Chương 1882 Đại đồ đệ khả nghi
Hả!?Vừa nghe nói tìm được ảnh chụp của Đào Ngọc Lan, mọi người ai cũng vô cùng kinh ngạc, tất cả đều không hẹn mà đều cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Khi cẩn thận quan sát, mọi người đều thấy ở giữa tấm ảnh ố vàng cổ xưa này có một chàng trai trẻ tuổi mặc trang phục biểu diễn ngồi ngay ngắn, chính là Đào Ngọc Lan.
Chỉ tiếc là trên mặt Đào Ngọc Lan đang hóa trang nên không thể nhìn ra khuôn mặt thực sự của ông ta, nhưng mà không biết tại sao, vừa nhìn thấy người này lại khiến cho người ta cảm thấy một dự cảm quỷ dị chẳng lành.
Có lẽ nguyên nhân vì ông ta là sát thủ Quỷ vương sao?
“Mọi người nhìn này…” Lúc này, Trương Linh chỉ vào ảnh chụp và nói: “Lão nghệ thuật gia mà chúng tôi tìm được năm đó 19 tuổi, làm công việc vặt trong gánh hát, chính là người đứng ở phía sau cùng!”
“Năm nay dường như cũng đã gần 90 tuổi rồi!”
“Ồ?” Thôi Lệ Châu kinh hãi thốt lên, ngạc nhiên hỏi: “Cuối cùng cũng tìm được một nhân chứng rồi! Đội trưởng Trương, lão nghệ thuật gia này nói như thế nào?”
“Ừm…” Trương Linh có vẻ khó xử, nói: “Lão nghệ thuật gia nói ông ta tiến vào gánh hát của Đào Ngọc Lan chưa được nửa năm thì Đào Ngọc Lan đã bị bắt rồi!”
“Bởi vì lúc ấy ông ta chỉ làm vài việc vặt, cho nên không biết rõ những chuyện liên quan tới Đào Ngọc Lan cho lắm…”
“…” Thôi Lệ Châu chửi thầm: “Đúng là lấy rổ trúc múc nước mà…”
“Không, không hẳn là vậy đâu” Trương Linh bỗng nhiên chỉ vào ảnh chụp, nói: “Mọi người nhìn này, hai đứa bé đứng cạnh Đào Ngọc Lan ấy…”
⚝ ✽ ⚝
Mọi người nhanh chóng quan sát, thấy Đào Ngọc Lan đang ngồi ngay ngắn ở vị trí trung tâm của ảnh chụp, mà bên trái bên phải của ông ta thì có hai đứa bé tuổi tác không lớn đang đứng đó.
“Lão nghệ thuật gia nói” Trương Linh giới thiệu nói: “Hai đứa bé này chẳng những là đồ đệ của Đào Ngọc Lan mà còn là con nuôi của Đào Ngọc Lan đấy!”
“Mọi người biết không?” Trương Linh chỉ vào một đứa trẻ thấp hơn, nói: “Đứa bé này chính là ông nội của Tề Hạo – Tề Thăng Vinh!”
“Hả!?”
Nghe thấy lời này, mọi người lại giật nảy mình, Triệu Ngọc thậm chí còn nổi da gà.
“Không ngờ lại là ông ta!?” Nhiễm Đào cũng kinh ngạc đến mức không khép miệng được, vội vàng hỏi: “Nói như vậy thì Tề Hạo… Tề Hạo thật sự có mối liên quan trọng yếu với Đào Ngọc Lan sao?”
“Vậy…” Triệu Ngọc chợt phát hiện ra vấn đề, lập tức chỉ vào một đứa bé khác và hỏi: “Đứa trẻ cao hơn là ai vậy?”
“Là đại đồ đệ” Trương Linh đáp lại: “Tên là Dương Khâm Thần!”
“Ồ?” Triệu Ngọc nhìn kỹ đứa trẻ này, một ý nghĩ kỳ dị khó nói xuất hiện trong đầu.
“Lão nghệ thuật gia nói” Trương Linh lại nói: “Từ sau khi Đào Ngọc Lan xảy ra chuyện, vị đại đồ đệ này liền biến mất, chỉ có tiểu đồ đệ Tề Thăng Vinh kế thừa sản nghiệp của Đào Ngọc Lan, kiên trì theo đuổi sân khấu kịch hát…”
“Vậy…” Triệu Ngọc dường như bắt được điểm gì đó, vội hỏi: “Các anh đã tìm được đại đồ đệ này chưa?”
