Chương 1888 Trúng chiêu
“Đi vào!”Theo Trương Linh hét lớn một tiếng, các nhân viên cảnh sát đẩy Dương Kiến Ân đang hoảng sợ vào phòng làm việc của bác sĩ.
Phòng làm việc của bác sĩ được chia làm hai khu trong và ngoài, gian bên ngoài là nơi làm việc của các bác sĩ, gian bên trong thì là nơi các bác sĩ nghỉ ngơi, trong phòng còn có một chiếc giường nhỏ.
Dương Kiến Ân bị đẩy vào gian bên trong, ngồi ở trên giường, chờ đợi Triệu Ngọc thẩm vấn.
Có điều, sau khi đẩy xong, Trương Linh chẳng những lui tới gian phòng bên ngoài mà còn cố ý để ngỏ cửa phòng cho Dương Kiến Ân nhìn thấy rõ tình huống bên ngoài.
“Dương Kiến Ân, nói đi” Triệu Ngọc lấy cái ghế, ngồi ở trước mặt Dương Kiến Ân, nghiêm túc hỏi: “Có biết tại sao chúng tôi phải bắt giữ ông không?”
“Tôi…” Mặc dù Dương Kiến Ân lộ vẻ khẩn trương, nhưng vẫn kiên trì nói: “Tôi không biết! Cảnh sát… Tôi… Tôi đã phạm phải tội gì chứ?”
“Hừ!” Triệu Ngọc sớm đã đoán được, lập tức cười lạnh một tiếng rồi quát: “Biết ngay ông sẽ giả ngu mà! Nói cho ông biết, toàn bộ tội ác của ông đã bị chúng tôi nắm giữ rồi! Tự mình xem đi!”
Nói xong, Triệu Ngọc mở di động ra để Dương Kiến Ân nhìn một tấm ảnh, trên tấm ảnh đúng là bức chân dung Quỷ Vương trên vách tường nhà bọn họ!
“Chuyện này…” Dương Kiến Ân bắt đầu giả vờ ngây ngốc: “Sao vậy? Tôi vẽ bậy trên vách tường nhà mình là có tội sao?”
“Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, quát lần nữa: “Ông cho rằng chỉ cần đổ tất cả tội danh lên người Tề Hạo là chúng tôi sẽ không tiếp tục điều tra nữa sao? Các người xong đời rồi!”
“Tề… Tề Hạo?” Dương Kiến Ân tiếp tục giả vờ ngây ngốc: “Tề Hạo không phải đã chết rồi à? Còn hóa trang mình thành lệ quỷ nữa mà? Sao… Sao chứ?”
“Cậu cảnh sát, có phải cậu đang hiểu lầm gì không? Chẳng lẽ… Các cậu nghi ngờ cái chết của Tề Hạo có liên quan tới tôi à?”
“Được, ông được lắm!” Triệu Ngọc mỉm cười: “Nhưng mà không sao, ông không nói thì đồng bọn của ông sẽ nói thôi… Chỉ cần chúng tôi bắt được cô ta, để xem ông còn có lời nào để nói không…”
Nói xong, Triệu Ngọc lật qua lật lại ảnh chụp, mở ra một bức ảnh của Mễ Nhu, hỏi Dương Kiến Ân: “Ông nhìn kỹ đi… Có biết người này không?”
Ngay khi Triệu Ngọc lật tìm ảnh chụp, đội trưởng Trương Linh đi qua khe cửa, còn cố ý nói vào điện thoại: “Cái gì? Chạy trốn? Còn là nữ cơ à?” Trương Linh rất là bất ngờ: “Cái gì!? Quét sơn? Cái gì sơn? Nước sơn?”
“Cậu nói lại lần nữa đi, một người phụ nữ mang theo thùng nước sơn, sau khi nhìn thấy các cậu liền chạy sao?”
Bỗng dưng, sau khi Dương Kiến Ân nghe thấy tiếng Trương Linh nói vậy toàn thân lập tức run rẩy, hiển nhiên ông ta đã chú ý tới.
“Này!” Triệu Ngọc chỉ vào ảnh chụp Mễ Nhu, nói: “Mau nói đi, ông có biết người này hay không?”
“Có… Có biết…” Dương Kiến Ân đã dồn toàn bộ sự chú ý tới chỗ Trương Linh, lúc này chỉ qua loa gật đầu nói: “Trước kia cô ta đã từng thuê nhà của tôi…”
“À… Đã bao vây rồi đúng không? Vậy thì tốt rồi…” Lúc này, Trương Linh lại lớn tiếng nói ngoài cửa: “Người này là nghi phạm quan trọng của vụ án quỷ vương, nếu như để cô ta chạy thoát thì các cậu đừng làm nghề này nữa!”
“Cái gì!? Chống cự lệnh bắt à?” Trương Linh quát lên: “Má nó, cái này còn phải hỏi nữa sao? Các cậu đều là kẻ bất tài à? Cô ta mà dám chạy thì các cậu lập tức nổ súng bắn cho tôi!”
“Tôi mặc kệ cô ta sống chết nào, vụ án này không thể kéo dài được nữa, cho dù chết cũng có thể kết án…”
Sau khi nghe thấy hai từ “nổ súng”, Dương Kiến Ân rõ ràng đã không giữ được bình tĩnh, mặt ông ta run lên kịch liệt, hiển nhiên đã khẩn trương tới cực điểm, không còn tâm tư nghe Triệu Ngọc hỏi chuyện.
Nhưng mà Triệu Ngọc không để ý tới, tiếp tục hỏi tiếp: “Cô ta đã từng thuê nhà của ông, thuê trong thời gian bao lâu? Sau đó thì sao?”
