Chương 1875 Khúc mắc
Buổi chiều ngày đó, trong một con phố mỹ thực ở thành phố An ĐôGiữa đám đông nhộn nhịp, Thôi Lệ Châu tay trái cầm một chuỗi đậu phụ rán, tay phải đưa một hộp bánh lạnh cho Triệu Ngọc, nói: “Sếp à, anh ăn giúp tôi đi, tôi thật sự không nuốt nổi nữa rồi…”
Ai ngờ, Triệu Ngọc vẫn đưa ánh mắt nhìn đám đông đang qua lại, ánh mắt đờ đẫn, không có phản ứng gì cả.
“Không thể nào?” Thôi Lệ Châu nhìn trái nhìn phải, nhanh chóng kéo Triệu Ngọc sang băng ghế bên cạnh, quan tâm hỏi han: “Sếp à, làm ơn đi, chúng ta đang đi chơi đấy, anh đừng suy nghĩ về vụ án của anh nữa được không?”
“Không… không phải…” Triệu Ngọc hơi lặng người mà lắc đầu nói: “Mấy ngày nay căng thẳng quá, tôi nhất thời không kịp lấy lại tinh thần thôi… Vừa nãy cô nói gì? Không ăn nổi gì cơ?”
“Bánh lạnh ấy…” Thôi Lệ Châu đưa bánh lạnh cho Triệu Ngọc, nói: “Đừng lừa tôi nữa, ánh mắt vừa rồi của anh đã bán đứng anh rồi!”
“Sếp à, chúng ta đã cố gắng rồi, nhưng chúng ta phải tin vào chứng cứ, sự thật được bày ở ngay trước mắt, vụ án quỷ vương nên kết thúc rồi!”
“Ừm… ừm…” Triệu Ngọc trộn bánh lạnh lên nhưng không mở miệng ăn.
“Kết quả đối chiếu ADN cũng có rồi!” Thôi Lệ Châu nói tiếp: “Cha ruột con của Mễ Nhu chính là cái tên Ngoạn Phi, à, Vương Nguyên Phi kia! Điều này cho thấy những suy đoán trước đây của chúng ta đều sai, những suy luận âm mưu của chúng ta vốn dĩ đều không thành lập!”
Nhìn thấy Triệu Ngọc vẫn không có phản ứng gù, Thôi Lệ Châu lặp lại lần nữa: “Vâng, tôi biết, anh chắc chắn sẽ không bỏ cuộc, anh cố chấp như thế, vẫn quả quyết cho rằng vụ án còn nhiều điểm đáng nghi…”
“Nhưng mà những điểm đáng nghi đó bây giờ đã không còn quan trọng nữa rồi, chúng căn bản không thể nào lật đổ được sự thật rằng Tề Hạo chính là hung thủ!”
“Còn nữa…” Thôi Lệ Châu nói một cách trịnh trọng: “Trong các bức ảnh trên tường nhà Tề Hạo có ảnh chụp thân mật của hắn ta và Mễ Nhu, pháp y Trương cũng đã tìm được tóc của Mễ Nhu ở nhà của Tề Hạo, điều này đã chứng minh được rằng Mễ Nhu từng đến nhà của Tề Hạo, hai người họ từng có khoảng thời gian tiếp xúc thân mật, thậm chí là ở chung trong một thời gian ngắn…”
“Cho nên, cái chết của Mễ Nhu, lại thêm ‘Bản ghi chép Quỷ Vương’ mà cha ông truyền lại, khiến cho Tề Hạo nảy sinh ý nghĩ báo thù và coi thường mạng sống, vậy nên mới gây ra vụ án quỷ vương trông có vẻ khó hiểu thế này!”
“Sếp à, mối quan hệ logic đến vậy, chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Anh còn kiên trì cái gì nữa chứ?”
“Ừm…” Triệu Ngọc mở miệng rồi lại khép miệng.
