Chương 1897 Một chân tướng khác
“Đừng giả vờ nữa, cô và cha cô phải biết rõ những việc liên quan tới ông nội của cô mới đúng” Triệu Ngọc lạnh lùng chất vấn: “Từ sau khi Đào Ngọc Lan chết, cha của cô sợ bị liên lụy cho nên đã mai danh ẩn tích, chẳng những đổi tên thành Dương Lục Kim mà thậm chí còn đổi nghề làm tài xế lái xe hàng, ngay cả Xuyên kịch cũng không dám diễn nữa!”“Mà Tề Thăng Vinh lại không như vậy, lúc ấy, ông ta chỉ là một cậu bé không hiểu thế sự, nên không phải lo bị người ta hãm hại, cho nên vẫn luôn làm nghề Xuyên kịch!”
“Chính vì ông ta vẫn chỉ là đứa bé, cho nên làm sao mà Đào Ngọc Lan có thể giao ‘Bản ghi chép Quỷ Vương’ quan trọng như vậy cho ông ta chứ?”
“Dương Tử Mỹ, đừng có chống cự vô vị nữa” Triệu Ngọc nói: “Sở dĩ cô và Dương Kiến Ân không dám vạch trần thân phận thực sự của Dương Lục Kim là bởi vì sợ chúng tôi sẽ từ nghi ngờ ông lão rồi nghi sang các người!”
“Cho nên các người mới biên soạn ra tình tiết lấy được ‘Bản ghi chép Quỷ Vương’ từ trong tay Tề Thăng Vinh…”
“Anh… Ha ha…” Nghe đến đây, mặc dù Dương Tử Mỹ cảm thấy kinh hãi, nhưng vẫn lạnh lùng cười nói: “Anh giỏi bịa đặt thật đấy, vì muốn bắt tôi nhận tội mà lại dệt ra một lời nói dối trắng trợn như vậy sao?”
“Ngang nhiên biến ông nội của tôi thành đại đồ đệ của Đào Ngọc Lan, đúng là đủ rồi…”
“Dương Tử Mỹ!” Triệu Ngọc bỗng nhiên lạnh nhạt tàn khốc, hỏi: “Cô thật sự cho rằng những gì tôi nói đều chỉ là đoán mò sao?”
“Anh…” Dương Tử Mỹ nuốt ngụm nước bọt, lại cảm thấy chột dạ.
“Bởi vì…” Triệu Ngọc hạ thấp giọng xuống: “Cô biết ông nội của cô bị bệnh xuất huyết não nghiêm trọng, thần trí đã trở nên mơ hồ, thường xuyên hôn mê, cho nên đầu óc của ông lão hỗn loạn, ông lão căn bản không thể biết điều gì, đúng không?”
“Thực ra, cô sai rồi, các người chỉ là rất ít khi quan tâm tới ông lão mà thôi…”
Nói xong, Triệu Ngọc lập tức mở điện thoại di động của mình ra, bật một đoạn video đã chuẩn bị xong từ trước.
Trong màn hình là một ông lão đang nằm trên giường bệnh, nói chuyện với ánh mắt buồn rầu: “Đồng chí cảnh sát… ngày này… cuối cùng vẫn đến rồi…”
“Thật sự là nghiệp chướng, nghiệp chướng mà…” Nước mắt hiện ra trên khóe mắt ông lão, ông hối hận nói: “Quỷ đạo luân hồi, thiện ác đã định, chỉ sợ… đây chính là báo ứng của tôi!?”
Trong lúc nói chuyện, ông lão đọc nhấn rõ từng chữ rõ ràng, mặc dù không còn chút sức lực nào nhưng vẫn có trật tự rõ ràng.
Dương Tử Mỹ vừa nhìn thấy ông nội của mình mở miệng nói chuyện thì bỗng cảm thấy kinh hãi, cảm thấy thật sự không thể tưởng tượng nổi.