“Chúng tôi vẫn… vẫn đang tìm… Nhưng mà…” Trương Linh khó xử nói: “Mất tích nhiều năm như vậy rồi, chỉ sợ hiện giờ đã không còn trên đời nữa, cho nên…”
“Dương Khâm Thần…” Thôi Lệ Châu hỏi một câu: “Cái tên này sẽ không sai chứ?”
“Không đâu, không đâu…” Trương Linh trả lời: “Trí nhớ của lão nghệ thuật gia vô cùng tốt, ông ấy nói ông ấy ở cùng một phòng với Dương Khâm Thần, quan hệ rất tốt nên ông ấy sẽ không quên, à…”
“Ông ấy còn nói, bởi vì Dương Khâm Thần bị hát hí khúc ảnh hưởng nên luôn nói với ông ấy rằng mình là hậu duệ của Dương Gia Tướng gì đó…”
“Còn nữa, Dương Khâm Thần rất có thiên phú trong nghề hát hí khúc này nên rất được Đào Ngọc Lan yêu thích, nếu như năm đó có thể kiên trì thì khẳng định hiện giờ cũng sẽ trở thành nghệ thuật gia rồi!”
“Vậy…” Triệu Ngọc nghĩ đến một vấn đề: “Năm đó, Dương Khâm Thần và Tề Thăng Vinh bao nhiêu tuổi?”
“Ừm…” Trương Linh suy nghĩ, trả lời: “Lão nghệ thuật gia nói, Tề Thăng Vinh tầm 10 tuổi hoặc 11 tuổi gì đó, vẫn còn là trẻ con, Dương Khâm Thần thì khoảng chừng 16 tuổi!”
“Ừm…” Trương Linh lại nói: “Lão nghệ thuật gia còn nói, hai đứa bé này được Đào Ngọc Lan nhận nuôi từ trước lúc giải phóng, nghe nói bậc cha chú của hai đứa bé đều là người cùng ngành với Đào Ngọc Lan, nhưng đã bất hạnh chết bởi chiến tranh…”
“Oa, không ngờ lại có cả một câu chuyện truyền kỳ như vậy sao? Nếu đúng là như vậy thì…” Thôi Lệ Châu nuốt một ngụm nước bọt: “Chắc Đào Ngọc Lan không phải là người xấu đâu nhỉ? Có phải là… trong vụ án quỷ vương còn có oan khuất gì đó không?”
“Tôi cảm thấy…” Tăng Khả nói “Đại đồ đệ này tương đối khả nghi đấy nhỉ? Mọi người nghĩ thử xem… Nếu như Đào Ngọc Lan muốn giao ‘Bản ghi chép Quỷ Vương’ cho đồ đệ thì hẳn là giao cho đại đồ đệ vốn hiểu chuyện hơn mới đúng chứ?”
“Vậy thì… Vậy thì càng không nên xuất hiện ở trong tay Tề Hạo đúng không?”
“Chẳng lẽ…”
Nghe Tăng Khả nói như vậy, mọi người lập tức bị kéo vào sự tưởng tượng vô hạn.
Nếu đúng là như vậy thì sự xuất hiện của vị đại đồ đệ này thực sự sẽ mang đến biến đổi lớn cho vụ án quỷ vương!
“Ý anh là…” Thôi Lệ Châu trừng mắt nhìn Tăng Khả, nói: “Hung thủ thật sự của vụ án quỷ vương chính là vị đại đồ đệ này sao? Ông ta hiểu rõ quá khứ của Tề Hạo cho nên mới đi tìm Tề Hạo, bắt Tề Hạo làm kẻ thế mạng?”
“Việc này… có vẻ khó tin quá!”
“Năm đó, Tề Thăng Vinh chỉ mới 10 tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ chưa hiểu chuyện…” Tăng Khả suy đoán: “Đào Ngọc Lan không có khả năng giao Bản ghi chép Quỷ Vương cho một đứa trẻ!”
“Chờ đã” Nhiễm Đào bỗng nhiên vỗ trán nói: “Trước đó không phải chúng ta đang muốn điều tra Tập đoàn Xuyên Khải sao? Tập đoàn Xuyên Khải là họ gì vậy?”
“Vương!” Ngô Tú Mẫn đáp: “Chủ tịch tên là Vương Lập Khải, quyền quản lý hiện tại thuộc về của con trai Vương Lập Khải là Vương Chấn…”
“Họ Vương à…” Nhiễm Đào lắc đầu: “Nhưng đại đồ đệ của Đào Ngọc Lan họ Dương, không trùng khớp!”