Mặc dù không nói gì nhưng từ vẻ mặt của hắn có thể thấy được hắn quả thật vẫn chưa bỏ cuộc.
“Làm ơn đi, không phải không thể cố chấp, nhưng cũng phải xem tình hình chứ?” Thôi Lệ Châu khuyên tiếp: “Mặc dù trước mắt chúng ta vẫn chưa tìm được nhân chứng có thể chứng minh được Tề Hạo và Mễ Nhu từng có quan hệ mập mờ, nhưng anh không cảm thấy điều này đã không còn quan trọng nữa ư?”
“Sếp à!” Thôi Lệ Châu cầm lấy tay Triệu Ngọc, nghiêm túc nói: “Chúng ta thử đổi cách nghĩ thử xem được không?”
“Anh xem, nếu như vụ án này có một hung thủ khác, vậy thì tên hung thủ này cũng cần một mục đích giết người rõ ràng mới được đúng không? Đâu thể chỉ đơn thuần là hứng thú cá nhân được?”
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc gật đầu.
“Vậy được” Thôi Lệ Châu lại nói tiếp: “Thông qua điều tra, có phải chúng ta đã chứng minh hung thủ của vụ án quỷ vương chắc chắn là muốn lợi dụng ‘Bản ghi chép Quỷ Vương’ để báo thù cho Mễ Nhu?”
“Hừm… cũng gần như vậy…” Triệu Ngọc lại gật đầu lần nữa.
“Vậy thì đúng rồi!” Thôi Lệ Châu lại nói: “Điều kiện tiên quyết để báo thù cho Mễ Nhu là hung thủ cần có mối quan hệ vô cùng thân mật với Mễ Nhu, đúng không?”
“Ừ…” Triệu Ngọc lại gật đầu.
“Vậy… chẳng lẽ vẫn còn chưa đủ rõ ràng hay sao?” Thôi Lệ Châu giang hai tay ra: “Chúng ta đã lùng khắp tất cả các mối quan hệ của Mễ Nhu rồi, ngoại trừ Tề Hạo coi như có mối quan hệ thân mật với Mễ Nhu ra, có phải là không thể tìm ra được người thứ hai không?”
Lần này, Triệu Ngọc lại không gật đầu nhưng Thôi Lệ Châu vẫn không ngừng nói: “Cho nên, chúng ta đã nghĩ nhiều rồi!”
“Chỉ có Tề Hạo vừa có động cơ lại phù hợp với điều kiện giết người, điều đáng tiếc duy nhất chính là hắn ta đã chết, không thể tự mình khai báo nhận tội mà thôi!”
“Thật ra, toàn bộ vụ án đã được bày rõ ràng trước mặt chúng ta từ lâu, chỉ là chúng ta không muốn kết án mà thôi!”
“Có lẽ, lời tôi nói không được xuôi tai, nhưng tôi cảm thấy…” Thôi Lệ Châu cắn môi nói: “Từ đầu đến cuối anh đều không muốn buông vụ án này, cho rằng vẫn còn chân tướng là do trong lòng anh vẫn còn khúc mắc!”
“Ừm…” Nhất thời bị Thôi Lệ Châu đâm trúng điểm yếu khiến Triệu Ngọc có vẻ lúng túng.
“Tôi hiểu, vô cùng hiểu cho anh…” Thôi Lệ Châu nói một cách thành khẩn: “Từ trước đến nay, bất kể phá vụ án nào đi nữa, anh vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ bị động như vụ án quỷ vương này!”
“Do không thể kịp thời ngăn cản vụ án quỷ vương xảy ra, không thể bắt được hung thủ từ lâu nên gặp phải khúc mắc khiến cho tâm tình trở nên mâu thuẫn, cho nên anh mới cảm thấy toàn bộ vụ án đều vô cùng đáng nghi, đúng không?”
“Cô…” Đối mặt với những lời nói thẳng thắn của Thôi Lệ Châu, Triệu Ngọc không hề phủ nhận, bởi vì những lời Thôi Lệ Châu nói đều là sự thật, trong lòng Triệu Ngọc thật sự có khúc mắc như thế.
