← Quay lại trang sách

Chương 1896 Nhân chứng

Vừa nghe Triệu Ngọc nói sẽ lấy chứng cứ ra, Dương Tử Mỹ rõ ràng đã biến sắc“Hừ hừ hừ…” Triệu Ngọc hừ lạnh ba tiếng, thản nhiên nói: “Tôi biết, trong kế hoạch ban đầu của các người vốn không có tiết mục nhận tội này!”

“Cô đã chuẩn bị xong tất cả từ lâu, cho dù là bị cảnh sát bắt giữ, cô vẫn có thể xác định cảnh sát chúng tôi không có cách nào tìm được chứng cứ trực tiếp chứng minh cha con các người có tội!”

“Cho nên các người đã quyết định từ lâu rằng sẽ không nhận tội”

“Ngày đó, khi cô nhìn thấy chúng tôi, sở dĩ muốn chạy trốn chẳng qua là muốn gọi điện thoại cho Dương Kiến Ân, thông báo với ông ta một tiếng, để ông ta chuẩn bị sẵn sàng thôi!”

“Nhưng cô lại tuyệt đối không ngờ rằng, cha cô không hề có ý chí kiên định giống như cô nên đã trực tiếp nhận tội, đồng thời đổ tất cả tội danh lên đầu mình!”

“Thế là kế hoạch ban đầu của cô bị rối loạn rồi đúng không?”

“Dương Tử Mỹ” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Trong lòng của cô rất rõ ràng, cha cô vì hạnh phúc của cô nên đã không để ý tới sống chết của mình ôm lấy tất cả tội danh!”

“Cho nên, dù cô không vì mình nhưng cô sẽ vì cha cô mà tuyệt đối không thể nhận tội, đúng không!?”

“Mặc dù cô cảm thấy trong lòng hổ thẹn, có lỗi với cha của cô, nhưng mà… cô chỉ có thể cắn chặt hàm răng, gắng gượng đi tiếp!”

“Hừ” Dương Tử Mỹ hừ lạnh một tiếng: “Tùy anh nghĩ sao thì nghĩ, có chứng cứ thì mau lấy ra đi! Nếu như không có, vậy thì đừng lãng phí nước miếng nữa!”

“Đừng vội” Triệu Ngọc mỉm cười: “Chứng cứ tất nhiên sẽ để cho cô xem, nhưng mà có một số việc, chúng ta nhất định phải làm rõ trước đã!”

“Tôi nhớ là có một nhà trinh sát hình sự học đã từng nói, bất kỳ quá trình phạm tội nào chỉ cần xảy ra thì đều sẽ trao đổi vật chất, vụ án bình thường đã vậy, huống chi là vụ án lớn như vụ án quỷ vương?”

“Các người tự nhận là không hề để lại bất kỳ chứng cứ phạm tội nào, bản thân các người cũng không có kẽ hở, nhưng thực ra đều là lừa mình dối người mà thôi” Triệu Ngọc nói: “Chỉ cần các người thật sự đã từng làm, vậy thì chắc chắn sẽ không chạy thoát sự trừng phạt của pháp luật!”

“Hai cha con các người, chẳng những thủ đoạn thông minh, làm việc cẩn thận, hơn nữa còn thật sự biết chơi trò tâm lý!” Triêu Ngọc nói: “Thông qua phân tích giám định, chúng tôi phát hiện những đồ hóa trang hay trang phục biểu diễn đặt ở phòng khách nhà Tề Hạo thực ra đều được vận chuyển từ tầng hầm nhà anh ta lên, đúng không?”

“Ông nội Tề Thăng Vinh hát hí khúc, nếu như những vật đó đặt ở trong tầng hầm thì tất nhiên không có gì đáng nói, rất bình thường! Thế nhưng, nếu như đột nhiên bị đặt ở nơi dễ thấy nhất như phòng khách thì hiệu quả lại khác rồi!”

“Những vật đó bám đầy tro bụi, xưa cũ quỷ dị.

Một khi cảnh sát nhìn thấy những vật kia thì tự nhiên sẽ nghĩ rằng Tề Hạo là người có tâm lý đen tối, là loại người vô cùng có khả năng gây ra vụ án quỷ vương! Đúng không?”

“Điều này thì có liên quan gì tới tôi chứ?” Dương Tử Mỹ thờ ơ nói: “Ban nãy tôi đã nói rồi, khi tôi tới nhà Tề Hạo thì không thấy những thứ đó ở phòng khách!”

“Chắc là sau khi tôi về, bọn họ mới vận chuyển nó?”

“Bọn họ?” Triệu Ngọc nói: “Ý cô là cha cô và Tề Hạo sao? Cha cô muốn Tề Hạo làm kẻ chết thay, ông ta làm như vậy có thể hiểu được!”

“Thế nhưng Tề Hạo thì sao? Tề Hạo ngốc đến mức giúp cha cô chuyển những đồ vật đó lên phòng khách nhà mình, khiến nhà mình trông kinh khủng quái dị như vậy sao?”

“Sự việc đã đến tình trạng đó rồi, anh ta vẫn còn chưa đoán ra được mục đích thực sự của cha cô ư?”

“Chuyện này… Tôi làm sao biết được?” Dương Tử Mỹ nói: “Có lẽ là bọn họ muốn đưa ra khỏi tầng hầm để thực hiện kế hoạch giết người thì sao?”

