← Quay lại trang sách

Chương 1894 Báo mộng

“Không không không, là tôi nhớ nhầm, tôi nhớ nhầm” Dương Kiến Ân lại nói: “Tôi định đăng tải bài viết trước, sau đó lại giết Tề Hạo, nhưng vì kích động quá nên đã quên mất, nếu như giết người xong mới đăng bài thì không thể ngụy tạo cảnh Tề Hạo tự sát được…”“Nhưng việc chuyển hướng server của bài viết thì đều được chúng tôi chuẩn bị xong từ trước, đương nhiên tôi có thể hiểu được cách thao tác rồi…” Dương Kiến Ân cố gắng giải thích: “Xin hãy tin tưởng tôi, con gái của tôi không có bất cứ quan hệ nào với vụ án này cả, dù sao nó cũng chỉ là một phụ nữ, các cậu có thể đi điều tra, sau khi nó ly hôn với Vương Chấn thì vốn dĩ không sống ở chỗ của tôi…”

“Còn nữa, tường… Tường…” Dương Kiến Ân lại nói: “Cha tôi sinh bệnh nặng, tôi tưởng rằng những bức tranh trên tường tạo điềm xấu, cho nên đã bảo con gái của tôi nhanh chóng mua sơn để quét tường, nó… nó thật sự không biết gì hết!”

“Thật sao?” Triệu Ngọc lạnh lùng quát: “Bức tranh trên tường tạo điềm xấu, thật uổng cho ông đi bịa chuyện này, cho dù muốn quét sơn đi chăng nữa, vậy tại sao lại làm lúc nửa đêm chứ?”

“Những bức tranh kia đã được vẽ hơn mười năm rồi, bây giờ ông mới nghĩ tới điềm xấu à?”

“Con gái của ông nhìn thấy cảnh sát chúng tôi là chạy luôn, ông còn dám nói trong lòng cô ta không chột dạ sao? Còn dám nói cô ta cái gì cũng không biết?”

“Còn nữa, con gái của ông cũng từng làm lính liên lạc, những thứ cô ta hiểu được về điện tử không hề kém Tề Hạo một chút nào!” Triệu Ngọc hung hăng nói: “Nếu như ông thật sự muốn tìm người hỗ trợ thì con gái của ông mới là ứng cử viên tốt nhất, Tề Hạo dù sao cũng chỉ là con dê thế tội của hai cha con các người mà thôi!”

“Cùng ngày Tề Hạo tử vong, Dương Tử Mỹ cũng ở đó đúng không?” Triệu Ngọc lại nói: “Các người muốn tiêm thuốc chuột liều mạnh cho Tề Hạo đang sống sờ sờ, làm sao có thể dễ dàng như vậy được?”

“Khẳng định là các người có một kẻ giữ chặt anh ta, người còn lại ra tay! Trên bờ vai của Tề Hạo có vết máu ứ đọng, hiển nhiên đã vì vật lộn với người khác mà thành…”

“Cha con các người, lòng dạ đúng là quá ác độc, Tề Hạo là cháu trai của cha nuôi ông, cũng là độc đinh của nhà họ Tề, vậy mà ông lại vì lợi ích cá nhân, ngay cả anh ta cũng giết, chẳng lẽ… Các người không sợ Quỷ đạo luân hồi, thiện ác có báo sao?”

“Đúng, cậu nói đúng!” Ai ngờ, Dương Kiến Ân không hề phản bác, dùng sức gật đầu nói: “Tôi đúng là lòng dạ độc ác, tôi bị ma quỷ ám ảnh, nhưng tôi đã nói rõ ràng với cậu rồi, vụ án quỷ vương từ đầu tới cuối đều là do một mình tôi gây ra, không có bất cứ quan hệ nào với con gái của tôi cả!”

“Các cậu có tin không… Tôi thừa nhận…” Ông ta ngẩng đầu lên, nhìn Triệu Ngọc với ánh mắt khác thường, nói: “Tôi để con gái của tôi đi sơn tường là vì sợ bị cảnh sát các cậu nhìn thấy, nhưng tôi không ngờ các cậu lại có thể tìm tới cửa nhanh đến vậy!”