“Đúng… Đúng vậy… Quyển sách kia là của tôi, người không tin quỷ, nhưng Quỷ đạo vẫn xâm nhập vào lòng người, tôi… Khụ khụ…” Ông lão nằm thẳng ở trên giường, lời nói vẫn kích động dị thường: “Thực ra, tôi đã chờ đợi ngày này từ rất lâu rồi…”
“Tầm khoảng… sáu mươi năm rồi nhỉ? Tôi còn tưởng rằng… tôi sẽ mang theo bí mật này xuống mồ… Hiện giờ nghĩ lại, đúng là một sự giải thoát…”
“Đào Công, Đào Ngọc Lan, đúng thật là thầy của tôi… ‘Bản ghi ghép Quỷ Vương’ chính là kỷ niệm duy nhất mà thầy ấy để lại cho tôi…”
Nghe thấy Dương Khâm Thần kể lại chuyện xưa, cho dù là phòng thẩm vấn hay phòng nghe lén cũng đều lập tức trở nên yên tĩnh, dường như thời gian đang quay ngược lại.
“Tôi thừa nhận, tôi có tội… Khụ khụ…” Ông lão ho khan hai tiếng, tiếp tục nói: “Năm… Năm đó… Là tôi và sư phụ tôi cùng nhau gây ra vụ án quỷ vương! Tôi chính là đồng bọn của thầy ấy, tôi cũng… giết người!!!”
Hả!?
Lời nói này khiến mọi người sợ hãi, nhất là Dương Tử Mỹ đang ngồi trên ghế thẩm vấn, cô ta cũng cảm thấy kinh dị, căn bản không dám tin vào tai mắt của mình!
“Sau đó, sư phụ tôi một mình ôm lấy tất cả tội danh, khiến tôi thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật…” Nói đến đây, hốc mắt Dương Khâm Thần lại trở nên ướt đẫm: “Đương nhiên… Chuyện này… Chuyện này cũng là có nguyên nhân… Khụ khụ…”
“Khụ khụ…” Ông lão ho khan kịch liệt vì kích động, có y tá tiến lên hỗ trợ, nửa phút sau, ông lão mới có thể tiếp tục nói: “Các cậu biết không? Sư phụ tôi khăng khăng muốn áp dụng hình phạt Quỷ Vương lên những kẻ kia, còn muốn tôi hành hình cùng thầy ấy nữa, bởi vì chúng tôi có mối thù không đội trời chung với bọn nó!”
“Những kẻ kia đều là binh phỉ chuyên cướp bóc, trước lúc giải phóng, bọn nó thừa dịp tình hình hỗn loạn mà cướp bóc giết người trắng trợn, gây ra tội ác ngập trời!”
“Cha mẹ của tôi, Tiểu Tề… À, cha và chị của Thăng Vinh, còn có sư nương của tôi nữa… Tất cả đều bị đám binh phỉ đó sát hại tàn nhẫn, còn nữa, những người phụ nữ còn bị bọn nó làm nhục…”
“Ngay tại… Ngay tại bên trong rạp hát chúng tôi trú chân lúc ấy…”
“May mà lúc ấy, sư phụ dẫn tôi và Thăng Vinh đi mua bánh ngọt, cho nên mới may mắn thoát khỏi kiếp nạn đó…”
“Trong thời đại chiến tranh hỗn loạn ấy, sư phụ của tôi không thể báo quan, cũng không có ai trong quân đội nhận tội, sư phụ của tôi lại không có năng lực báo thù, mối hận đó, sự khuất nhục đó, thực sự khiến cho người ta… Khụ khụ… Khụ khụ…”
“Sau này, chờ đến sau khi dựng nước, chuyện không thể tưởng tượng nổi đã xảy ra, những đám binh phỉ còn sống sót đó không biết có bản lĩnh gì mà đều biến hóa, trở thành quan viên trong các đơn vị, được tẩy trắng triệt để…”
“Lúc đầu, sư phụ của tôi đã chuẩn bị xong giấy cáo trạng vì muốn tố cáo bọn nó, nhưng một biến cố bất ngờ khiến sư phụ của tôi vô cùng tuyệt vọng!”