“Nói cách khác, cô căn bản không biết đến chuyện đồ hóa trang?” Triệu Ngọc bỗng nhiên tăng tốc độ mà chất vấn: “Vậy trước đó khi tôi hỏi cô có nhìn thấy trong phòng khách của nhà Tề Hạo có đặt đồ hóa trang không, hẳn là cô nên cảm thấy kỳ quái mới đúng, nhưng cô lại trả lời một cách dứt khoát – Không có!”

“Dường như cô đã sớm biết trước rằng trong phòng khách nhà Tề Hạo sẽ có trang phục như vậy! Nếu như tôi không nói sai thì những đồ hóa trang kia căn bản chính là do cô và cha cô chuyển đi!”

“Buồn cười!” Dương Tử Mỹ khẽ lắc đầu: “Sao vậy? Chính bởi vì tôi không cảm thấy tò mò nên anh đã nhận định là tôi có tội sao? Đây chính là chứng cứ mà anh nói?”

“Anh hỏi tôi có hay không, tôi trả lời không, điều này có vấn đề à!?”

“Được! Cô nói không có vấn đề, vậy thì là không có vấn đề, được rồi… Nếu cô vẫn còn ngoan cố như vậy thì tôi cũng sẽ không khách sáo nữa!” Triệu Ngọc bỗng nhiên thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Nói thật cho cô biết, cô đoán đúng rồi, thực ra… tôi đang lừa cô”

“Tôi căn bản không có chứng cứ trực tiếp nào cả!”

“Lần này, cô hài lòng chưa?”

Triệu Ngọc vừa dứt lời, Ngô Tú Mẫn liền che mặt, những đồng nghiệp khác ở trong phòng nghe lén đều nhìn nhau, còn tưởng rằng tinh thần của Triệu Ngọc có vấn đề gì!

Dương Tử Mỹ cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu, nghi hoặc nhìn Triệu Ngọc.

“Nhưng mà…” Quả nhiên, sau khi khẳng định, Triệu Ngọc lại nặng nề nói: “Chứng cứ trực tiếp mà tôi nói chỉ là vật chứng, không có vật chứng, nhưng không có nghĩa là không có nhân chứng!”

“Nhân chứng!?”

Lời vừa nói ra, lập tức khiến cho mọi người chú ý, tất cả đều nhìn về phía Triệu Ngọc.

“Không, không phải Vương Chấn đâu, cô đừng nghĩ lung tung” Triệu Ngọc nhìn về phía Dương Tử Mỹ, nói: “Tôi biết vị hôn phu này của cô cũng là đồng bọn của cô, cho dù anh ta biết gì cũng sẽ không dễ dàng chịu khai ra đâu!”

“Huống chi, hiện giờ tôi đã chứng thực được những gì mà anh ta biết rất hạn chế…”

“Rốt cuộc… Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?” Dương Tử Mỹ ngẩn người nhìn Triệu Ngọc, bất giác lộ ra vẻ khẩn trương.

“Dương Tử Mỹ, tôi hỏi cô một chuyện” Triệu Ngọc nghiêng người về phía trước, hỏi Dương Tử Mỹ một câu với vẻ thần bí: “Những bức chân dung Quỷ Vương trên tường nhà cô… Rốt cuộc là do ai vẽ?”

“Anh…”

Ai ngờ, khi Triệu Ngọc đột nhiên hỏi một câu trông có vẻ không hề liên quan như vậy, Dương Tử Mỹ chợt giật mình một cái, mồ hôi lạnh lập tức toát ra trên trán.

“Bức tranh… Bức tranh…” Dương Tử Mỹ suy nghĩ, không quá tự tin nói: “Là… Là do cha tôi vẽ? Từ nhỏ cha tôi đã được Tề Thăng Vinh chăm sóc chỉ bảo, nên cảm thấy khá hứng thú với văn hóa Quỷ đạo…”

“Thật sao? Ha ha ha…” Triệu Ngọc dường như đột ngột bắt được điều gì đó, hắn cười lớn, tiếng cười khiến người nghe phải nổi da gà.

Khuôn mặt của Dương Tử Mỹ đã trở nên vô cùng khó coi.

“Làm sao vậy? Có phải là cô đã ý thức được có một lỗ thủng bị tôi bắt được rồi không?” Triệu Ngọc cười nói: “Để tôi nói cho cô biết nhé, những bức tranh trên tường nhà cô căn bản không phải do cha cô vẽ, mà là ông nội của cô!!”

“…” Dương Tử Mỹ im lặng.

“Hiện giờ cô đã biết rõ rồi chứ? Nhân chứng mà tôi nói tới chính là ông nội của cô, cha của Dương Kiến Ân, cũng là ông lão đang nằm trên giường bệnh của bệnh viện – Dương Lục Kim!”

Vừa nghe thấy vậy, Dương Tử Mỹ hiển nhiên càng trở nên căng thẳng hơn.

“Nếu như tôi không đoán sai…” Triệu Ngọc dừng lại hai giây, lại lên tiếng: “Dương Lục Kim chỉ là tên giả của ông lão, tên thật của ông lão nên là Dương – Khâm – Thần!!!”

“Anh…” Dương Tử Mỹ lại giật mình, lập tức mở miệng phản bác: “Anh… Anh đang nói bậy bạ gì thế?”

“Tại sao tôi phải nói bậy chứ? Tôi đã biết rất rõ từ lâu rồi” Triệu Ngọc nhếch miệng lên, lộ ra một nụ cười quái dị: “Ông nội của cô là đại đồ đệ của Đào Ngọc Lan, đại sư huynh của Tề Thăng Vinh, mà quyển ‘Bản ghi chép Quỷ Vương’ kia căn bản chính là bảo vật gia truyền của nhà họ Dương các người, nó vẫn luôn ở trong tay nhà các người!!!”