“Tôi không rõ, kế hoạch của tôi kín đáo như vậy, không có một chút sơ hở nào, các cậu… Các cậu điều tra ra sơ hở bằng cách nào vậy? Vì sao tìm được Tề Hạo rồi mà các cậu vẫn còn chưa chịu bỏ cuộc? Tại sao… Tại sao các cậu điều tra ra tôi?”

“Sơ hở? Hừ!” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, nói: “Nói thật với ông nhé, hai người đúng là đã gây án một cách vô cùng hoàn hảo, căn bản không có sơ hở, bây giờ nếu như ông không chính miệng thừa nhận với tôi thì căn bản tôi sẽ không biết mọi chuyện lại phức tạp như vậy!”

“Còn về chuyện làm sao điều tra ra ông, vậy thì phải hỏi hồn ma của những người bị ông sát hại rồi! Là bọn họ báo mộng cho tôi biết! Bọn họ còn nói con gái của ông mới thực sự là sát thủ Quỷ Vương!”

“Cậu!?” Dương Kiến Ân bỗng nhiên hiểu rõ điều gì: “Cậu… Nói bậy!? Cậu lừa tôi ư? Nhưng… Nhưng mà… Không có khả năng…”

“Có điều gì là không thể chứ? Muốn người không biết trừ phi mình không làm…” Triệu Ngọc lạnh lùng nói: “Hiện giờ, con gái của ông rốt cuộc có tham dự hay không, có tội hay không, đã không còn tùy thuộc vào cái miệng của ông nữa rồi!”

Nói xong, Triệu Ngọc liền đứng dậy, lấy camera được che ở dưới gối ra, nói với Dương Kiến Ân: “Tiếp theo đây, tôi thật sự muốn xem xem con gái của ông còn lời gì để nói!?”

“Hả!? A!!!” Dương Kiến Ân cuối cùng cũng ý thức được mình bị mắc lừa, lập tức nổi giận muốn xông tới cướp lấy camera nhưng Trương Linh đã dẫn một đội cảnh sát xông vào phòng, đè Dương Kiến Ân đang hung hăng xuống mặt đất…

⚝ ✽ ⚝

Hai giờ sau, trong phòng thẩm vấn tại Cục Cảnh sát An Đô.

Triệu Ngọc bước vào phòng nghe lén, các nhân viên cảnh sát trong phòng lần lượt bắt chuyện với Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc nhìn thoáng qua Dương Tử Mỹ phía sau tấm kính một mặt, hỏi Thôi Lệ Châu: “Thế nào, cô ta đã mở miệng chưa?”

“Vẫn chưa…” Thôi Lệ Châu lắc đầu nói: “Người phụ nữ này dường như muốn ăn đòn, chết cũng không chịu thừa nhận cô ta có bất cứ quan hệ nào với vụ án quỷ vương!”

“Thật sao?”

Triệu Ngọc nhìn kỹ Dương Tử Mỹ đang ngồi trên ghế thẩm vấn, thấy Dương Tử Mỹ đang nghiêm mặt, trông cực kỳ bình tĩnh.

“Vậy…” Triệu Ngọc vội hỏi: “Các cô đã cho cô ta xem video Dương Kiến Ân nhận tội chưa? Cô ta không có bất cứ phản ứng gì à?”

“Có…”

Thấy Thôi Lệ Châu ra hiệu, một kỹ thuật viên lập tức mở ra đoạn video trước đó.

Sau khi Dương Tử Mỹ nhìn thấy video khẩu cung của Dương Kiến Ân, biểu lộ đúng là đã xảy ra biến hóa cực lớn, con ngươi của cô ta mở rộng, khóe miệng có giương lên một chút, cả người khẽ phát run, hiển nhiên là cảm thấy vô cùng chấn kinh khi thấy Dương Kiến Ân nhận tội!

“Người phụ nữ này rõ ràng chính là đồng phạm!” Thôi Lệ Châu bất đắc dĩ nói: “Thậm chí, nói không chừng còn là chủ mưu nữa! Thế nhưng mà… chị Ngô nói, nếu như cô ta chết cũng không chịu mở miệng, không thừa nhận việc mình có liên quan tới vụ án quỷ vương thì chúng ta vẫn không có cách nào bắt được cô ta!”

