Chương 1884 Lại là hàng xóm
Bảy giờ chiều, trong một nhà hàng Tây cao cấp ở khu Ngọc Dương, thành phố An ĐôTriệu Ngọc cùng Trương Linh ngồi ở một bàn gần cửa sổ, mặc dù trên bàn bày đầy những món ăn hấp dẫn, nhưng hai người lại không định thưởng thức, ánh mắt đều đổ dồn về phía chiếc bàn lớn cách đó không xa.
“Nhìn kìa” Trương Linh nói: “Người mặc vest màu lam kia chính là Vương Chấn! Tôi đã phái người điều tra hồ sơ bệnh án của anh ta rồi, chân của anh ta thật sự tàn phế, anh ta không thể nào tự mình gây ra vụ án quỷ vương được!”
“Ừm…”
Triệu Ngọc nhìn kỹ vị chủ tịch đương nhiệm của Tập đoàn Xuyên Khải này một cái, mặc dù Vương Chấn là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, chân còn bị tàn tật, nhưng dáng dấp lại tuấn tú lịch sự, tướng mạo đường hoàng.
Hơn nữa, trong lúc đưa tay nhấc chân cũng lộ ra vẻ cao nhã, khí chất của quý tộc, xem ra không phải là nhân vật bình thường.
“Hai người ngồi bên cạnh anh ta…” Trương Linh giới thiệu: “Là hai quản lý phòng tín dụng ngân hàng Xuyên Tây, gần đây vừa có tin tức Tập đoàn Xuyên Khải muốn tiến hành một vòng đầu tư bỏ vốn mới, chuẩn bị đập vài miếng đất ở An Đô…”
“À…” Triệu Ngọc khẽ gật đầu, nhỏ giọng nói: “Những năm gần đây, nhà họ Thẩm của Xuyên Hưng vẫn luôn áp chế Tập đoàn Xuyên Khải, khiến cho nhà họ Vương bọn họ không hít thở nổi!”
“Lần này, cuối cùng cũng không có chướng ngại, Thẩm Văn Tân bị ngộ hại, bây giờ ngay cả chủ gia tộc là Thẩm Hạo cũng vì bệnh mà qua đời, đúng là cơ hội tốt để bọn họ vùng dậy lần nữa!”
“Đúng vậy!” Trương Linh cũng nhỏ giọng nói: “Thẩm Hạo vừa chết, Tập đoàn Xuyên Hưng sẽ phải hỗn loạn một trận!”
“Nếu như Vương Chấn xử lý được vấn đề tài chính, lại đổ vào hạng mục thích hợp thì chuyện Tập đoàn Xuyên Khải vực dậy chỉ là vấn đề thời gian thôi!”
“Hừ, thông minh thật…” Triệu Ngọc nói: “Nếu như vụ án quỷ vương thật sự có liên quan tới Vương Chấn thì chiêu này quả nhiên là một nước cờ hay của anh ta!”
“Thực ra, vụ án quỷ vương vẫn có thể mang tới cho bọn họ lợi ích to lớn, chỉ là không biểu hiện rõ ràng thôi!”
“Tôi cũng cảm thấy Vương Chấn này thật sự quá khả nghi” Trương Linh nói: “Anh ta cho là chân của anh ta đã bị què, gia tộc lại không có liên quan tới Đào Ngọc Lan nên chúng ta sẽ không nghi ngờ anh ta!”
“Nhìn đi, vụ án quỷ vương tám phần chính là anh ta thuê người làm!”
“Anh nói đúng, chiêu này đúng là rất hay!” Trương Linh lại nói: “Nếu như chỉ là thuê người đi ám sát Thẩm Văn Tân hoặc là làm ra hành vi phạm tội khác nhắm vào Tập đoàn Xuyên Hưng thì cảnh sát chúng ta chẳng mấy chốc sẽ nghi ngờ đến anh ta!”
“Thế nhưng mà, ‘vụ án quỷ vương’ vừa xuất hiện lại trực tiếp làm rối loạn mạch suy nghĩ của chúng ta!”
“Nếu không phải có anh, chúng tôi có nằm mơ cũng không thể ngờ được đây sẽ là một cuộc trả thù thương mại!”