Phải biết rằng, từ khi xảy ra vụ án quỷ vương đầu tiên, hắn đã đến An Đô để chỉ đạo đại cục, nhưng mãi cho đến khi hung thủ gây ra vụ án thứ năm, hắn mới miễn cưỡng điều tra được chân tướng, nhưng cuối cùng thì ngay cả hung thủ cũng tự sát rồi!
Không thể không nói, điều này làm cho Triệu Ngọc cảm thấy vô vùng sa sút, khiến hắn cảm thấy vô cùng mất thể diện.
Hắn luôn cảm thấy, nếu như từ lúc bắt đầu, bản thân hắn có thể nỗ lực hơn, chuyên tâm hơn một chút thì có lẽ vụ án quỷ vương sẽ không tiến triển đến mức này!
Hắn cho rằng, mặc dù hung thủ đã chết, mặc dù những tư liệu đó của hung thủ không bị phát tán lên mạng nhưng hung thủ đã thắng mình, cho nên trong lòng hắn cảm thấy vô cùng ấm ức tức giận.
Có lẽ chính vì như vậy mà hắn có nhiều nghi ngờ đối với vụ án quỷ vương như thế, luôn cảm thấy đằng sau vụ án vẫn còn ẩn tình, vẫn còn hung thủ…
Bây giờ xem ra, dường như thật sự là do hắn bị tâm trạng tiêu cực chi phối, nên nghĩ nhiều rồi?
Nhưng…
Nghĩ đến đây, Triệu Ngọc cảm thấy đau đầu, bóp trán một cái.
“Sếp à, đừng như vậy, do tôi thấy anh mệt mỏi quá nên mới nói thẳng như vậy thôi!” Thôi Lệ Châu ân cần nói: “Thực ra, điều này đối với anh mà nói căn bản chẳng phải là thất bại đâu!”
“Bản thân vụ án này đã là một cuộc hành động tinh vi, Tề Hạo đã nghĩ đến toàn bộ những khả năng có thể xảy ra, nếu là người khác phá án thì căn bản cũng không thể nào ngăn cản được…”
“Anh tuyệt đối đừng để bị ảnh hưởng!” Thôi Lệ Châu nắm lấy tay Triệu Ngọc: “Trước đây cha tôi thường dạy tôi, đừng nói là con người không ai hoàn mỹ, ngay cả đến thần thánh cũng chẳng ai hoàn mỹ cả, Tôn Ngộ Không có bản lĩnh đến thế nhưng đi thỉnh chân kinh còn chẳng xong, huống chi là con người?”
“Ha ha…” Triệu Ngọc cười: “Cha cô cũng vui tính thật đấy”
“Nói thật, từ khi bắt đầu…” Thôi Lệ Châu nói: “Tôi cũng kiên trì với suy luận âm mưu của anh, cho rằng vụ án này không đơn giản như thế! Nhưng bây giờ, chứng cứ xác thực như vậy, chúng ta nên buông tay rồi!”
“Sếp à!” Thôi Lệ Châu nói một cách nghiêm túc: “Ngày mai, chúng ta hãy suy nghĩ xem nên kết án như thế nào nhé?”
Phù…
Triệu Ngọc ra sức thở một hơi, dường như một hơi này có thể tống hết toàn bộ những gì đọng lại trong lòng ra bên ngoài.
Không thể không nói, những lời thật lòng của Tiểu Thôi quả thật khiến hắn cảm thấy thoải mái hơn.
Nhưng khi nghĩ đến vụ án quỷ vương quỷ dị kỳ lạ này, Triệu Ngọc vẫn cảm thấy không thể hoàn toàn thoải mái được, hắn luôn cảm thấy ngoài những khúc mắc trong lòng mình ra, vụ án này dường như vẫn còn uẩn khúc nào đó…