← Quay lại trang sách

Chương 1889 Luân hồi vãng sinh

“Là tôi bảo… bảo nó đi sơn tường!” Dương Kiến Ân nói một cách quả quyết: “Con gái của tôi… căn bản không biết gì hết!”“À…” Triệu Ngọc khẽ gật đầu, nhưng trong lòng vẫn hiểu rõ rằng vụ án này không thể nào không hề liên quan tới Dương Tử Mỹ.

Có điều, Triệu Ngọc kinh nghiệm phong phú, hiện giờ thật vất vả mới khiến Dương Kiến Ân mở miệng, tất nhiên phải để ông ta nói tiếp mới được.

Thế là Triệu Ngọc mở miệng nhắc nhở: “Đầu tiên, ông hãy nói rõ ràng toàn bộ tình tiết vụ án, nếu như không liên quan tới con gái của ông thì chúng tôi đương nhiên sẽ không làm khó cô ấy đâu!”

“Vậy…” Dương Kiến Ân lo lắng hỏi một câu: “Bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết con gái của tôi rốt cuộc thế nào không? Vừa… Vừa rồi tôi có nghe thấy tiếng súng!”

“Ông cũng thấy rồi đấy” Triệu Ngọc chỉ ra ngoài cửa: “Chúng tôi đã thông báo với nhân viên cảnh sát nơi đó, con gái của ông sẽ không sao đâu! Ông cứ khai ra trước đã, lát nữa, đương nhiên tôi sẽ nói cho ông tin tức về con gái ông!”

“Không!” Ai ngờ, Dương Kiến Ân dường như tỉnh táo lại, không ngờ lại ra điều kiện với Triệu Ngọc: “Nếu như không thể xác định con gái của tôi đã an toàn thì tôi chết cũng sẽ không nói một chữ đâu! Các người vĩnh viễn cũng không biết được chân tướng!”

“Đậu xanh rau má nhà ông!” Triệu Ngọc tức giận mắng một câu, giơ nắm đấm lên định đánh người nhưng nghĩ lại, hắn vẫn bỏ nắm đấm xuống.

“Được… được lắm… Ông chờ đấy…” Nói xong, Triệu Ngọc đứng dậy, đi về phía đội trưởng Trương Linh và hỏi một câu: “Đội trưởng Trương, tình hình bây giờ như thế nào rồi? Người phụ nữ bị tình nghi kia có sao không?”

Lúc nói chuyện, Triệu Ngọc nháy mắt ra hiệu với Trương Linh một cái.

Trương Linh nhanh chóng hiểu ý của Triệu Ngọc, vội vàng trả lời: “À, tôi vừa nhận được tin tức, cô ta đã bị chúng ta bắt sống rồi! Không sao đâu, không sao đâu!”

“Thế nào?” Triệu Ngọc quay người nói với Dương Kiến Ân: “Ông đã nghe thấy chưa? Lần này tuyệt vọng rồi chứ?”

“Không!” Ai ngờ, Dương Kiến Ân vẫn chưa thấy đủ, lại nói ra yêu cầu với Triệu Ngọc: “Tôi muốn xác nhận nó vẫn an toàn!”

“Ông!?”

Triệu Ngọc vừa định chửi đổng nhưng tròng mắt đảo một vòng, suy nghĩ một thoáng rồi mở điện thoại ra, mở hình ảnh Dương Tử Mỹ bị bắt giữ trước đó, sau đó đưa tới trước mặt Dương Kiến Ân.

“Hả!?”

Vừa nhìn thấy hình ảnh con gái bị bắt, Dương Kiến Ân lập tức bối rối, cảm xúc rất phức tạp, một mặt cảm thấy may mắn vì con gái không bị nguy hiểm tới tính mạng; một mặt khác lại cảm thấy lo lắng vì con gái bị cảnh sát bắt giữ!

⚝ ✽ ⚝

Triệu Ngọc chỉ cho ông ta nhìn thoáng qua rồi lập tức cất điện thoại, sau đó trừng lớn mắt với Dương Kiến Ân.