“Cuối cùng, thầy ấy quyết tâm, chuẩn bị dùng phương thức của chính mình để tiến hành báo thù, mới gây ra vụ án quỷ vương làm náo động cả nước!!”
“Sở dĩ chúng tôi hóa trang bọn nó thành dáng vẻ của ác quỷ, là muốn để người đời nhìn thấy dưới tay bọn nó có oan hồn, oán linh tỏa hồn đếm mãi không hết, để bọn nó mãi mãi không được siêu sinh!!!”
Sau khi xem hết đoạn video này, không khí lại chìm vào yên lặng…
Mọi người bị chuyện cũ năm xưa của Dương Khâm Thần làm kinh động, không ai ngờ tới vụ án của Đào Ngọc Lan năm đó còn có bí mật lớn đến vậy!
Mọi người chỉ biết Đào Ngọc Lan là một sát thủ Quỷ Vương đáng sợ, nhưng lại không nghĩ tới ông ta đã từng trải qua câu chuyện bi thương tuyệt vọng như thế.
Dương Tử Mỹ cũng chưa từng nghe ông nội của mình kể những chuyện này, giờ đây cô ta yên lặng, toàn thân run rẩy, giống như rơi vào hầm băng vậy…
“Đúng vậy, kẻ giết hại người thân của chúng tôi năm đó không chỉ có năm tên binh phỉ kia, những người khác hoặc là chết bởi bom đạn, hoặc là đã rời khỏi Xuyên Tây, không rõ tung tích…” Sau khi bình tĩnh lại, Dương Khâm Thần tiếp tục nói: “Sư phụ tôi chỉ nhớ được năm người đó mà thôi…”
“Tôi không biết… Nếu sư phụ tôi không bị bắt thì liệu thầy ấy có định tiếp tục tìm kiếm kẻ thù không? Nhưng tôi biết, sở dĩ sư phụ tôi cho tôi tham dự vào vụ án quỷ vương là vì để tôi có thể tự tay giết kẻ thù, báo thù cho cha mẹ của mình…”
“Mặc dù Thăng Vinh cũng có mối thù lớn, nhưng mà… Dù sao Thăng Vinh còn quá nhỏ, cậu ta không hề biết gì cả…”
“Sau khi sư phụ xảy ra chuyện, đoàn kịch cũng giải tán, tôi lo lắng cảnh sát sẽ điều tra ra tôi nên đã mai danh ẩn tích và làm nghề khác…”
“Mẹ Thăng Vinh vẫn còn, cậu ta cũng sống tốt, cho nên sau này lớn lên đã tham gia vào một đoàn kịch Tứ Xuyên khác, tiếp tục hát hí khúc…”
“Sau đó, tình hình không còn khẩn trương như trước nữa…” Dương Khâm Thần lại nói: “Nên tôi đã cố ý tới gần nhà Thăng Vinh, mua một mảnh đất ở Mồ Liễu, trở thành hàng xóm với cậu ta…”
“Sau đó, mỗi người chúng tôi đều gây dựng gia đình riêng, có con cái, hơn nữa còn để các con tiến vào đoàn kịch, cuộc sống càng ngày càng khấm khá… Thế nhưng…” Dương Khâm Thần ôm ngực nói: “Dù sao cũng từng giết người, nên trong lòng tôi vẫn luôn nghẹn lại, mặc dù… Những người tôi giết… đều là kẻ xấu, nhưng mà…”
“Quỷ đạo luân hồi, thiện ác khó định… Trong lòng không thể an tâm được, hiện giờ… Cuối cùng tôi cũng hiểu được Quỷ đạo luân hồi, có nhân có quả… Báo ứng của tôi không xảy ra ở trên người tôi mà lại gây họa tới con cháu của tôi, khiến cho bọn nó… tẩu hỏa nhập ma rồi!!!”