← Quay lại trang sách

Chương 1895 Chứng cứ

Hai ngày sau, vào mười giờ tối, trong phòng thẩm vấn tại Cục Cảnh sát An Đô“Căn cứ vào điều lệ bắt giữ, các người không thể vượt quá bốn mươi tám tiếng” Dương Tử Mỹ ngồi trên ghế thẩm vấn, vẫn đấu võ mồm như cũ, vẫn còn dồi dào tinh lực mà đưa ra kháng nghị với Ngô Tú Mẫn: “Nếu như các người không có chứng cứ, vậy thì hiện giờ nhất định phải phóng thích người vô tội là tôi!”

“Nếu như có chứng cứ, vậy thì lấy ra đi, chuyển giao tôi tới trại tạm giam đi…”

“Hừ! Cô đúng là hiểu rất rõ điều lệ hình sự và quy trình phá án nhỉ, xem ra, trước đó cô đã luyện tập không ít?” Ngô Tú Mẫn lại lạnh nhạt nói: “Bốn mươi tám tiếng mà cô nói là điều lệ thẩm vấn thông thường, nhưng với vụ án quỷ vương liên lụy tới năm người chết thì lại thuộc loại vụ án có mức độ nghiêm trọng, cảnh sát chúng tôi có thời hạn thẩm vấn là bảy mươi hai tiếng, tôi thấy… Nếu như cô nghiên cứu kỹ càng hơn một chút thì hẳn đã hiểu rõ rồi chứ?”

“Được, bảy mươi hai tiếng đúng không?” Dương Tử Mỹ thờ ơ nói: “Vậy thì đợi thêm một ngày nữa là được… Cô cảnh sát, đối với chuyện cha tôi gây ra vụ án quỷ vương, đúng là tôi cảm thấy vô cùng đau xót, vô cùng tiếc nuối, nhưng tôi đã nói tất cả những gì tôi biết cho các cô rồi!”

“Vụ án này không liên quan gì tới tôi, mong các cô đừng làm khó tôi nữa… Chuyện mà tôi không làm thì tôi cũng sẽ không thừa nhận lung tung đâu!”

“Dương Tử Mỹ, tôi thật sự bội phục nghị lực của cô, nhưng mà…” Ngô Tú Mẫn cầm một văn bản: “Hãy để sự thật nói chuyện đi! Chồng trước của cô là Vương Chấn đã chính miệng thừa nhận cô và anh ta đã tham gia vào toàn bộ vụ án này, cô và cha cô Dương Kiến Ân phụ trách thực hiện vụ án quỷ vương, còn Vương Chấn thì phụ trách nghiệp vụ bên ngoài, lôi kéo ngân hàng đầu tư, khôi phục các loại quan hệ, nhanh chóng chuẩn bị tiến hành dự thầu đất đai!”

“Các người phân công hợp tác, làm việc kín đáo, sắp biến thành sản nghiệp hóa rồi!” Nói xong, Ngô Tú Mẫn vỗ tập văn bản xuống mặt bàn: “Các người dựa vào giết người để kiếm tiền mà yên tâm thoải mái được sao? Hiện giờ… Chứng cứ đã vô cùng xác thực, cô còn có lời gì để nói?”

“Hừ…” Ai ngờ, sau khi nghe xong, Dương Tử Mỹ cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, nói: “Được, nếu như các người đã nắm giữ chứng cứ thì cứ khởi tố tôi là được!”

“Tôi tất nhiên sẽ nghe theo, nhưng mà… Tôi vẫn giữ câu nói kia thôi!” Dương Tử Mỹ lạnh lùng nói: “Chuyện tôi không làm, tôi không thể nào thừa nhận được!”

“Cô…” Sắc mặt Ngô Tú Mẫn trở nên khó coi, bàn tay khẽ run.

Thực ra, tất cả những chuyện liên quan tới việc Vương Chấn cung cấp thông tin mà cô ấy vừa nói đều là giả. Thông qua hai ngày thẩm vấn, Vương Chấn hoàn toàn không nói thêm gì, vẫn kiên trì nói mình không biết gì cả, không hề liên quan tới vụ án quỷ vương.