“Còn nữa…” Trương Linh cắn răng nói: “Cuối cùng còn tìm một kẻ chết thay là Tề Hạo, chúng ta suýt chút nữa đã bị lừa…”
“Nếu như thật sự qua loa kết án… Chậc Chậc… Thần thám Triệu” Trương Linh nghiền ngẫm hỏi một câu: “Đây có được tính là… Một quá trình phạm tội hoàn hảo không nhỉ?”
“Có hoàn hảo hay không thì tôi không biết, chỉ là Tề Hạo và Thẩm Hạo khiến mọi thứ mơ hồ…” Triệu Ngọc nhấp một chút rượu vang, nói: “Hôm nay nghe được tin tức Thẩm Hạo qua đời, tôi còn buồn bực đấy! Không phải Tề Hạo chết rồi à? Tại sao lại chết thêm một lần nữa? Sau này khi nghe nói là cha của Thẩm Văn Tân thì tôi mới hiểu rõ!”
“Ha ha” Trương Linh mỉm cười: “Trùng tên mà thôi, thực ra, sức khỏe của Thẩm Hạo vẫn luôn không tốt, nếu không sẽ không giao công ty cho Thẩm Văn Tân quản lý sớm như vậy!”
“Sau khi vụ án quỷ vương xảy ra, người nhà của anh ta vẫn luôn giấu giếm tin tức Thẩm Văn Tân bị ngộ hại, nhưng mà công ty lớn như vậy tất nhiên cần phải có người đứng ra chỉ đạo, cho nên tin tức này cuối cùng vẫn bị lão gia Thẩm Hạo biết được!”
“Kết quả, lão gia Thẩm biết được con trai chết thảm thì trong lòng giận dữ đến mức ngất đi, không nghĩ tới…” Trương Linh lắc đầu: “Đến khi được đưa tới bệnh viện thì đã quá muộn!”
“Như thế cũng tốt” Trương Linh lặng lẽ nhìn về Vương Chấn phía xa: “Cha con nhà họ Thẩm vừa chết, nhà họ Vương coi như được mở mày mở mặt, tự nhiên thành người được lợi lớn nhất!”
“Anh xem… Hôm nay Thẩm Hạo vừa trùng hợp ốm chết, Vương Chấn bên này đã không chịu nổi mà đi tìm quản lý ngân hàng bàn công việc rồi…”
“Nếu như bảo trong chuyện này không có ẩn khuất thì quỷ cũng không tin!”
“Có điều…”
Triệu Ngọc đưa tay cắt một miếng bò bít tết nhỏ, nhưng lại không buồn nuốt xuống, chỉ thở dài một hơi.
“Đúng vậy…” Trương Linh không ngốc, lập tức hiểu được ý của Triệu Ngọc, bất đắc dĩ nói: “Có điều, bây giờ chúng ta đã không còn cách nào bắt anh ta, đúng không?”
Triệu Ngọc gật đầu lần nữa, hiển nhiên Trương Linh đã nói tới trọng điểm.
Cho dù bọn họ đã phát hiện ra Vương Chấn có thể là chủ mưu phía sau màn của “vụ án quỷ vương”, nhưng bọn họ lại không có bất cứ chứng cứ gì có thể tống Vương Chấn vào Cục Cảnh sát!
Đừng nói đến việc bắt anh ta nhận tội, hiện tại dù ngay cả tư cách đưa Vương Chấn về Cục Cảnh sát để tra hỏi cũng không có.
“Đáng tiếc” Trương Linh thở dài: “Vụ án quỷ vương nhiều hiện trường như vậy, nhưng vẫn không để lại bất kỳ chứng cứ hữu hiệu nào có thể tiến hành so sánh!”
“Hiện tại…” Trương Linh nhìn Vương Chấn ở phía xa, nói: “Chúng ta chỉ có thể tiến hành giám thị Vương Chấn, nếu như có thể tìm ra chứng cứ chứng minh anh ta đã thuê hung thủ thì có lẽ còn có cơ hội!”
“Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, nói: “Thật không thể thành giả, giả không thể thành thật được, nếu như chủ mưu thực sự của vụ án này là Vương Chấn thì anh ta nhất định không chạy thoát được!”
“Tục ngữ nói, muốn người không biết trừ phi mình không làm, trên thế giới này, căn bản không có quá trình phạm tội nào là hoàn hảo! Nhưng mà…”
“Ồ?” Trương Linh phát giác điều gì đó, vội vàng hỏi: “Nhưng mà cái gì?”