“Còn nữa…” Triệu Ngọc lại mở ảnh chụp Thẩm Văn Tân ra, hỏi: “Ông nhìn kỹ đi, có biết người này không? Này, nói đi…”
Giờ phút này, Dương Kiến Ân đâu còn nghe lọt lời tra hỏi của Triệu Ngọc nữa, mắt không hề chớp mà nhìn chăm chăm ra phía ngoài cửa, hai tay vẫn run rẩy không ngừng, hiển nhiên đang lo lắng cho người nào đó.
Mà đúng lúc này, một tiếng động vang lên, trong túi Dương Kiến Ân bất ngờ truyền đến âm thanh của điện thoại di động, rất rõ ràng là có người gọi điện thoại cho ông ta!
“Cái này…”
Trong chốc lát, cả người Dương Kiến Ân đều choáng váng, không biết nên làm như thế nào cho phải?
Còn Triệu Ngọc thì giả vờ khiếp sợ, nhanh chóng dùng tay chỉ vào Dương Kiến Ân mà quát lớn: “Nhanh! Lấy điện thoại di động ra! Nhanh!”
Chuyện này…
Dương Kiến Ân đang định đưa tay lấy nhưng bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên dừng lại.
Mẹ nó!
Triệu Ngọc mắng to một tiếng, lập tức đưa tay vào túi của Dương Kiến Ân, lấy điện thoại di động của ông ta.
“Không… Không được…”
Dương Kiến Ân ra sức ngăn cản, nhưng hai tay của ông ta đang bị còng, làm sao có thể là đối thủ của Triệu Ngọc? Ông ta bị Triệu Ngọc đẩy một cái, điện thoại liền bị Triệu Ngọc lấy được.
Khi rút điện thoại di động ra, Triệu Ngọc cố ý giơ màn hình điện thoại về phía Dương Kiến Ân một chút, để ông ta nhìn thấy hai chữ to rõ ràng trên màn hình: “A Mỹ”!
Không hề nghi ngờ, A Mỹ chính là tên thân mật của Dương Tử Mỹ, cú điện thoại này là Dương Tử Mỹ gọi tới.
Thấy con gái gọi điện thoại tới, Dương Kiến Ân càng thêm luống cuống chân tay, trong lúc bối rối, ông ta bỗng nhiên vọt lên, muốn cưỡng ép cúp điện thoại!
Nhưng Triệu Ngọc làm sao lại để ông ta lấy được, một tay hắn lập tức đẩy Dương Kiến Ân xuống giường, một tay khác nghe điện thoại.
Vì muốn Dương Kiến Ân nghe được nội dung cuộc điện thoại, hắn còn cố ý mở loa ngoài!
Trong điện thoại di động bất ngờ truyền đến một giọng nói gấp gáp của phụ nữ: “Cha… Cha ơi… Chúng ta bị lộ rồi, chạy… chạy mau…”
Nhưng người phụ nữ vừa mới nói được vài câu thì một tiếng súng đột nhiên vang lên trong điện thoại di động.
Đoàng!
“Hả!?” Nghe thấy tiếng súng, Dương Kiến Ân bị dọa đến mức giật mình một cái, mặt mũi trắng bệch.
Kết quả, sau khi tiếng súng vang lên, trong điện thoại di động chỉ còn lại một tiếng tút dài…
“Không! Không không không…” Một giây sau, Dương Kiến Ân lập tức từ trên giường bò dậy, vẻ mặt cực kỳ tuyệt vọng, “bịch” một tiếng, ông ta quỳ gối trước mặt Triệu Ngọc, mất hết can đảm kêu khóc: “Cậu cảnh sát ơi, cậu cảnh sát ơi, tôi nói, tôi nói, tôi sẽ nói hết!”
“Cầu… Cầu xin các cậu… Tuyệt đối… Tuyệt đối đừng làm tổn thương con gái của tôi… Tôi cầu xin các cậu… Cầu xin các cậu mà…”
Cuối cùng, giọng của Dương Kiến Ân thậm chí còn trở nên nghẹn ngào.
Thấy Dương Kiến Ân trúng chiêu, Triệu Ngọc quay đầu nhìn thoáng qua Trương Linh ở ngoài cửa, khóe miệng lộ ra vẻ tà dị. Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Hừ, ông già, muốn chơi với tôi à, mấy người vẫn còn non lắm!”
Có điều, dù sao Dương Kiến Ân vẫn chưa thực sự khai báo, nên họ vẫn phải diễn kịch tiếp.
Thế là Triệu Ngọc tỏ vẻ đồng tình mà đẩy cửa ra, nói với đội trưởng Trương Linh: “Đội trưởng Trương, bảo người của anh đừng nổ súng! Bắt sống là được rồi!”
“Chuyện này…” Trương Linh dựa theo kịch bản, lộ ra vẻ mặt không muốn, sau đó mới gật đầu nói: “Vậy được rồi! Để tôi thông báo với bọn họ!”
Nói xong, Trương Linh lấy điện thoại ra và rời khỏi phòng. Trước khi đi, anh ta còn dùng một ánh mắt tâm phục khẩu phục nhìn Triệu Ngọc!
“Được rồi” Triệu Ngọc quay đầu lại, hỏi Dương Kiến Ân: “Hiện tại, chúng ta có thể nói chuyện rồi! Nghi phạm đang bị cảnh sát đuổi bắt chính là con gái của ông sao?”
“Cậu cảnh sát” Ai ngờ, sau khi suy sụp, Dương Kiến Ân lại tỏ ra rất kiên quyết: “Tôi nói, tôi sẽ nói hết! Tôi thừa nhận tôi chính là sát thủ Quỷ Vương mà các cậu nói đến!”
“Nhưng chuyện này đều do một mình tôi gây nên, không hề liên quan gì đến con gái của tôi hết!!!”