Lạch cạch…

Đúng lúc này, cửa phòng được mở ra, Triệu Ngọc bỗng nhiên tiến vào phòng thẩm vấn, trực tiếp ngồi bên cạnh Ngô Tú Mẫn.

Dương Tử Mỹ không những từng nhìn thấy Triệu Ngọc mà còn biết thân phận của Triệu Ngọc, giờ phút này, vừa nhìn thấy Triệu Ngọc nghiêm túc bước vào, cô ta hơi ngơ ngác nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Dương Tử Mỹ” Triệu Ngọc không hề nhấc mí mắt lên, trực tiếp hỏi: “Xem ra, cô biết tôi là ai nhỉ?”

“Anh…” Dương Tử Mỹ suy nghĩ một chút rồi nói: “Anh là nhà thám tử nổi tiếng kia sao? Trước kia, tôi đã từng nhìn thấy trên tivi…”

“Rất tốt!” Triệu Ngọc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Dương Tử Mỹ, nói: “Vậy thì hãy bớt phân đoạn tự giới thiệu đi, hãy nói thẳng vào chuyện của cô, thời gian còn lại của chúng ta không còn nhiều đâu, cho nên chúng ta hãy trực tiếp đi vào vấn đề chính, nói tới điểm quan trọng đi!”

“Hiện tại tôi rất muốn hỏi cô một vấn đề” Triệu Ngọc giả vờ tò mò hỏi: “Mấy ngày gần đây, cô đã từng đi tới nhà Tề Hạo à?”

“Hả?”

Vừa nghe thấy Triệu Ngọc đột nhiên hỏi một câu như vậy, Dương Tử Mỹ cảm thấy vô cùng bất ngờ, bỗng nhiên do dự.

“Sao vậy?” Triệu Ngọc thúc giục: “Vấn đề này rất khó trả lời sao? Tôi cảm thấy, nếu như cô không liên quan tới vụ án thì dường như không nên bởi vì một vấn đề đơn giản như vậy mà cân nhắc lâu đến thế chứ?”

“Tôi đã từng tới!” Dương Tử Mỹ lạnh nhạt đáp lại: “Sau khi tôi ly hôn với Vương Chấn, không hiểu tại sao mà cha tôi cứ muốn tôi đi đưa cơm cho Tề Hạo!”

“Thật sao?” Triệu Ngọc vội hỏi: “Từng đi mấy lần?”

“Hai lần!”

“Đưa những gì?”

“Một lần là đĩa bánh, một lần là mì!”

“Cô ở nhà anh ta bao lâu? Làm những chuyện gì?”

“Ở tầm mười phút, không làm gì cả, chúng tôi chỉ trò chuyện một lúc thôi…”

“Cô đã từng vào tầng hầm nhà anh ta chưa?”

“Ừm…” Dương Tử Mỹ dừng lại một chút, nói: “Chưa từng!”

“Vậy thì…” Triệu Ngọc lại hỏi: “Cô có nhìn thấy đống đồ hóa trang và đạo cụ dùng để diễn kịch trong phòng khách nhà Tề Hạo không?”

“Không!” Dương Tử Mỹ lắc đầu, trả lời một cách khẳng định.

“Tốt! Tốt lắm!” Triệu Ngọc bỗng nhiên vỗ tay nói: “Quả nhiên là một giọt nước cũng không lọt, xem ra, cô và Dương Kiến Ân đã đối khẩu cung từ lâu rồi đúng không? Dương Kiến Ân cũng nói như vậy!”

“Bởi vì điều tôi nói đều là sự thật!” Dương Tử Mỹ hung hăng trợn mắt.

“Thật sao?” Triệu Ngọc cười nhạt một tiếng: “Tại sao tôi lại cảm thấy cô lo lắng vì sợ có thể lưu lại đầu mối nào đó tại hiện trường nhỉ?”

