← Quay lại trang sách

Chương 1899 Thật không thể giả

Hai giờ sáng, Triệu Ngọc bước tới trước cửa sổ văn phòng, qua tấm kính sạch sẽ, hắn có thể nhìn thấy những con đường và con hẻm vắng vẻ không một bóng ngườiMặc dù không đi ra bên ngoài nhưng Triệu Ngọc vẫn có thể cảm giác được một luồng khí nóng bức đang tràn ngập đầu đường cuối ngõ, dường như nó đang kìm nén để tạo nên một trận mưa lớn…

Nhìn cảnh đường phố xong, hắn lại nhìn giao diện hệ thống trong đầu.

Mặc dù hơi tự hào nhưng Triệu Ngọc vẫn khó tránh cảm thấy đáng tiếc, bởi vì nếu như hôm qua gieo quẻ thì hiện giờ rất có thể hắn sẽ có thu hoạch lớn!

Tạm thời đặt đống đạo cụ rực rỡ sang một bên, hiện giờ hắn có được 80000 điểm tích lũy, nếu như xử lý vụ án quỷ vương thật tốt thì không chừng, sau khi hoàn thành sẽ có thể đạt được 100000 điểm, khiến hệ thống tăng thêm một cấp!

Lần này thì hay rồi, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn giao diện hệ thống chẳng có động tĩnh gì, phải trả giá cho sự bướng bỉnh của mình!

“Nói đi cũng phải nói lại, đây là vụ án truyền kỳ nhất mà sếp từng điều tra và phá án đấy nhỉ?” Không biết Thôi Lệ Châu lấy đâu ra một cái kem, vừa liếm láp kem lạnh vừa cảm khái với Triệu Ngọc: “Có phải anh đã dùng sức quá mạnh không?”

“Không ngờ ngay cả chân tướng của vụ án Đào Ngọc Lan 66 năm trước cũng được khai quật ra! Sếp à sếp” Thôi Lệ Châu đầu tiên liếm chút kem trên ngón tay, sau đó giơ ngón cái với Triệu Ngọc: “Anh thật sự sắp thành thần rồi đấy, bây giờ tôi đang nghi liệu trên thế giới này còn có vụ án nào mà anh không phá được không?”

“Khiêm tốn, phải khiêm tốn…” Triệu Ngọc hoàn toàn “khiêm tốn” như trước đây, nói: “Hình như trước mắt vẫn chưa có vụ án nào mà thần thám này không phá được thì phải? Thảo nào, Miêu Miêu còn khuyên tôi đi phá những vụ án huyền bí chưa được giải quyết trong lịch sử đấy!”

“Cắt… Lại thế nữa rồi…” Thôi Lệ Châu bĩu môi, cảm giác sùng kính Triệu Ngọc lập tức biến mất không còn tăm tích.

“Sếp à” Nhiễm Đào ở bên cạnh nói: “Nếu như Dương Khâm Thần đã nói ra tình hình thực tế của 66 năm trước rồi, nhưng… ông ta vẫn chưa nói rốt cuộc Đào Ngọc Lan đã chết như thế nào mà?”

“Vì sao vừa bị cảnh sát bắt lại, còn chưa bị thẩm tra xử lý đã đột nhiên chết bất đắc kỳ tử rồi?”

Nghe đến đây, Triệu Ngọc khẽ lắc đầu: “Dương Khâm Thần nói ông ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đại khái có thể đoán được vấn đề tuyệt đối không phải là cảnh sát, dù sao vụ án vẫn chưa được thẩm tra rõ ràng!”

“Vậy thì với vụ án chấn động như vậy, cảnh sát đương nhiên không hy vọng ông ta sẽ chết như thế chứ?”

“Căn cứ vào phỏng đoán của Dương Khâm Thần, ông ta nghi ngờ… khả năng Đào Ngọc Lan sợ tội mà tự sát cao hơn một chút!”

“Ồ? Sợ tội tự sát?” Thôi Lệ Châu cùng Nhiễm Đào đồng thời nói.

“Đúng vậy” Triệu Ngọc nói: “Dương Khâm Thần nói rằng lúc ấy, khi ông ta và Đào Ngọc Lan gây ra vụ án quỷ vương, họ đã sử dụng độc của một loại rắn cạp nong ở Xuyên Tây, độc tính của loại độc này vô cùng mạnh, sau khi tiêm vào người có thể khiến người ta mất tất cả phản ứng chỉ trong vòng năm phút, rồi ngừng nhịp tim chỉ trong mười phút!”

