← Quay lại trang sách

Chương 1886 Chó ngáp phải ruồi

Mấy phút sau, các nhân viên cảnh sát dùng khăn ướt lau sơn kết tủa trên tường, cũng thấy rõ ràng cảnh tượng quỷ dị trên vách tườngHọ thấy những ký tự và chân dung lệ quỷ ấy, tất cả đều được vẽ bằng một loại nhiên liệu tương tự như than đen, giống như khảm nạm thật sâu vào trong vách tường, căn bản không phải chỉ quét một lớp sơn mỏng lên trên là có thể che giấu được.

Nhất là năm bức chân dung lệ quỷ rất sinh động, chân thật một cách dị thường, vô cùng khủng khiếp, tất cả những nhân viên cảnh sát ở đây đều giương mắt cứng lưỡi, cảm thấy tay chân lạnh buốt.

Có điều, Trương Linh biết rõ “Bản ghi chép Quỷ Vương” nên vẫn có thể nhìn ra năm bức chân dung của lệ quỷ kia chính là năm con quỷ đầu tiên được ghi lại trong “Bản ghi chép Quỷ Vương”!

66 năm trước, sau khi Đào Ngọc Lan giết người xong, ông ta đã hóa trang cho các thi thể giống năm con lệ quỷ này!

“Tại sao… Tại sao có thể như vậy chứ!?”

Nhìn hình ảnh của lệ quỷ dày đặc trên tường, Trương Linh bỗng cảm thấy không rét mà run, chỉ biết ngây ra nhìn.

Giờ phút này, Triệu Ngọc đi tới một căn phòng ngủ khác, vách tường của căn phòng này chỉ cách phòng Mễ Nhu thuê vẻn vẹn một bức tường.

Hắn nhanh chóng nhìn ra trên vách tường ở đây cũng có dấu vết vừa được quét sơn, thông qua máy nhìn xuyên thấu tàng hình của mình, hắn cũng có thể thấy rất rõ rằng trên vách tường ở đây có vẽ năm con lệ quỷ khác trong “Bản ghi chép Quỷ Vương”!

Quán Tiên, Đậu Thị Nữ, Thanh Thành Phụ, Trấn Xương, Linh Sát… Trong chuỗi vụ án quỷ vương, người chết bị hóa trang thành năm con lệ quỷ này…

Không sai, không sai…

Mười con lệ quỷ, đã đủ rồi!

Trải qua nỗi kinh hãi ban đầu, Triệu Ngọc đã ý thức được lần này… hẳn là mình đã tìm được đúng manh mối rồi.

Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì chủ nhân của căn phòng này chính là… hung thủ thật sự của vụ án quỷ vương!!!

Mà nếu căn phòng này là của vợ trước Vương Chấn – Dương Tử Mỹ thì thủ phạm chính là người phụ nữ đó ư?

Lúc này, Triệu Ngọc cẩn thận quan sát căn phòng, lại phát hiện ra càng nhiều manh mối hơn, thấy nửa phần dưới của vách tường bên này chưa được quét sơn, dường như không đủ sơn.

Lại nhìn thấy chỗ góc tường có đặt bàn chải để quét sơn, còn có mấy cái thùng trống và các loại dụng cụ quét sơn khác. Mà từ mức độ ẩm ướt của tường sơn thì có thể thấy được mặt tường này mới hơn, chắc vừa quét không lâu.

Chẳng… Chẳng lẽ…

“Đội trưởng Trương, đội trưởng Trương…” Nghĩ tới đây, Triệu Ngọc nhanh chóng chạy đến trước mặt Trương Linh và ra lệnh: “Mau cho người của anh lục soát các khu vực lân cận, tìm kiếm mục tiêu khả nghi, có lẽ nghi phạm chưa đi xa đâu!”

“Còn nữa, hãy định vị số điện thoại di động của Dương Tử Mỹ, xem xem cô ta hiện tại đang ở đâu rồi?”

“Vâng! Được…” Trương Linh nhanh chóng hạ lệnh.

