← Quay lại trang sách

Chương 1876 Tên nhóc ranh

Mười hai giờ rưỡi đêm cùng ngày, trong căn phòng của Triệu Ngọc tại một khách sạn nào đóTriệu Ngọc chẳng những không ngủ mà vẫn cầm điện thoại, đang nghiêm túc lắng nghe tiếng gào thét trong điện thoại: “Cậu không có thói xấu gì đấy chứ? Tôi không ngăn cản cậu xin tôi chỉ bảo. Nhưng mà tôi đã chừng này tuổi rồi mà cậu không sợ sẽ dọa cho trái tim già cỗi của tôi xảy ra chuyện à?”

“Đội trưởng Kim, thật ngại quá… Ừm…” Triệu Ngọc thản nhiên nói: “Vì tôi gặp phải khó khăn nên hy vọng ông có thể chỉ bảo cho tôi…”

“Không phải chứ?” Giọng của đội trưởng Kim Chấn Bang thay đổi: “Cậu đấy, đã là một trinh thám nổi tiếng rồi mà còn thỉnh giáo tôi cái gì nữa chứ…”

“Ôi trời, cậu làm tôi sợ chết đi được, giờ đã nửa đêm rồi đấy…”

“Ông nó à… Là ai đấy… Không phải ông đã về hưu rồi sao?” Trong điện thoại lại truyền đến tiếng của một người phụ nữ, chắc hẳn là người bạn già của đội trưởng Kim.

“Ừm, là thế này, đội trưởng Kim” Triệu Ngọc tiếp tục nói: “Bây giờ tôi gặp một vụ án…”

Ai ngờ, hắn vừa mở miệng nói chưa đầy một câu thì không ngờ bên kia đột nhiên cúp điện thoại!

Fuck it…

Triệu Ngọc nhìn điện thoại, vừa tức tối chửi đổng vừa thấy có hơi tự trách, nửa đêm nửa hôm mà hắn còn đi giày vò ông bà cụ, quả thật là không nên.

Nhưng mà không biết tại sao, mỗi lần hắn gặp phải chuyện khó thì đều muốn nói vài câu với ông cụ đã đưa hắn vào nghề.

Có lẽ là vì hồi điều tra vụ án ác quỷ, đội trưởng Kim đã cho hắn một gợi ý quan trọng chăng?

Hắn luôn cảm thấy tuy rằng ông cụ không có tiếng tăm gì trong giới cảnh sát hình sự và trinh thám, nhưng mà không ai có thể thay thế được kinh nghiệm của ông ấy.

Cho nên tối hôm nay, hắn cứ như bị ma ám vậy, không ngờ lại gọi điện thoại cho ông cụ vào giữa đêm khuya, đúng là dọa người ta hoảng sợ!

Lỡ mà xảy ra chuyện gì không may thì… Haizz…

Tít tít… Tít tít…

Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa than một tiếng thì điện thoại của hắn lại reo lên, không ngờ ông cụ đã gọi lại.

“Alô…” Khi nghe điện thoại, Triệu Ngọc vội vàng xin lỗi: “Thật ngại quá lão Kim, tôi…”

“Vừa rồi bác gái của cậu không cẩn thận va chạm làm rơi điện thoại” Lão Kim có vẻ như đã tỉnh táo hơn, hỏi: “Cậu thật sự là Triệu Ngọc à? Vừa rồi cậu bảo đã gặp phải vụ án gì?”

“Tôi vừa điều tra vụ án giết người hàng loạt, nhưng mà hung thủ đã chết rồi, bây giờ tôi nghi ngờ trong vụ án này vẫn còn uẩn khúc nào khác nữa” Triệu Ngọc nói thẳng vào chủ đề: “Nhưng chúng tôi điều tra cả buổi mà vẫn chẳng tra ra được gì. Bây giờ tôi muốn thử nghe ý kiến của ông, giờ tôi nên tiếp tục điều tra hay là kết án đây?”

“Ừm… Hiểu rồi…” Ông Kim nghiêm túc suy nghĩ một lúc, đứng đắn nói với Triệu Ngọc: “Cậu tìm sai người rồi, tôi đã làm thám tử nổi tiếng như cậu bao giờ đâu!”

