câu lạc bộ chơi!”
“Câu lạc bộ có ít nhân viên, chúng tôi bình thường ngoài việc làm bảo vệ ra, khi các khách hàng đến đây, chúng tôi cũng phải phục vụ họ, bưng bát đĩa, rót rượu vv… cho bọn họ, có lúc còn vào phòng bếp để giúp đỡ nữa…”
“Ngày hôm đó, bọn họ chơi cực kỳ tận hứng, dù là nam hay nữ cũng đều uống không ít rượu…”
“Tôi cũng không biết hôm đó là ngày không hay ho hay là may mắn của tôi nữa, tôi đã vô tình làm đổ ly rượu trong phòng lưu trữ, rượu còn đổ hết lên người tôi…”
“Loại rượu đó không rẻ chút nào, tôi đương nhiên không thể để ông chủ nhìn thấy, nên đã nhanh chóng chạy đến WC vệ sinh, nhưng ai ngờ, tôi vừa mới cởi quần áo ra thì bỗng có một cô gái xông ra từ gian vệ sinh!”
“Chính là…” Vương Nguyên Phi chỉ vào bức ảnh của Mễ Nhu: “Chính là cô ấy!”
“Tôi thề là lúc ấy, tôi đã vào WC nam…” Vương Nguyên Phi thề thốt: “Tôi cũng không biết tại sao lại có một cô gái ở đó?”
“Cô ấy ăn mặc lộng lẫy, cực kỳ xinh đẹp, dáng người cũng cực kỳ hoàn hảo, ối, tôi cũng không biết nên hình dung như thế nào nữa, dù sao thì cô gái đó vừa nhìn thấy tôi…”
Nghe Vương Nguyên Phi kể lại, trong phòng nghe lén hoàn toàn yên tĩnh, đoàn người Triệu Ngọc đều nhíu chặt mày, cảm thấy tâm tình đã phức tạp đến mức khó có thể miêu tả.
“Tôi… Tôi chỉ là một tên bảo vệ quèn, chưa tiếp xúc với phụ nữ bao giờ, nhất là một người xinh đẹp đến thế, tôi… tôi thật sự không thể cự tuyệt nổi…”
Nghe đến đây, không khí trong phòng nghe lén càng thêm xấu hổ, Nhiễm Đào bụm mặt, Thôi Lệ Châu híp mắt…
“Ừm… Vậy cô gái kia…” Trương Linh ngẫm nghĩ, lại hỏi: “Lúc đó, cô ấy có nói gì không? Cô ấy đang trong trạng thái gì?”
Vương Nguyên Phi ý thức được mình đã nói lỡ miệng, nhất thời mặt đỏ tới mang tai, nhanh chóng che miệng lại.
“Ồ? Nhận sai người?” Trương Linh lại bắt được nhược điểm này, hỏi: “Xem ra, anh sớm đã biết Mễ Nhu nhầm anh với người khác rồi đúng không?”
“Ừm… Ừm…” Vương Nguyên Phi do dự mãi, lúc này mới hạ quyết tâm nói ra: “Haiz! Thưa cán bộ, tôi xin nói thật với ngài vậy…”
“Ban đầu, tôi còn tưởng là tôi trúng số độc đắc, được người đẹp nhìn trúng, nên cô ấy mới làm chuyện ấy với tôi”
“Nhưng mà sau đó… Tôi mới hiểu được có thể cô gái kia đã nhận nhầm người!”
“Ồ?” Trương Linh đã sớm hiểu ý của Vương Nguyên Phi, nhưng vẫn phải hỏi một câu: “Cô ấy đã nhầm anh thành ai?”
“Chắc là nhận nhầm thành Thái tử gia của Xuyên Hưng” Vương Nguyên Phi cắn môi nói: “Thật ra, từ rất lâu trước kia đã có người nói với tôi rồi, nói rằng tôi và Thái tử gia của Xuyên Hưng là Thẩm… Thẩm cái gì ấy nhỉ? Họ nói rằng tôi và anh ta cực kỳ giống nhau…”
“Thậm chí… Thậm chí có người còn đùa với tôi một câu, bảo tôi đi xin làm thế thân của anh ta, tôi còn ngốc nghếch đùa lại rằng người ta đâu phải diễn viên điện ảnh, đâu cần thế thân gì chứ!”