“Được… Được rồi…” Lần này, Dương Kiến Ân cuối cùng cũng yên tâm, bình tĩnh lại và nói với Triệu Ngọc: “Được rồi, tôi nói! Tôi sẽ nói hết…”

“Thực ra, tất cả mọi chuyện đều bắt đầu từ lúc người phụ nữ tên là Mễ Nhu đó tới thuê phòng chỗ tôi!”

“Ban đầu, đương nhiên là tôi biết cô ấy làm nghề đó, nhưng tôi không hề coi thường cô ấy! Thế nhưng mà… Về sau… Về sau…” Dương Kiến Ân do dự mấy giây, cúi đầu xuống nói: “Về sau có một lần tôi tới nhà cô ấy thu tiền, cô ấy cũng rất thẳng thắn mà nói với tôi rằng cô ấy không có tiền, nhưng có thể dùng thân thể để đổi lấy tiền thuê nhà…”

“Tôi là một lão già độc thân… Rất khó ngăn cản được dụ hoặc kia, cho nên đã xảy ra quan hệ với cô ấy…”

“Ban đầu chỉ là phát sinh quan hệ, nhưng mà…” Dương Kiến Ân bỗng nhiên mặt đỏ tới mang tai, xấu hổ nói: “Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa, từ thân thể vậy mà lại lấn sâu tới linh hồn, sau đó… sau đó thì dần dần có tình cảm…”

“Tình cảm đó không hề giống như các cậu tưởng tượng… Tôi biết, cô ấy làm loại nghề đó, nhưng mà cô ấy cho tôi sự an ủi, tuyệt đối không chỉ trên phương diện sinh lý!”

“Khi chúng tôi ở bên nhau, trò chuyện rất ít nhưng tâm hồn lại tương thông…” Lúc nói chuyện, Dương Kiến Ân dường như chìm vào một trạng thái si mê: “Tôi… đã thật sự bị cô ấy mê hoặc!”

“Chỉ tiếc là sự an ủi đó của chúng tôi chỉ trong thời gian ngắn, không lâu sau, tôi đã mất liên lạc với cô ấy… Làm thế nào cũng không tìm được!”

“Cô ấy không hề nói trả phòng, tôi cũng không tiếp tục cho ai khác thuê… Mãi cho tới tháng chín, cô ấy… cô ấy…” Dương Kiến Ân nuốt nước miếng một cái, cực kỳ bi ai nói: “Không ngờ cô ấy lại nhảy xuống từ tầng thượng cao ốc Thiên Đỉnh!! Trong lòng còn ôm đứa con chưa tròn tháng!”

Trong lúc Dương Kiến Ân khai ra tội ác, Triệu Ngọc không hề chớp mắt mà chỉ nhìn chằm chằm vào ông ta, quan sát từng biểu lộ hay động tác dù là nhỏ nhất của ông ta.

“Sau khi nhận được tin tức ấy” Dương Kiến Ân tiếp tục nói: “Tâm tình của tôi đã rơi xuống vực thẳm, thật giống như tôi cũng rơi từ trên cao xuống, rơi xuống đáy vực, vỡ thành từng mảnh vậy!”

“Tôi biết sinh hoạt của Mễ Nhu hỗn loạn, nhưng mà… Tôi thật sự không ngờ cô ấy lại kết thúc sinh mạng của mình một cách vội vàng qua loa như vậy! Mà lại… Còn có đứa con…”

“Haizz…” Vài giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt Dương Kiến Ân, ông ta run rẩy tiếp tục nói: “Tôi thực sự muốn tìm hiểu rõ, xem trong hơn chín tháng cô ấy mất tích rốt cuộc cô ấy đã gặp phải chuyện gì?”

“Con của cô ấy là của người nào?”

“Cái chết của cô ấy… Liệu có phải là do có người nào đó mưu sát cô ấy không?”