“Cậu muốn kết án thì kết án, muốn điều tra tiếp thì điều tra tiếp đi! Bác gái của cậu nói không sai, tôi đã nghỉ hưu rồi, ngày mai còn phải chăm cháu trai nữa đấy! Tôi sắp bị tên nhóc ranh đó bức điên rồi!”

“Ừm…” Triệu Ngọc chậc lưỡi, khuyên nhủ: “Ông Kim à, ông bảo cháu trai của mình là tên nhóc ranh, vậy từ góc độ di truyền học mà nói thì không phải ông là ông nội thỏ* à?”

* Tên nhóc ranh Hán Việt là “tiểu thỏ tể tử” nên Triệu Ngọc mới nói là ông nội thỏ.

“Cậu…” Đội trưởng Kim sửng sốt, sau đó mắng: “Tên nhóc ranh nhà cậu, miệng chó không thể mọc ngà voi, nửa đêm nửa hôm cậu gọi điện đến là để chơi tôi à?”

“Tôi nói cho cậu biết, vụ án của cậu thì là của cậu, nếu như cậu đã tin vào trực giác của mình thì người khác có nói gì cũng không có tác dụng! Tôi không giúp được cậu, cũng không có cách nào giúp được, cậu tự xem thế nào rồi làm đi!”

“Đúng rồi, sau này, cậu có thể gọi điện thoại cho tôi, nhưng dù sao thì cũng đừng gọi vào nửa đêm nữa, bây giờ tôi bị suy nhược thần kinh, tỉnh rồi thì không ngủ lại được nữa đâu. Ngày mai tôi thật sự phải chăm trẻ đấy! Mẹ nó chứ, cứ y như là đánh trận ấy…”

Đội trưởng Kim lại giễu cợt thêm vài câu, rồi mới cúp điện thoại.

Được, cái lão già thối nhà ông, Triệu Ngọc thầm mắng, ông cũng chửi tôi là tên nhãi ranh, vậy chẳng phải là tôi cũng trở thành cháu trai của ông hay sao hả? Ông còn xem mình là ông nội thỏ thật đấy à?

Mắng thì mắng, nhưng mà một luồng nhiệt khác thường lại nổi lên trong lòng Triệu Ngọc, câu nói vừa rồi của ông cụ Kim chợt hiện ra trong đầu:

Vụ án của cậu chính là vụ án của cậu, cậu phải tin tưởng vào trực giác của chính mình, người khác có nói gì thì cũng không có tác dụng…

Đúng vậy…

Triệu Ngọc vò đầu suy nghĩ kỹ càng, chỉ vài giây đã lĩnh hội được câu nói đầy thâm ý này, những tích tụ dưới đáy lòng của hắn chẳng phải bởi vì vậy mà có sao?

Sau khi trò chuyện với Thôi Lệ Châu, Triệu Ngọc vẫn luôn suy nghĩ về một vấn đề, có phải việc bản thân hắn cứ khăng khăng vụ án quỷ vương còn có điều kỳ lạ chỉ vì chuyện mặt mũi hay không?

Có lẽ nào do lúc trước hắn đã gặp phải quá nhiều vụ án bất thường, luôn gặp phải đủ loại đảo lộn rối bời, cho nên hắn mới sinh ra tật xấu đa nghi này, gặp phải vụ án nào cũng cho rằng nó không hề đơn giản như vậy không?

Nhưng mà nếu đặt hai chuyện này sang một bên thì vụ án quỷ vương bây giờ thật sự không còn vấn đề gì sao?

Đáp án đương nhiên là chắc chắn rồi, Triệu Ngọc đã nghĩ về nó không chỉ một lần, nếu như Tề Hạo thật sự là hung thủ của vụ án quỷ vương, hắn ta thật sự chỉ muốn đòi lại công bằng cho Mễ Nhu nên mới giết người, như vậy thì… tại sao hắn ta không để lại bất kỳ bằng chứng có tính cung khai nào tại hiện trường tự sát kia chứ?

Ví dụ như một bức di thư, một đoạn video hoặc là một đoạn ghi âm, nếu như đã muốn đòi lại công bằng cho Mễ Nhu thì ít nhất cũng phải nói rõ ra những oan ức mà Mễ Nhu đã từng chịu chứ?

Còn nữa, mối quan hệ giữa bản thân Tề Hạo và “Bản ghi chép của Quỷ Vương” là gì? Tại sao hắn phải trang điểm cho những nạn nhân đó thành ác quỷ?