“Nhưng mà… Tôi vẫn có vài điều không thể lý giải được…” Triệu Ngọc nói: “Nếu như… Vương Chấn thật sự là thủ phạm phía sau màn của vụ án quỷ vương, vậy thì… trí thông minh của anh ta cũng đâu thấp nhỉ?”
“Đó là đương nhiên” Trương Linh gật đầu: “Tôi làm cảnh sát hình sự đã nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa từng nhìn thấy vụ án giết người phức tạp, thông minh như vậy đâu!”
“Vậy thì thật kỳ quái” Triệu Ngọc buồn bực: “Nếu như Vương Chấn thật sự lợi hại như vậy thì nhiều năm qua… tại sao Tập đoàn Xuyên Khải lại bị Xuyên Hưng chèn ép đến thê thảm như thế?”
“Chỉ cần lấy sự thông minh tài trí, tâm ngoan thủ lạt của Vương Chấn ra, hẳn là anh ta đã sớm chơi chết Xuyên Hưng rồi chứ? Đâu cần đến vụ án quỷ vương làm gì?”
“Chuyện này…” Trương Linh vò đầu: “Cũng đúng! Chẳng lẽ…” Anh ta nhanh chóng suy nghĩ, rất nhanh nghĩ đến một lý do: “Có phải là do người thành thật bị đẩy đến bước đường cùng?”
“Hiền lành không dẫn dắt binh lính, chính nghĩa không làm kinh doanh, có khi nào Vương Chấn chỉ muốn thành thật buôn bán, nhưng lại bị chèn ép thê thảm, chân thì bị người ta đánh gãy, cha cũng bị bức điên. Lúc ấy mới dứt khoát không thèm đếm xỉa điều gì, mới…”
Ting ting… Ting ting…
Vừa nói đến đây, tiếng chuông điện thoại trước bàn ăn bỗng nhiên vang lên.
Triệu Ngọc và Trương Linh cùng nhau xem xét, mới phát hiện ra là điện thoại của Trương Linh reo lên.
“A lô…” Để không làm Vương Chấn ở phía xa chú ý tới, Trương Linh không nhìn tên người gọi đến đã nhanh chóng nghe điện thoại, đồng thời nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Kết quả, sau khi Trương Linh nghe rõ ràng nội dung trong điện thoại thì sắc mặt nhanh chóng thay đổi.
Anh ta lắng nghe rất lâu rồi mới cúp điện thoại, kinh ngạc báo cáo với Triệu Ngọc: “Thần thám Triệu, người của tôi vừa mới điều tra được…” Trong lúc nói chuyện, anh ta nhìn thoáng qua Vương Chấn ở phía xa, sau đó hạ giọng, lặng lẽ nói với Triệu Ngọc: “Một vài chuyện của vợ trước Vương Chấn…”
“Vợ trước của anh ta tên là Dương Tử Mỹ, chúng tôi điều tra được hộ khẩu của cô ta, người trong gia đình họ hàng của cô ta đều không có ai tên là Dương Khâm Thần cả…”
“À…” Triệu Ngọc gật đầu, nhưng mặt lộ vẻ nghi ngờ: “Nói như vậy thì mặc dù cô ta họ Dương nhưng lại không liên quan tới Đào Ngọc Lan sao?”
“Không… Hoàn toàn ngược lại…” Ai ngờ, Trương Linh bỗng nhiên khẩn trương nói: “Chúng tôi điều tra được Dương Tử Mỹ đã từng đi lính, mà lại là lính liên lạc giống như Tề Hạo!!”
“Cái gì?” Triệu Ngọc bỗng nhiên cảm thấy hồ đồ: “Nghĩa là sao? Nữ quân nhân liên lạc à?”
“Chuyện này vẫn chưa tính là gì đâu” Trương Linh lại nói: “Anh biết nhà cũ của cô ta ở nơi nào không?”
“Chỗ… Chỗ nào?” Giờ phút này, Triệu Ngọc đã ý thức được vấn đề nghiêm trọng, trong lòng đoán được một đáp án nhưng không nói ra.
“Ngay tại Mồ Liễu!” Trương Linh trừng to mắt, sợ hãi nói: “Là hàng xóm của… Tề Hạo!!!”