← Quay lại trang sách

Chương 1887 Ông đã bị bắt!

Vù…Triệu Ngọc lái xe cảnh sát nhanh như điện chớp, lái về bệnh viện Tú Thủy của thành phố An Đô.

Mười lăm phút trước, cảnh sát điều tra ra chủ nhân của căn phòng vẽ bức chân dung Quỷ Vương đó không phải là vợ trước của Vương Chấn – Dương Tử Mỹ, mà là cha của Dương Tử Mỹ – Dương Kiến Ân.

Căn cứ vào tin tức tình báo, Dương Kiến Ân năm nay 55 tuổi, trước kia cũng là diễn viên của đoàn kịch Tứ Xuyên, ở cùng một đoàn kịch với ông nội Tề Hạo là Tề Thăng Vinh.

Cho nên, Triệu Ngọc nghi ngờ tên Dương Kiến Ân này rất có thể chính là đồng bọn của Dương Tử Mỹ! Vụ án quỷ vương có khả năng không phải do một mình Dương Tử Mỹ gây nên, mà là hai cha con này cùng nhau phạm tội.

“Thần thám Triệu” Đội trưởng Trương Linh ở cùng một xe vẫn đang bối rối, hỏi Triệu Ngọc lần nữa: “Chúng ta… cứ đi như thế à? Tại sao phải tự mình đi bắt cha của Dương Tử Mỹ chứ? Tôi phái một số người qua đó cũng nhanh thôi mà?”

“Dương Tử Mỹ… Chúng ta không thẩm vấn cô ta thật kỹ sao?”

“Vô dụng!” Triệu Ngọc nói: “Vừa rồi tôi đã thăm dò rồi, hiển nhiên là Dương Tử Mỹ đã chuẩn bị rất tốt, cô ta sẽ chẳng nói cái gì đâu!”

“Thế nhưng mà…” Trương Linh đưa ra nghi ngờ: “Nếu như cô ta đã chuẩn bị đầy đủ, vậy tại sao lại muốn chạy chứ?”

“Đây chính là trọng điểm!” Triệu Ngọc nói: “Tôi nghi ngờ, sở dĩ cô ta muốn chạy không phải vì cô ta chột dạ mà có khả năng là… cô ta muốn mật báo!”

“Mật báo?” Trương Linh sững sờ.

“Báo tin cho cha của cô ta để ông ta sớm chuẩn bị!” Triệu Ngọc trả lời.

“À…” Trương Linh giờ mới hiểu được: “Ý của anh là… hai cha con bọn họ là đồng bọn ư? Hơn nữa…”

“Hơn nữa…” Triệu Ngọc tiếp tục nói: “Có thể cha của Dương Tử Mỹ không hề có ý chí kiên định giống như cô ta, cho nên chúng ta phải khiến ông ta không kịp trở tay, tìm được lời khai có lợi từ ông ta!”

“À…” Trương Linh cuối cùng cũng hiểu rõ.

Triệu Ngọc nói không sai, thực ra, đừng nhìn bên trong căn phòng cũ có chân dung Quỷ Vương, nhưng số chân dung này căn bản không thể nói lên điều gì.

Nếu như Dương Tử Mỹ chết cũng không chịu nhận tội thì dù cảnh sát có bắt cô ta lại cũng không thể làm gì được.

Sau khi tiếp xúc với Dương Tử Mỹ, Triệu Ngọc thấy rõ ràng, dù sao Dương Tử Mỹ cũng từng được huấn luyện chuyên nghiệp, ánh mắt cô ta rất kiên định, tuy là phận gái, nhưng hiển nhiên với ý chí kiên định như vậy sẽ không có khả năng dễ dàng nhận tội!

Hơn nữa, Triệu Ngọc phỏng đoán, nếu như vụ án quỷ vương thật sự là do hai cha con này gây nên, vậy thì người cha này hẳn chỉ là một tòng phạm, chứ không phải là chủ mưu!

Cho nên hiện giờ, Triệu Ngọc đặt tất cả hy vọng lên người Dương Kiến Ân này, hy vọng chờ một lúc nữa có thể gây ra áp lực lớn, hù dọa ông ta.