“Cô ấy… thật sự không giống như kiểu người phụ nữ sẽ nhảy lầu!” Nói đến đây, Dương Kiến Ân bất giác siết chặt nắm đấm, nói: “Cho nên… Tôi đã âm thầm điều tra chuyện Mễ Nhu nhảy lầu…”

“Ban đầu, tin tức truyền đi xôn xao nhất chính là chuyện liên quan tới Chủ tịch Tập đoàn Xuyên Hưng là Thẩm Văn Tân” Dương Kiến Ân nói: “Có người đồn rằng bởi vì Mễ Nhu mang thai con của Thẩm Văn Tân, muốn mẹ phúc nhờ con nên đã lợi dụng chuyện này để tống tiền Thẩm Văn Tân, khiến Thẩm Văn Tân nổi giận, cho nên đã phái sát thủ giết Mễ Nhu!”

“Nhưng mà sau khi điều tra, chứng minh loại giả thuyết này đơn thuần chỉ là lời đồn, nếu như Thẩm Văn Tân thật sự muốn sát hại Mễ Nhu thì căn bản không có khả năng ra tay ngay tại cao ốc Thiên Đỉnh của mình!”

“Hơn nữa… Cảnh sát đã từng điều tra rồi, họ xác định Thẩm Văn Tân không có hiềm nghi”

“Thế là tôi lại điều tra tiếp, rất nhanh, một khách làng chơi lâu năm tên là Ngưu Kim Khuê xuất hiện trong tầm mắt của tôi”

“Thanh danh của người này cực kỳ xấu, nghe nói còn có sở thích biến thái là chọc thủng ‘áo mưa’ nữa”

“Sau đó, tôi lại thăm dò được rằng sau khi sinh con xong, Mễ Nhu đã từng gây gổ một trận với Ngưu Kim Khuê, lúc này tôi mới hiểu ra Mễ Nhu đã bị tổn thương về tinh thần vô cùng lớn!”

“Chắc chắn là cô ấy cho rằng mình đã chuẩn bị một cách chu toàn, đứa con nhất định là của phú hào Thẩm Văn Tân, nhưng đến khi sinh con xong mới phát hiện ra đứa con lại là của tên khốn kiếp Ngưu Kim Khuê!”

“Tâm lý lệch lạc quá lớn, thúc đẩy ý định coi nhẹ mạng sống, Mễ Nhu mới lựa chọn con đường không có lối về…”

“Cậu cảnh sát” Nói tới đây, sắc mặt Dương Kiến Ân thay đổi hoàn toàn, trở nên âm lãnh tàn nhẫn, ông ta hung hăng nói: “Bắt đầu từ lúc đó, tôi đã lập tức hạ quyết tâm muốn bắt những kẻ đã đẩy Mễ Nhu nhảy lầu phải trả giá thật lớn!”

“Cho dù Mễ Nhu có làm nghề gì, tính tình như thế nào, tính cách ra sao, nhưng một người phụ nữ lẻ loi trơ trọi mà lại phải thê thảm ôm con nhảy lầu, đâu thể cứ bỏ mặc như vậy được?”

“Tôi đâu thể để những kẻ đã khiến Mễ Nhu bi thảm cả đời, khiến cô ấy phải nhảy lầu tự sát vẫn thản nhiên sống, cứ như mọi chuyện đều chưa từng xảy ra như thế?”

“Chúng sinh ai cũng có phần xấu xa, thiện ác cuối cùng cũng phải trả giá!”

“Tôi vừa nghĩ tới chuyện sau khi Mễ Nhu chết sẽ hóa thành một ác quỷ hàm oan, phiêu đãng tại âm phủ, không thể luân hồi, lòng tôi liền rối bời!”

“Cho nên…” Dương Kiến Ân nắm chặt nắm đấm đến mức phát ra tiếng rốp rốp, hung ác nói: “Tôi muốn lấy lại công bằng cho Mễ Nhu, khiến đám người kia phải vào âm phủ để chuộc tội vì đã gây tội nghiệt cho cô ấy, để Mễ Nhu có thể siêu thoát khỏi Quỷ đạo, sớm ngày tiến vào thế giới cực lạc!”