“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu, hắn đương nhiên hiểu rõ chuyện này, dù sao trong tất cả hiện trường phát hiện vụ án quỷ vương, họ đều không tìm được bất kỳ chứng cứ nào có liên quan tới Dương Tử Mỹ.

Hiện tại, mặc dù Dương Kiến Ân đã khai nhưng nếu như Dương Tử Mỹ vẫn kiên trì nói cô ta không biết một chút nào về tội ác của cha, vậy thì chỉ sợ sẽ rất khó định tội.

“Hiện giờ…” Nhiễm Đào đứng bên cạnh nói: “Còn có một việc rất đau đầu nữa, chúng ta không có cách nào xác định rốt cuộc chuyện Tề Hạo là như thế nào!”

“Mặc dù anh ta đã chết rồi nhưng chuyện rốt cuộc anh ta có tham dự vào vụ án quỷ vương hay không lại liên quan tới danh dự của anh ta đấy! Nếu như có, vậy thì anh ta chính là một trong những hung thủ gây ra vụ án quỷ vương, nếu như không, vậy thì anh ta chỉ là một người bị hại vô tội…”

“Hiện tại, chỉ có thể gửi hy vọng vào việc Dương Tử Mỹ sẽ nói ra mọi chuyện thôi!”

Nghe thấy lời nói của Nhiễm Đào, Triệu Ngọc không trả lời mà là đi về phía phòng thẩm vấn một lần nữa.

Giờ phút này, Ngô Tú Mẫn vẫn đang tích cực thẩm vấn Dương Tử Mỹ, cô đặt ảnh chụp của Mễ Nhu trước mặt Dương Tử Mỹ, hỏi: “Cô xem đi, cô có biết người phụ nữ này hay không?”

“Không biết…” Dương Tử Mỹ bình tĩnh lắc đầu, không nói nhiều hơn một câu.

“Người phụ nữ này từng thuê nhà chỗ cô, cô không biết sao?” Ngô Tú Mẫn hỏi lại.

“Tôi rất ít khi tới nhà cha tôi” Dương Tử Mỹ lắc đầu: “Không biết là chuyện bình thường”

“Vậy thì được rồi” Ngô Tú Mẫn chất vấn: “Đêm qua, vì sao cô vừa nhìn thấy chúng tôi là chạy trốn ngay?”

“Tôi không biết các người là cảnh sát!” Dương Tử Mỹ trả lời: “Tôi còn tưởng rằng là bọn cướp bóc, vì sao lại không chạy chứ?”

“Cha của cô đã nhận tội rồi, ông ta nói cô cũng tham gia vào vụ án quỷ vương, cô còn giảo biện điều gì chứ?” Ngô Tú Mẫn lại nói.

“Tôi không tin, hãy để cha tôi và tôi đối chất đi!” Dương Tử Mỹ từ tốn nói: “Tôi không biết gì về vụ án quỷ vương cả…”

“Những bức tường có vẽ lệ quỷ có phải do cô sơn lấp không?” Ngô Tú Mẫn lớn tiếng chất vấn: “Có phải cô muốn che giấu chứng cứ không?”

“Tường đúng là do tôi sơn, những bức tranh kia đã có từ lâu rồi” Dương Tử Mỹ nói: “Cha tôi bảo tôi nhanh chóng sơn che đi bức tranh, tôi không biết ý của cha là gì…”

⚝ ✽ ⚝

Nhìn biểu hiện sắc bén của Dương Tử Mỹ, Thôi Lệ Châu khá bi quan, nói: “Xem ra, muốn để người phụ nữ này khai ra thật không dễ dàng!”

“Chưa chắc đâu” Triệu Ngọc dường như đã tính toán trước, hắn nói: “Ông đây còn chưa tung chiêu đâu! Chẳng phải tên Vương Chấn kia đã bị bắt lại rồi ư? Chúng ta không đi nghe xem vị công tử kia nói như thế nào à?”