“Lúc ấy, bọn họ đã hoàn thành năm vụ án quỷ vương, có thể nói, tâm nguyện của Đào Ngọc Lan đã hoàn thành, không còn gì vướng bận nữa. Ông ta cũng biết rằng sau khi mình bị bắt chắc chắn sẽ phải chết, lại sợ làm Dương Khâm Thần bị liên lụy cho nên dứt khoát lựa chọn tự sát, thế mới để lại cho thế gian một vụ án quỷ vương bí ẩn kéo dài hơn nửa thế kỷ!”

“Oa!” Thôi Lệ Châu không nhịn than thở một tiếng: “Nếu như… Nếu như không phải Dương Kiến Ân và Dương Tử Mỹ dùng lại chiêu cũ, nếu như không phải Dương Khâm Thần còn sống, chỉ sợ là… chẳng ai biết được bí mật này đâu nhỉ!?”

“Hừ, chưa chắc!” Triệu Ngọc lắc đầu thở dài một tiếng: “Thiện ác trên thế gian đều có nhân quả, có lẽ từ nơi sâu xa, thật sự có loại duyên số nào đó thì sao?”

“Nói gì mà nghe thần bí thế, anh đã từng vào Quỷ đạo rồi hả?” Thôi Lệ Châu ăn một miếng kem lớn, lại hỏi Triệu Ngọc: “Đúng rồi sếp ơi, nếu như Dương Khâm Thần đã thừa nhận mình là tòng phạm của Đào Ngọc Lan, vậy thì… nên xử lý tội danh của ông ta như thế nào?”

Nghe được câu hỏi của Thôi Lệ Châu, Triệu Ngọc hững hờ lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết.

“Chắc sẽ không bị khởi tố đâu, thậm chí còn rất khó lập án!” Tăng Khả đằng xa bỗng nhiên nói ra đáp án: “Theo quy định của Luật Hình sự nước ta, nếu truy tố những tội danh từ hai mươi năm trở lên thì phải báo cáo lên Viện Kiểm sát Tối cao để thẩm tra và phê duyệt hồ sơ!”

“Về vụ án của Đào Ngọc Lan, vụ án đã được xử lý thẩm tra xong, Dương Khâm Thần lại không phải tội phạm trốn trại.

Hơn nữa, bắt đầu từ ngày gây án, nghi phạm không hề tiếp tục phạm tội hay có hành vi phạm tội nào khác”

“Nếu như cân nhắc thêm về tuổi tác hiện tại cùng với trạng thái tinh thần không ổn định của ông ta thì… cho dù Dương Khâm Thần nhận tội thì vụ án này cũng chỉ có thể như vậy thôi…”

“Được rồi, không khác gì so với dự đoán của tôi lắm!” Thôi Lệ Châu nhún vai: “Dù sao thì ông lão này tuổi tác đã cao, lại bệnh tật quấn thân, không có năng lực đi tù, trước lúc lâm chung cho chúng ta một chân tướng đã coi như làm một chuyện tốt rồi!”

“Không…” Triệu Ngọc nói: “Chuyện tốt mà ông ta làm không chỉ có một thôi đâu! Nếu như không có ông ta thì tôi căn bản không có cách nào bắt được Dương Tử Mỹ!”

“Hả? Không thể nào?” Thôi Lệ Châu bất ngờ: “Không phải… Ông lão kia đã dứt khoát vạch tội con trai và cháu gái của mình à? Chẳng lẽ… Anh…”

“Tôi chỉ sử dụng một vài thủ đoạn dựng phim nhỏ mà thôi…” Triệu Ngọc đứng thẳng người, cố ý khiến thân hình trở nên cao lớn hơn rồi nói: “Thực ra… ngay từ đầu, tôi đã để ý ông lão này rồi!”

“Có điều, tôi chỉ muốn thông qua ông ta để điều tra chứng cứ vắng mặt tại hiện trường của hai cha con Dương Kiến Ân thôi, thật sự không ngờ lại điều tra ra nhiều tình huống ngoài ý muốn như vậy…”

“Đừng thấy thần trí ông lão thường xuyên không minh mẫn, một tuần thì hôn mê năm ngày, nhưng đầu óc của ông ta không hề hồ đồ đâu, ông ta đều nhớ rõ ràng mọi chuyện, chỉ là…”

“Bình thường Dương Kiến Ân chỉ chăm sóc về nhu cầu sinh lý của ông ta, lại không để ý tới cảm nhận tinh thần của ông ta, cho nên… Dương Kiến Ân và Dương Tử Mỹ coi ông lão không khác gì người thực vật, gây trở ngại chuyện lớn của bọn họ!”