Lúc này, một nhân viên cảnh sát vội vã chạy tới trước mặt Trương Linh, lúc đầu muốn nói với Trương Linh điều gì nhưng Trương Linh vẫn đang vội vàng ra lệnh, không để ý tới anh ta.

“Sao vậy?” Triệu Ngọc nhìn ra được nhân viên cảnh sát đó có vấn đề, liền hỏi một tiếng.

“À… Lãnh đạo…” Nhân viên cảnh sát nhanh chóng trả lời: “Là thế này, tôi… Trước đây tôi từng tới nơi này, chính là lúc tôi được phái tới điều tra tình hình căn phòng mà Mễ Nhu thuê, tôi… tôi đã từng gặp chủ nhà này rồi!”

“Cái gì!?” Triệu Ngọc giật mình, vội vàng tóm lấy cánh tay của nhân viên cảnh sát và nói: “Cậu đã từng gặp chủ nhà rồi sao!?”

“Vâng… Đúng vậy” Nhân viên cảnh sát bị dọa đến mức không biết phải làm sao, nói: “Tôi đã tìm chủ nhà của Mễ Nhu để hỏi chuyện, nhưng… nhưng mà… chủ nhà của cô ấy… là nam mà?”

“Hả? Nam?” Triệu Ngọc nhìn Trương Linh một cái, lại cảm thấy bất ngờ.

“Tôi… Tôi không mang bản ghi chép, nhưng mà…” Nhân viên cảnh sát nói rất chắc chắn: “Chủ nhà của Mễ Nhu thật sự là nam, tôi… Lúc ấy tôi ở cửa hỏi thăm ông ta về tình hình của phòng trọ, nhưng… nhưng mà…”

“Nhưng mà cái gì?” Trương Linh gấp, tức giận quát: “Người đàn ông đó có dáng dấp ra sao?”

“Dáng dấp…” Nhân viên cảnh sát nhanh chóng trả lời: “Chính là một người đàn ông tầm 50 tuổi, trông rất cường tráng! Rất hiền lành…”

“À…” Trương Linh vỗ đầu một cái: “Tôi suýt chút nữa quên mất, trên hộ khẩu của Dương Tử Mỹ không chỉ có một người thôi đâu, cô ta còn có cha và ông nội nữa!”

“Không lẽ người đàn ông hơn 50 tuổi này là cha của cô ta!?”

“Điều tra!” Triệu Ngọc nhanh chóng giơ tay ra lệnh: “Nhanh đi điều tra, càng nhanh càng tốt! Chỉ cần là người ở trong căn phòng này thì đều bị tình nghi!”

“Vâng, vâng…”

Trương Linh lấy điện thoại di động ra, đang muốn gọi đi nhưng điện thoại lại vang lên trước.

Vì để Triệu Ngọc nhận được tin tức sớm nhất nên anh ta cố ý mở loa ngoài.

“Đội trưởng, đội trưởng…” Trong điện thoại, một nhân viên cảnh sát vội vàng nói: “Chúng tôi phát hiện ở đầu hẻm có một người khả nghi, là nữ, trên xe điện có chở một thùng sơn!”

“Chúng tôi đi tới hỏi thăm, ai ngờ cô ta bỏ lại xe điện mà chạy mất rồi…”

“Đúng là tức chết mà!” Trương Linh quá sợ hãi, ngay cả giọng nói cũng thay đổi, lập tức lớn tiếng gầm rú: “Nhanh… Nhanh bắt lấy cô ta! Tuyệt đối đừng để cô ta chạy thoát! Nhanh lên!”

Nhìn thấy Trương Linh đã loạn hết lên, Triệu Ngọc nhanh chóng lấy điện thoại di động và lớn tiếng hỏi: “Mau nói, nghi phạm chạy về hướng nào rồi? Các cậu đang ở đâu?”

“Chúng… Chúng tôi đang ở ngay đầu hẻm, người phụ nữ kia leo tường chạy rồi, chúng tôi đã phái người đuổi theo…”

“Leo tường?” Triệu Ngọc cùng Trương Linh nhìn nhau, tâm tình đột nhiên trở nên lo lắng.

