← Quay lại trang sách

Chương 1890 Chuyện cũ

“Vì không cho người khác nghi ngờ tôi” Dương Kiến Ân tiếp tục nói: “Tôi sửa sang lại phòng ốc rồi cho thuê…”“Sau đó, tôi bắt đầu kế hoạch báo thù của mình, xác định mục tiêu báo thù, thực ra… Từ khi vừa mới bắt đầu…” Dương Kiến Ân nhìn Triệu Ngọc một cái, trong mắt chứa đầy sự u oán, nói: “Tôi đã chuẩn bị lợi dụng ‘Bản ghi chép Quỷ Vương’ để gây án, nếu đi Quỷ đạo thì lấy quỷ nhập thân!”

“Hóa trang người chết thành lệ quỷ là có thể tăng tốc quá trình xuống âm phủ chuộc tội, để Mễ Nhu sớm lên chốn cực lạc, hơn nữa còn có thể trấn áp vong hồn, đề phòng sau khi chết, bọn họ lại hóa thành lệ quỷ gây bất lợi cho tôi!”

“Ông…” Nghe đến đây, Triệu Ngọc không nhịn được mà hỏi một câu: “Ông và ‘Bản ghi chép Quỷ Vương’, và cả Đào Ngọc Lan nữa, rốt cuộc có quan hệ như thế nào?”

“Quan hệ?” Dương Kiến Ân nâng khóe môi lên một chút, lộ ra vẻ mặt quái dị: “Tôi không có bất cứ quan hệ nào với Đào Ngọc Lan cả, nhưng tôi lại nắm rõ ‘Bản ghi chép Quỷ Vương’ đến mức không thể hiểu hơn được nữa!”

⚝ ✽ ⚝

Câu nói này khiến Triệu Ngọc cảm thấy nghi hoặc, càng không thể lý giải được.

“Người Xuyên Tây không ai không biết Đào Ngọc Lan nổi tiếng lẫy lừng, nhưng lại có rất ít người biết ông ta còn có một đồ đệ… Tề Thăng Vinh!” Dương Kiến Ân nói: “Mà Tề Thăng Vinh… lại là cha nuôi của tôi!!!”

Hả!?

Triệu Ngọc chăm chú quan sát biểu lộ của Dương Kiều Ân, vẫn không nhìn ra được bất cứ sơ hở nào, dường như ông ta không hề nói dối.

Triệu Ngọc biết Tề Thăng Vinh là đồ đệ của Đào Ngọc Lan, nhưng lại không biết ông ta còn là cha nuôi của Dương Kiến Ân!

“Cha tôi chạy xe ngựa, mẹ mất sớm…” Dương Kiến Ân nhớ lại, nói: “Khi còn bé, cha tôi thường xuyên gửi tôi vào nhà của Tề Thăng Vinh, nhờ vợ chồng họ chăm sóc, dần dà về sau liền thuận nước đẩy thuyền, nhận họ làm cha mẹ nuôi!”

“Khi đó, tôi thường xuyên ở nhà Tề Thăng Vinh, có lần còn ở mấy tháng, dường như không khác gì con đẻ của ông ấy cả!”

“Sau này, dưới sự hun đúc của ông ấy, tôi lại vào đoàn kịch học tập diễn xuất, có thể nói… Tôi nhận ảnh hưởng từ ông Tề còn sâu hơn cả cha tôi!”

“Hơn nữa, tôi cũng biết rất nhiều bí mật liên quan tới ông Tề mà không thể lộ ra ánh sáng! Ví dụ như Đào Ngọc Lan và bản ghi chép Quỷ Vương đó…”

“Ông ấy thường xuyên kể cho tôi nghe chuyện khi ông ấy còn bé, còn cho tôi đọc quyển ‘Bản ghi chép Quỷ Vương’ mà ông ấy cất giấu bấy lâu nay!”

“Ông ấy nói Đào Ngọc Lan chính là sư phụ của ông ấy, ông ấy từng theo Đào Ngọc Lan học việc”

“Sau này, Đào Ngọc Lan bởi vì vụ án quỷ vương mà bị cảnh sát bắt giữ, không hiểu chuyện gì xảy ra mà quyển ‘Bản ghi chép Quỷ Vương’ lại rơi vào tay ông ấy, được ông ấy cất giữ từ đó tới giờ…”

“Ngoại trừ hát hí khúc ra, ông ấy còn hiểu rất nhiều chuyện liên quan tới luân hồi Quỷ đạo, từ nhỏ tôi đã nhận sự hun đúc của ông ấy, cũng ‘quen tai mắt nhiễm’ mà hiểu rất rõ, về sau còn đắm chìm trong đó…”

“Chân dung Quỷ Vương mà các cậu nhìn thấy trên tường nhà tôi đều do tôi vẽ ra, không tin người chết rồi sẽ thành quỷ, nhưng lại tin vào luân hồi, thế gian có câu, Quỷ đạo cũng là đạo…”

Sau đó, Dương Kiến Ân giảng một tràng liên quan tới Quỷ đạo, Triệu Ngọc thực sự nghe không vào, liền ra hiệu ông ta nói tiếp về vụ án quỷ vương.

“Quan hệ giữa hai nhà chúng tôi không tệ, nhưng mà… Sau này có một chuyện khiến chúng tôi xảy ra ngăn cách…” Dương Kiến Ân tiếp tục kể lại: “Có thể nói, hai nhà chúng tôi được xưng là gia đình hí khúc!”

“Ngoại trừ cha của tôi, những người khác đều hát hí khúc…”

“Con trai của Tề Thăng Vinh lớn hơn tôi hai tuổi, cũng ở cùng một đoàn kịch với tôi, hai chúng tôi tình như thủ túc, sau này đều tự tìm được bạn đời, cũng đều là diễn viên diễn Xuyên kịch!”