“Ồ?” Trương Linh lại hỏi: “Vậy… vào ngày mà anh và Mễ Nhu đã xảy ra quan hệ, vị Thái tử gia này có ở đó không?”
“Có! Có chứ!” Vương Nguyên Phi gật đầu: “Anh ta là khách quý, ông chủ của chúng tôi vì muốn mời anh ta nên mới đặc biệt tổ chức bữa tiệc đó, nhưng mà… Lúc ấy, tôi phụ trách ở phòng bếp, cơ bản không gặp nhiều, chỉ ở xa xa nhìn thấy vài lần mà thôi…”
“Vậy… Sau đó thì sao?” Trương Linh lại hỏi.
Vẻ say mê lộ ra trên mặt Vương Nguyên Phi.
“Má nó, có ai hỏi anh cảm thụ thế nào đâu?” Trương Linh mắng: “Tôi đang hỏi anh là sau đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Đã xảy ra chuyện gì… Hu… hu…” Ai ngờ, vừa nhắc tới điểm này, Vương Nguyên Phi lại kích động mà chảy nước mắt: “Sau đó… không ngờ cái cô gái kia lại nhảy lầu!”
“Tôi… Tôi đọc được tin tức trên báo chí, cũng nhờ báo chí mà biết tên cô ấy, tôi còn biết cô ấy lúc nhảy lầu, trong lòng còn ôm một đứa trẻ…”
“Hu… hu…” Anh ta nức nở ra tiếng, sau đó vô cùng ảo não nói: “Khi đó, tôi mới ý thức được có lẽ tôi đã gây ra một sai lầm lớn, cái chết của cô ấy rất có thể có liên quan tới tôi!”
“Tôi sợ hãi lắm, tôi sợ có người sẽ đổ lỗi cái chết của cô ấy lên đầu tôi, tôi cũng sợ vị Thái tử gia kia sẽ tìm tôi tính sổ, cho nên đã nhanh chóng từ chức, đến nhà dì tư…”
“Tôi còn sợ… đứa trẻ… đứa trẻ của cô ấy… Hu hu hu…”
“Anh sợ đứa trẻ của cô ấy là của anh phải không?”
Trương Linh vừa dứt lời, Vương Nguyên Phi lại gào khóc, liên tục gật đầu, còn vươn tay ra hiệu nói: “Nếu bắt đầu tính từ ba phút điên cuồng của chúng tôi thì vừa lúc mang thai mười tháng… Hu hu…”
Nhìn thấy cảnh tượng kỳ quặc này, bên trong phòng nghe lén lại chìm vào sự yên lặng chết người, ai cũng không thể tưởng tượng được đứa con của Mễ Nhu lại được hình thành từ một sự hiểu lầm ba phút!
Nếu như lúc ấy, Mễ Nhu không uống rượu;
Nếu như Vương Nguyên Phi không có bề ngoài rất giống Thẩm Văn Tân;
Rồi lại nếu như lúc ấy, Vương Nguyên Phi không bị ướt quần áo mà đi đến WC, thì sau đó đã không xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi!
Triệu Ngọc biết, nếu đứa con của Mễ Nhu chỉ đến từ một sự hiểu lầm trùng hợp như vậy thì chẳng khác gì thuyết âm mưu mà bọn họ suy đoán lúc trước hoàn toàn không có cơ sở để thành lập.
Trong cái chết của Mễ Nhu không có âm mưu gì, thế thì cả vụ án quỷ vương có lẽ cũng không phức tạp như bọn họ tưởng tượng, hung thủ chính là Tề Hạo.
Xem ra lúc này, Triệu Ngọc phải nghiêm túc suy nghĩ đến công việc kết thúc vụ án quỷ vương rồi…