“Ừm?” Ai ngờ, lời vừa nói ra, Trương Linh đã thấy khó hiểu nên vội hỏi: “Các vị, các vị đột nhiên nhắc tới Tập đoàn Xuyên Khải là có ý gì?”
Trương Linh hỏi một câu khiến ai cũng ngẩn ra, lúc này mới phát hiện đội trưởng Trương Linh vẫn chưa biết tiến triển mới nhất trong cuộc điều tra vụ án.
“Đội trưởng Trương” Dường như Triệu Ngọc nghe ra điều gì đó nên vội vàng hỏi: “Nghe anh nói như vậy thì hẳn là biết Tập đoàn Xuyên Khải rất rõ nhỉ?”
“Đương nhiên rồi…” Trương Linh nói: “Ban đầu nó được gọi là công ty xây dựng Lập Khải, trước đây em gái tôi từng làm giám sát viên ở đó…”
“Ồ? Thật sao?” Triệu Ngọc cùng các đội viên liếc nhau, vội vàng hỏi: “Vậy anh mau nói cho chúng tôi biết về lịch sử của Tập đoàn Xuyên Khải được không?”
“Lịch sử à?” Trương Linh không hiểu rõ lắm, nhưng vẫn trả lời: “Công ty này trước kia từng là công ty xây dựng mạnh nhất ở An Đô chúng tôi, sau này còn thăng cấp lên thành công ty bất động sản có tiếng nhà nhà đều biết!”
“Mạnh nhất? Còn mạnh hơn cả Tập đoàn Xuyên Hưng sao?” Nhiễm Đào hỏi một câu.
“Ừm… Nói như thế nào đây?” Trương Linh nói: “Xuyên Hưng là công ty đầu rồng có uy tín lâu năm, thành lập sớm hơn tập đoàn Xuyên Khải, nhưng sau khi Tập đoàn Xuyên Khải quật khởi thì họ còn từng vượt qua Tập đoàn Xuyên Hưng một lần, kinh doanh như cá gặp nước ở Xuyên Tây!”
“Hai tập đoàn này cũng có ân oán riêng, khi Xuyên Khải mới thành lập có tên là Lập Khải, sau này vì vượt qua Xuyên Hưng nên đổi thành Xuyên Khải!”
“Sau này lại cướp đi rất nhiều hạng mục của Xuyên Hưng, làm cho Xuyên Hưng rất khó chịu!”
“Vậy… Sau đó thì sao?” Triệu Ngọc dường như thấy được mấu chốt của vấn đề, vội vàng hỏi một câu.
“Sau đó?” Trương Linh trả lời: “Xuyên Khải huy hoàng không được mấy năm, cuối cùng vẫn bị Xuyên Hưng đè xuống, đầu tiên là đánh mất rất nhiều hạng mục, sau đó lại có tin đồn là họ gặp nguy cơ nợ nần, hiện giờ thì không làm ăn được gì rồi!”
“Tôi nghe nói, Vương Lập Khải vì không chịu đựng nổi sự thật Tập đoàn Xuyên Khải xuống dốc, lo lắng đến mức suýt nữa qua đời, còn nữa, sau đó ông ta còn gặp vấn đề về tinh thần, phải vào bệnh viện tâm thần đấy!”
“Hả? Bệnh viện tâm thần? Không phải viện điều dưỡng sao?” Mọi người kinh hãi, hai mặt nhìn nhau.
“Cái gì?” Trương Linh sững sờ, nhanh chóng làm sáng tỏ: “Thật là ngại quá, thật là ngại quá, tôi cũng chỉ là nghe nói, nghe nói mà thôi! Có khả năng chỉ là tin đồn, tôi… Lát nữa tôi có thể đi xác định cho chắc chắn!”
“Nói như vậy tức là…” Triệu Ngọc nói: “Hai tập đoàn này có ân oán rất sâu đấy nhỉ?”
“Ừm, có thể nói như vậy” Trương Linh nói: “Em gái tôi nói rằng chân của chủ tịch đương nhiệm Vương Chấn của Xuyên Khải đã bị bên Xuyên Hưng phái người đánh gãy!”
“Vì thế, bên cảnh sát hình sự chúng tôi đã từng phái chuyên gia đi điều tra! Nhưng mà… vụ án đó do phân cục làm, tình huống cụ thể thế nào thì tôi không rõ lắm…”