Chỉ cần ông ta mở miệng, vậy thì công việc thẩm vấn phía sau cũng dễ làm rồi, đến lúc đó, không phải lo Dương Tử Mỹ không mở miệng.

Mà sau khi cảnh sát định vị điện thoại di động của Dương Kiến Ân, họ phát hiện ông ta hiện giờ đang ở trong bệnh viện Tú Thủy. Cho nên Triệu Ngọc mới lập tức cùng Trương Linh chạy tới bệnh viện bắt người.

Đương nhiên, cả Triệu Ngọc và Trương Linh đều rõ ràng rằng ngoại trừ Dương Tử Mỹ và Dương Kiến Ân ra, còn có một nhân vật cũng không thể xem nhẹ, đó chính là chủ tịch của Tập đoàn Xuyên Khải – Vương Chấn!

Nếu như Vương Chấn đã là người có được lợi ích lớn nhất từ vụ án quỷ vương, vậy thì rất có thể anh ta cũng tham dự trong đó.

Anh ta cùng Dương Tử Mỹ giả vờ ly hôn, có khả năng chỉ là diễn cho người ngoài xem một trò hay, mục đích chính là để che tai mắt người khác.

Bởi vậy, ngay lúc trước khi lên đường, Trương Linh đã ra lệnh cho những nhân viên cảnh sát đang giám thị Vương Chấn ra tay bắt anh ta về Cục Cảnh sát, tiếp nhận thẩm vấn.

Ting ting… Ting ting…

Nghe tháy điện thoại di động của mình truyền đến tiếng nhạc, Trương Linh còn tưởng rằng đã bắt được Vương Chấn nên mở ra xem, nhưng hóa ra lại là một tin tức khác.

“À… Hóa ra là như vậy…” Trương Linh nhanh chóng báo cáo với Triệu Ngọc: “Thần thám Triệu, căn cứ vào lời khai của hàng xóm Dương Kiến Ân thì sở dĩ ông ta ở bệnh viện là bởi vì ông ta phải chăm sóc một bệnh nhân!”

“Bệnh nhân? Ai vậy?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Mẹ của Dương Tử Mỹ sao?”

“Không! Mẹ của Dương Tử Mỹ đã qua đời rồi” Trương Linh trả lời: “Là ông nội của Dương Tử Mỹ, tên là Dương Lục Kim!”

“Ông nội?” Triệu Ngọc suy nghĩ một chút, cảm thán nói: “Tuổi tác khẳng định là không nhỏ nhỉ?”

“Mặc dù tên không giống…” Trương Linh cũng thở dài một tiếng: “Nhưng trong đầu tôi cứ nhớ tới đại đồ đệ của Đào Ngọc Lan, tên là Dương… Dương cái gì Thần nhỉ?”

“Dương Khâm Thần!” Triệu Ngọc nói ra cái tên này, trong đầu cũng sinh ra một suy nghĩ giống như Trương Linh, ông của Dương Tử Mỹ không phải là Dương Khâm Thần đấy chứ?

Dương Khâm Thần, Tề Thăng Vinh… Lại đến Dương Tử Mỹ và Tề Hạo, sau đó đều ở Mồ Liễu, việc này… không phải chỉ là một sự trùng hợp đấy chứ?

“Tuổi tác thì vẫn chưa biết, nhưng mà…” Trương Linh lại nói: “Mấy người hàng xóm nói rằng ông lão bị bệnh liên quan tới tim, được đưa tới bệnh viện chữa trị ước chừng hai mươi ngày trước…”

“Hai mươi ngày trước…” Triệu Ngọc suy nghĩ một chút, cảm thấy đoạn thời gian này rất có thâm ý, đúng là trước khi xảy ra vụ án quỷ vương.

Có khi nào là cha con Dương Tử Mỹ lo lắng cụ già gây cản trở, cho nên mới đưa ông lão vào bệnh viện không?

Nghĩ tới đây, mắt Triệu Ngọc chợt sáng lên, nhanh chóng dặn dò Trương Linh, nói: “Mau, nhanh chóng liên hệ với bệnh viện, tôi muốn biết tất cả tin tức liên quan tới cụ già đang nằm viện, chủ yếu hỏi bọn họ xem những ngày ông lão nằm viện gần đây có sắp xếp người chăm sóc hay không?”