“Nhanh” Trương Linh lại rống to: “Phong tỏa toàn bộ Mồ Liễu, bất kể phải trả giá bao nhiêu, nhất định phải bắt lấy cô ta!”

Ting ting… Ting ting…

Ai ngờ, bên này còn chưa tắt điện thoại thì di động của Triệu Ngọc bỗng nhiên vang lên, hắn mở ra xem, là Nhiễm Đào gọi tới.

Con bà nhà nó, lại có chuyện gì vậy?

Vốn Triệu Ngọc đang sứt đầu mẻ trán vội vàng nghe điện thoại, ai ngờ, trong điện thoại lại truyền tới giọng hưng phấn và vui sướng của Nhiễm Đào: “Sếp à, sếp à! Tôi phấn khích quá, tôi vừa mới bắt được một người phụ nữ đang lén lén lút lút, còn chạy rất nhanh ở bên trung tâm tắm rửa này…”

⚝ ✽ ⚝

Năm phút sau, Triệu Ngọc cùng Trương Linh đi tới trước mặt xe cảnh sát, gặp người phụ nữ bị Nhiễm Đào bắt lấy. Bởi vì trước đó đã nhìn thấy ảnh chụp nên hai người vô cùng khẳng định người phụ nữ này chính là vợ trước của Vương Chấn – Dương Tử Mỹ!

Triệu Ngọc cũng không ngờ lại gặp được nghi phạm lớn nhất của vụ án quỷ vương bằng cách này.

Trên người Dương Tử Mỹ đang mặc một chiếc áo thun màu đen, phía dưới mặc quần jean và giày thể thao, trông không hề khác gì một người phụ nữ bình thường.

Chỉ có điều, trên người cô ta lấm tấm vết sơn, rất rõ ràng người quét sơn bức tường kia chính là cô ta!

Bởi vì trên xe điện của cô ta còn có một thùng sơn mới, Triệu Ngọc phỏng đoán hẳn là cô ta sẽ tiếp tục sơn tường đêm nay!

“Các cậu nói xem, đây có phải gọi là chính nghĩa không hả?” Lúc này, Nhiễm Đào đứng một bên nói với các nhân viên cảnh sát, hưng phấn đến mức sắp bay lên: “Bên kia tôi đang điều tra trung tâm tắm rửa, không nghĩ tới lại đột nhiên thấy một người leo tường, vừa lúc dừng ngay trước mặt tôi, mọi người nói xem, tôi mà không bắt cô ta thì làm sao xứng đáng với bản thân chứ?”

“Nói đến mới biết, người phụ nữ kia nhanh nhẹn lắm, suýt chút nữa tôi đã để cô ta chạy mất rồi, chỉ là ngón võ của tôi cũng đâu phải hạng vớ vẩn, đối phó với một người phụ nữ đúng là chuyện đơn giản, ha ha ha…”

Triệu Ngọc ngại giọng Nhiễm Đào quá lớn, nên đã khoát tay với anh ta, ra hiệu anh ta đừng nói lung tung ở đây nữa.

Sau đó, hắn mới bước tới gần Dương Tử Mỹ, nói thẳng vào vấn đề với vị phu nhân giàu có trước mặt: “Dương Tử Mỹ, âm mưu của cô đã bị tôi vạch trần, cô còn lời nào muốn nói không, sát thủ Quỷ Vương?”

Nghe thấy Triệu Ngọc tra hỏi, Dương Tử Mỹ ngẩng đầu nhìn Triệu Ngọc một cái.

Kết quả, chỉ vẻn vẹn một ánh nhìn như thế, Triệu Ngọc đã biết được hôm nay sợ rằng mình rất khó biết được đáp án.

Bởi vì ánh mắt của Dương Tử Mỹ không chỉ tà dị mà khóe miệng của cô ta còn hơi nhếch lên, lộ ra một vẻ đắc ý, thậm chí là nụ cười quỷ dị!