“Càng trùng hợp chính là cùng năm đó, nhà chúng tôi có A Mỹ, mà nhà bọn họ thì có Tề Hạo… Lúc ấy, ông Tề cười tươi như hoa, muốn tác hợp cho chúng nó, muốn chúng tôi làm thông gia từ bé, để hai nhà thân càng thêm thân…”

“Chỉ tiếc là… Haizz…” Dương Kiến Ân lắc đầu thở dài: “Một vụ tai nạn giao thông đột nhiên xảy ra, đã thay đổi toàn bộ mọi chuyện!”

“Vào một ngày hơn mười năm trước, tại Nghi Xuyên đoàn kịch có một buổi diễn quan trọng, bởi vì trong kịch bản không có phần diễn của tôi nên tôi không đi cùng bọn họ, vợ của tôi thì cùng cha mẹ Tề Hạo đi chung một chiếc ô tô chạy tới Nghi Xuyên!”

“Kết quả, giữa đường gặp đá lở, ô tô rơi xuống vách núi, toàn bộ đều gặp nạn…”

⚝ ✽ ⚝

Không ngờ… lại là thế này sao?

Triệu Ngọc sợ hãi, thán phục trong lòng, trước đây, hắn chỉ biết là cha mẹ Tề Hạo gặp phải tai nạn xe, lại không ngờ rằng trên xe còn có vợ của Dương Kiến Ân…

“Trong nhà bỗng nhiên gặp phải biến cố lớn, đối với những người còn sống như chúng tôi mà nói, không thể nghi ngờ rằng đây chính là một tai họa lớn, tôi vẫn không hiểu rõ” Dương Kiến Ân tiếp tục nói: “Mặc dù chúng tôi đã mất người thân, nhưng chúng tôi hẳn phải càng thêm thân thiết mới đúng, nhưng không biết vì sao mà từ đó về sau, ông Tề dường như biến thành một người khác, càng ngày càng xa lánh nhà chúng tôi, mãi cho đến về sau, dường như không còn lui tới nữa..”

“Tôi đã từng thử cải thiện quan hệ với ông ấy, nhưng đều bị ông ấy lạnh lùng cự tuyệt… Từ đó về sau, mặc dù hai nhà chúng tôi ở gần nhau như vậy nhưng lại rất ít qua lại…”

“Mãi cho đến khi ông Tề qua đời, lại càng mỗi người một ngả…”

“Chuyện này… Đây chính là mối quan hệ giữa tôi và ‘Bản ghi chép Quỷ Vương’ và cả Đào Ngọc Lan nữa!” Dương Kiến Ân nói: “Sau khi ông Tề chết, quyển ‘Bản ghi chép Quỷ Vương’ vẫn luôn ở trong tay cháu của ông ấy là Tề Hạo…”

Triệu Ngọc cẩn thận nghe, nhìn thấy Dương Kiến Ân bỗng dưng dừng lại, lo lắng ông ta đang nói dối nên vội vàng thúc giục: “Vậy… sau đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Về sau… Ừm…” Dương Kiến Ân lấy lại tinh thần, nói: “Hay là, hay là nói tiếp về Mễ Nhu đi! Để báo thù cho Mễ Nhu, tôi đã chuẩn bị xong phương án gây án bằng cách lợi dụng ‘Bản ghi chép Quỷ Vương’!”

“Tôi cảm thấy tôi làm như vậy là một kiểu hô hào ủng hộ tổ sư gia Đào Ngọc Lan, nghe cha nuôi của tôi nói, Đào Ngọc Lan năm đó không hề giết người vô cớ mà là có nguyên nhân nhất định!”

“Trong ấn tượng của ông ấy, Đào Ngọc Lan là một người hòa nhã dễ gần chứ không phải tên sát nhân tàn bạo, sở dĩ ông ta gây ra vụ án quỷ vương là vì muốn đòi lại công bằng, còn về công bằng chuyện gì thì không ai biết được!”

“Dù sao lúc đó, cha nuôi của tôi còn nhỏ… Ông ấy chỉ biết là những người bị Đào Ngọc Lan giết chết đều là kẻ có tội, Đào Ngọc Lan dùng Quỷ đạo lấy mạng, muốn bọn chúng phải sám hối chuộc tội vì việc ác mình đã gây ra…”

“Hay là…” Triệu Ngọc nhìn thấy Dương Kiến Ân lại muốn đánh trống lảng, vội vàng nhắc nhở ông ta trở lại chủ đề chính: “Tiếp tục đề tài vừa rồi đi, sau đó, ông liền bắt đầu giết người à?”

“Không!” Dương Kiến Ân nói: “Trước kia tôi chưa bao giờ giết người cả, giết người không phải một chuyện dễ dàng, huống chi còn phải dựa vào kiểu chết như vụ án quỷ vương để đi giết người nữa chứ?”

“Đương nhiên là tôi rất bối rối, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn khó quyết định! Nói thật… Đến thời khắc cuối cùng, thực ra tôi đã dao động, dù sao… Mễ Nhu và tôi không thân cũng chẳng quen, chỉ là loại… loại quan hệ đặc biệt… Có đáng… đáng để tôi lấy cả tuổi già của mình ra để đánh đổi không?”

“Nhưng mà ý trời trêu ngươi, quỷ tộ mệnh vận… Ngay vào thời điểm tôi bối rối nhất, một chuyện khác lại xảy ra, làm tôi hạ quyết tâm một lần nữa!”

“Mà chuyện này chính là…” Dương Kiến Ân ngẩng đầu nhìn Triệu Ngọc một cái, thản nhiên nói: “Không ngờ con gái của tôi lại ly hôn với Vương Chấn!!!”