“Có phải cô lo lắng cô làm rơi một sợi tóc, hoặc lưu lại một dấu vân tay nào đó, bị cảnh sát chúng tôi tìm thấy, sau đó khó mà bịa chuyện không?”

“Anh?” Dương Tử Mỹ nhíu mày: “Anh có ý gì?”

“Nếu như cô thừa nhận trước đó đã từng tới nhà Tề Hạo, vậy thì cho dù chúng tôi tìm được tóc hoặc dấu vân tay nào đó của cô tại hiện trường cũng sẽ không thể khẳng định được cô có liên quan tới vụ án quỷ vương!”

“Nhưng sự thật là chúng tôi không tìm được!” Triệu Ngọc lại nói: “Chúng tôi không tìm được bất cứ vật gì mà cô hay cha cô lưu lại ở hiện trường, thậm chí ngay cả mảnh da cũng không có!”

“Lần này, chắc cô đã yên tâm rồi chứ?”

“Anh…” Dương Tử Mỹ càng nghe càng cảm thấy khó hiểu, một cảm giác bất thường bỗng xuất hiện trong lòng.

“Hiểu rồi!” Triệu Ngọc gật đầu: “Tôi làm thần thám nhiều năm như vậy mà chưa từng thấy tội phạm nào cẩn thận đến thế! Các người khống chế Tề Hạo trong nhà của anh ta, bắt cóc Đào Yên nhốt lại, ở trong đó lâu như thế, vậy mà không để lại một chút manh mối nào, các người thật là đáng gờm mà!”

“…” Dương Tử Mỹ không nói gì, nhìn chằm chằm Triệu Ngọc với ánh mắt hung tợn, trầm ngâm hồi lâu rồi mới nói: “Anh không thể phỉ báng người khác được, tôi đã nói rồi, tôi không hề liên quan tới vụ án quỷ vương!”

“Đúng thế, cô không liên quan gì tới vụ án quỷ vương cả” Triệu Ngọc nói: “Những việc kia đều là cha của cô và Tề Hạo gây ra, thế nhưng… cô không thấy kỳ lạ à?”

“Nếu như cha của cô không để lại sợi tóc hay vân tay nào tại hiện trường, vậy thì có khi nào ông ta luôn luôn đeo khăn trùm đầu và găng tay không? Hiện giờ An Đô nóng như vậy, chẳng lẽ Tề Hạo không phát hiện ra à?”

“Hai người bọn họ là quan hệ hợp tác, địa điểm lại ở trong nhà Tề Hạo, Tề Hạo phải đần độn đến mức nào mới không nghi ngờ cha cô chứ?”

“Anh…” Dương Tử Mỹ giờ mới hiểu được trọng điểm của Triệu Ngọc, lúc này cô ta quyết tâm liều mạng, lắc đầu nói: “Tôi làm sao biết được? Các người đi hỏi cha tôi đi!”

“Chậc chậc…” Triệu Ngọc nhìn chằm chằm Dương Tử Mỹ, cảm thán nói: “Cha cô đã không còn cách nào bịa chuyện được nữa rồi, các người cho là không có chút sơ hở nào, nhưng thật ra lại trăm nghìn sơ hở!”

“Vụ án này chỉ có hai cha con các người hợp tác mới có thể tạo thành hiện trường như thế!”

“Đây chẳng qua chỉ là dự đoán chủ quan của các người thôi” Dương Tử Mỹ cứng miệng nói: “Tôi lặp lại lần nữa, tôi không liên quan gì tới vụ án quỷ vương cả, tôi không biết rốt cuộc cha tôi đã làm gì?”

“Nếu như các người cho rằng tôi tham gia vào vụ án này, vậy thì đưa chứng cứ ra đây! Nếu như không có thì đừng nhiều lời nữa!”

“Được! Tôi chỉ chờ câu này của cô thôi đấy!” Nói đến đây, Triệu Ngọc vừa trừng to mắt vừa chỉ vào Dương Tử Mỹ và nói: “Cô cho rằng… chúng tôi thật sự không có chứng cứ sao!?”

“Được rồi, vậy hiện giờ… tôi sẽ đưa cho cô xem!!!”