“Chỉ là có điều, bởi vì sau khi ra tay, bọn họ cần ở trong nhà Tề Hạo lâu dài, hoàn toàn không có thời gian chăm sóc ông lão nên mới đưa ông lão tới bệnh viện, đồng thời mời giúp việc chăm sóc!”

“Tôi nghĩ, nếu như nói cha con Dương Kiến Ân có sai lầm gì thì không thể nghi ngờ rằng ông lão này chính là sai lầm lớn nhất của bọn họ!”

“Tôi đi tới bệnh viện, ban đầu cũng cho rằng ông lão là một người thực vật, không thể lấy được điều gì từ miệng ông ta cả, thật sự không nghĩ tới…” Triệu Ngọc lắc đầu: “Không biết là bác sĩ dùng đúng thuốc, hay là người hiền tất có thiên tướng mà lúc tôi tới, ông lão đã tỉnh lại!”

“Sau đó, tôi chỉ đề cập thẳng vào vấn đề vụ án quỷ vương với ông ta vài câu, không ngờ kết quả lại đạt được thu hoạch ngoài ý muốn lớn đến vậy, tôi nói thật, lúc ấy… Tôi bị dọa sợ không nhẹ đâu!”

“Trước đó tôi có lờ mờ đoán được rằng có thể ông lão là Dương Khâm Thần, thật sự không nghĩ tới ông ta còn là nửa sát thủ Quỷ Vương, đích thân tham gia gây án với Đào Ngọc Lan!”

“Nói thật, đến tận bây giờ mà tôi vẫn cảm thấy cứ như đang xem phim võ hiệp vậy…”

Triệu Ngọc vuốt vuốt tim mấy cái rồi tiếp tục nói: “Tôi thấy ông lão đã hoàn toàn mở rộng lòng cho nên đã nhanh chóng nói rằng con trai và cháu gái của ông ta là Dương Kiến Ân và Dương Tử Mỹ đang bí mật thực hiện kế hoạch giết người dựa trên vụ án quỷ vương, may mà bị cảnh sát chúng ta ngăn cản kịp thời, nếu không thì chắc chắn sẽ gây ra sai lầm lớn…”

“Cũng bởi vì tôi nói vậy nên ông lão mới khai ra những gì mà điện thoại di động của tôi quay được, mọi người không thấy… tôi đã tiến hành chỉnh sửa video một chút à?”

“À… Thì ra là vậy!” Thôi Lệ Châu toét miệng nói, biểu cảm hơi mất tự nhiên.

“Tôi biết, làm như vậy không hay lắm, nhưng mà…” Triệu Ngọc thừa nhận: “Nhưng mà, nếu tôi nói sự thật ra, chỉ sợ… ông lão không thể thẳng thắn nói thật như vậy đâu…”

“Tôi nhìn ra được ông lão này vốn không phải đèn đã cạn dầu, ông ta có thể mai danh ẩn tích suốt 66 năm thì cũng phải có năng lực nhất định!”

“Thế nhưng mà…” Thôi Lệ Châu bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó: “Anh cũng đừng quên rằng Dương Tử Mỹ vẫn chưa chịu thật sự cúi đầu nhận tội đâu! Lỡ như…”

“Tôi vẫn giữ câu nói đó, là thật thì không thể giả, dù có kết quả hay không thì vẫn phải thử xem sao đã!”

“Nếu Dương Tử Mỹ thật sự không tham gia vào vụ án quỷ vương…” Triệu Ngọc thản nhiên nói: “Vậy thì cho dù chúng ta có sử dụng thủ đoạn tinh vi đến thế nào đi nữa, cô ta cũng sẽ không nhận tội đâu!”

“Nhưng nếu cô ta chính là hung thủ, vậy thì coi như…”

Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa mới nói tới đây thì đội trưởng Trương Linh đã thở hồng hộc chạy vào văn phòng, hưng phấn báo cáo với mọi người: “Nhận rồi! Nhận rồi! Dương Tử Mỹ đã… nhận tội rồi!!!”