Nếu như không nói rõ những chuyện này ra mà Tề Hạo đã tự sát đơn giản vì tình như vậy thì chẳng lẽ hắn lại không cảm thấy đáng tiếc à?

Nhưng mà tại hiện trường tử vong của Tề Hạo lại không có bằng chứng nào khác, chẳng lẽ đây không phải là điểm đáng ngờ nhất sao?

Nếu như lại phân tích thêm một bước nữa thì những bức ảnh trên tường, những kế hoạch giết người: “Bản ghi chép của quỷ vương” trên bàn lại càng giống như có người nào đó đã dồn hết tâm trí sắp đặt để vu oan cho Tề Hạo vậy!

Chẳng lẽ…

Triệu Ngọc nghiêm túc suy tính vài phút, lập tức hạ quyết tâm, nói với bản thân rằng đừng có “chẳng lẽ” nữa, nếu như muốn làm rõ chân tướng thì vẫn nên suy đoán sát với thực tế một chút đi!

Vì thế, Triệu Ngọc bất chấp việc hiện tại đã khuya, lập tức mặc quần áo vào, đi ra khỏi phòng, chuẩn bị quay trở lại văn phòng của Cục Cảnh sát và tiếp tục xem xét vụ án quỷ vương.

Ai ngờ, hắn vừa mới đi ra khỏi phòng thì một ý nghĩ lại chợt loé lên, hắn đã phát hiện ra điều gì!

Đậu xanh rau má!

Hắn vội vàng dời sự chú ý đến giao diện của hệ thống trong đầu, chỉ thấy khu vực gieo quẻ trên giao diện đã khôi phục lại màu sắc ban đầu, có thể gieo quẻ lần nữa!

Wow…

Lúc này Triệu Ngọc mới ý thức được vừa qua mười hai giờ, đã đến thời hạn hết cooldown của khu vực gieo quẻ, hắn có thể gieo quẻ rồi.

Nhìn giao diện gieo quẻ quen thuộc, kích động trong lòng Triệu Ngọc đương nhiên là không cần nói cũng biết.

Đến đúng lúc lắm, nếu như bây giờ hắn lập tức mở một quẻ thì chắc chắn sẽ cung cấp một sự giúp đỡ rất lớn cho hướng điều tra trong tương lai!

Nói không chừng, chỉ cần gieo quẻ là hắn sẽ biết ngay có cần phải tiếp tục điều tra về vụ án quỷ vương nữa hay không, đương nhiên là sẽ giảm bớt không ít phiền phức!

Nhưng trong lúc Triệu Ngọc đang suy nghĩ nhanh như chớp và đang chuẩn bị gieo quẻ thì hắn bỗng ngừng lại.

Bởi vì trong lúc các ý nghĩ chợt lóe lên thì hắn bỗng nhớ đến một chuyện, không ngờ lại làm hắn không muốn gieo quẻ nữa!

Trước đó, hắn vẫn luôn có một câu hỏi, nếu như từ lúc vụ án quỷ vương bắt đầu, hắn có thể gieo quẻ thì kết quả cuối cũng vẫn sẽ như bây giờ chứ?

Có khi nào là trước khi Tề Hạo tự sát, hắn sẽ điều tra ra chân tướng và kết thúc vụ án này trước thời hạn không?

Cho nên… Trong lòng Triệu Ngọc đột nhiên trở nên phức tạp, sự quật cường và cố chấp bẩm sinh lần đầu tiên khiến hắn không ngừng so sánh với hệ thống.

Hắn đang nghĩ, nếu như ông đây không gieo quẻ thì chẳng lẽ không có cách nào điều tra chân tướng rõ ràng hay sao?

Nếu như chỗ nào cũng dựa vào hệ thống, vậy thì ông đây còn tính là thám tử gì nữa chứ?

Nếu đã như vậy…

Triệu Ngọc hạ quyết tâm, lập tức rời khỏi giao diện hệ thống, thực sự không gieo quẻ nữa!

Hãy chờ xem…

Hắn lặng lẽ hạ quyết tâm, hắn nhất định phải dựa vào bản lĩnh của chính mình để điều tra rõ ràng và phơi bày toàn bộ chân tướng của vụ án quỷ vương!!!