“Vâng…” Trương Linh rõ ràng không theo kịp mạch suy nghĩ của Triệu Ngọc, trầm ngâm một chút mới nhanh chóng đi gọi điện thoại…

⚝ ✽ ⚝

Năm phút sau, xe cảnh sát đỗ tại cửa bệnh viện, Triệu Ngọc, Trương Linh, còn có rất nhiều nhân viên cảnh sát khác cùng nhau xuống xe, bước nhanh về phía phòng bệnh của Dương Kiến Ân.

Trong lúc đi tới, Triệu Ngọc lại nháy mắt với Trương Linh, hỏi: “Anh đã hiểu những gì tôi nói rồi chứ? Lát nữa, nhất định phải dựa theo kế hoạch của tôi mà làm!”

“Hiểu rồi, hiểu rồi!” Trương Linh dùng sức gật đầu: “Chiêu này của anh thật thâm hiểm… À không, thật thông minh! Anh yên tâm, tôi biết phải làm thế nào rồi…”

Sau khi xác nhận, đoàn người bước nhanh như bay, nhanh chóng đi tới trước một phòng bệnh nào đó ở tầng ba.

Lúc này, có nhân viên cảnh sát muốn rút súng nhưng bị Triệu Ngọc ngăn lại.

Sau đó, Triệu Ngọc nhẹ nhàng đẩy cửa, bước vào phòng bệnh.

Nơi này không phải là phòng bệnh đơn, trên cả ba giường đều có bệnh nhân nằm, mà bên cạnh giường bệnh là người nhà bệnh nhân.

Triệu Ngọc đã nhận được tin tức về Dương Kiến Ân từ lâu, vừa mới đi vào đã lập tức nhìn thấy một người đàn ông đang nằm trên giường phía ngoài cùng dành cho người nhà bệnh nhân, đúng là mục tiêu mà hắn muốn bắt.

Người đàn ông này dường như khá mệt mỏi, đang nhắm mắt ngủ say…

Triệu Ngọc lại nhìn giường bệnh một cái, nơi đó có một cụ già tóc hoa râm đang nằm, hiển nhiên chính là ông nội của Dương Tử Mỹ – Dương Lục Kim.

Cụ già đã ngủ thiếp đi, nhưng lại không quá an giấc, thân thể vẫn luôn hơi rung nhẹ…

Phù…

Triệu Ngọc thở ra một hơi thật dài, sau đó cất bước đi tới bên cạnh Dương Kiến Ân, đưa tay vỗ vỗ ông ta.

Bịch!

Kết quả, Dương Kiến Ân ngồi bật dậy theo phản xạ, trừng to mắt thở hồng hộc, trông như bị dọa sợ…

Sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc thì lại có vẻ sửng sốt và mờ mịt.

“Suỵt…” Triệu Ngọc ra hiệu cho ông ta, sau đó chỉ ra ngoài cửa và nói: “Ông đi ra ngoài với tôi một lúc, tôi có chuyện muốn thương lượng với ông!”

“Hả?” Dương Kiến Ân sững sờ một lần nữa, hai bên má đã toát ra từng hạt mồ hôi như hạt đậu.

Triệu Ngọc không để ý tới ông ta mà chỉ quay người đi ra khỏi phòng bệnh.

Dương Kiến Ân thở hồng hộc nhưng vẫn nghe lời rời khỏi giường, cùng Triệu Ngọc đi ra khỏi phòng bệnh.

Kết quả, ông ta vừa mới ra khỏi phòng bệnh thì các nhân viên cảnh sát đã cùng nhau tiến lên, mạnh mẽ đè ông ta lên tường.

“Các… Các anh… thế này là…” Dương Kiến Ân càng bị dọa sợ, toàn thân run rẩy.

“Nói, tên ông là gì!?” Trương Linh cố ý ghé sát lỗ tai ông ta, hung hăng hỏi một câu.

“Dương… Dương Kiến Ân…” Dương Kiến Ân phối hợp nói ra tên của mình.

“Rất tốt!” Trương Linh rút còng tay ra, đeo lên tay Dương Kiến Ân, lạnh lùng nói: “Sát thủ Quỷ Vương, ông đã bị bắt!!!”