Chương 1901 Lấy lùi làm tiến
“Về chuyện của ông nội, tôi vốn chỉ biết nửa vời…” Giờ phút này, Dương Tử Mỹ vẫn chưa biết tin tức Vương Chấn đã nhận tội, vẫn đang khai ra tội của mình: “Tôi đã từng nghe cha nói rằng ông nội chính là đồ đệ của Đào Ngọc Lan, quyển ‘Bản ghi chép Quỷ Vương’ trong nhà chúng tôi chính là của Đào Ngọc Lan để lại…”“Vụ án của Đào Ngọc Lan vẫn luôn là một câu chuyện huyền thoại ở vùng Xuyên Tây, ảnh hưởng rất sâu tới mấy thế hệ. Cho nên tôi và cha tôi đều nhắm vào vụ án quỷ vương, chuẩn bị lợi dụng vụ án quỷ vương để hoàn thành kế hoạch báo thù!”
“Nếu như Thẩm Văn Tân chết bởi vì vụ án quỷ vương thì tôi nghĩ chắc cảnh sát sẽ không điều tra sang phương hướng trả thù thương nghiệp, cũng chỉ có như vậy thì chúng tôi mới có thể thoát thân một cách hoàn hảo…”
Sau đó, lời khai của Dương Tử Mỹ dường như không quá khác biệt so với Dương Kiến Ân, hai cha con bọn họ lập ra kế hoạch kỹ càng, xác định tất cả mục tiêu của vụ án quỷ vương, cùng với địa điểm phạm tội.
Bọn họ tính lợi dụng nỗi oan khuất của Mễ Nhu để lừa dối phương hướng điều tra của cảnh sát.
Đúng là Dương Tử Mỹ am hiểu rất sâu về kỹ thuật phản trinh sát, thậm chí ngay cả mỗi một lần tới điều tra địa hình, cô ta đều dùng các phương tiện giao thông khác nhau để tới đó, chưa từng để mình bị lộ trước camera.
Hơn nữa, cô ta đã mất rất nhiều công sức để chọn ra các địa điểm gây án nhằm trả luôn những mối thù khác, thừa cơ làm tan rã những đối thủ cạnh tranh thương nghiệp, còn có thể tạo con đường đầu tư trong tương lai cho Tập đoàn Xuyên Khải, nhưng vẫn không khiến cảnh sát liên tưởng tới việc trả thù thương nghiệp.
Nếu như kế hoạch không được thực hiện một cách bí mật như vậy, chỉ sợ là Triệu Ngọc đã nghĩ tới phương diện này từ lâu.
“Đúng, Tề Hạo vô tội” Cuối cùng, trong quá trình khai tội, Dương Tử Mỹ cuối cùng cũng nói tới Tề Hạo, cô ta gật đầu thừa nhận: “Ban đầu, tôi và cha tôi đã chọn ra người này chết thay…”
“Chỉ khi anh ta chết thì chúng tôi mới có thể thoát tội một cách hoàn hảo!”
“Tôi thừa nhận, mặc dù chúng tôi lớn lên cùng nhau, nhưng đối với loại đàn ông thích tự giam mình, vĩnh viễn chưa trưởng thành này, tôi vẫn không ưa…”
“Có thể là do nguyên nhân mẹ tôi và cha mẹ của anh ta gặp tai nạn xe cộ nên cha tôi cũng không thích anh ta cho lắm, sau này khi anh ta mắc loại bệnh kia, lập tức từ không thích biến thành chán ghét…”
“Mặc dù hai nhà chúng tôi qua lại thân thiết, nhưng đối với tôi mà nói, căn bản chẳng có cảm giác đặc biệt gì. Ban đầu, khi thương lượng có nên để Tề Hạo trở thành dê thế tội hay không, cha tôi đúng là đã tỏ ra do dự…”
“Nhưng cuối cùng nghĩ lại thì chúng tôi vẫn nhất trí cho rằng tốt nhất nên tìm một con dê thế tội mới là biện pháp thỏa đáng nhất.
Bởi vì vụ án lớn như vậy, nếu như cảnh sát không tìm được hung thủ thì tất nhiên sẽ tiếp tục điều tra, khiến chúng tôi vĩnh viễn không thể yên tâm…”
“Đương nhiên, ngay từ đầu, để ổn định Tề Hạo, chúng tôi đã tìm anh ta và từ từ khuyên bảo, lôi kéo anh ta hợp tác với chúng tôi, còn đồng ý cho anh ta lợi ích…” Dương Tử Mỹ thở dài: “Chỉ tiếc là mặc dù anh ta suốt ngày ru rú ở nhà, nhưng về chuyện phạm tội thì vẫn có lập trường, kiên quyết từ chối đề nghị của chúng tôi, đồng thời khuyên chúng tôi dừng tay lại…”
“Không còn cách nào khác, chúng tôi chỉ có thể ra tay bạo lực…”
“Chúng tôi cũng biết rằng từ lúc chúng tôi ra tay với Tề Hạo, chúng tôi đã không còn đường rút lui nữa, vụ án quỷ vương trên thực tế đã bắt đầu rồi”
“Những gì mà các cô xét nghiệm được không sai, chúng tôi không muốn Tề Hạo gây chướng ngại, cũng không muốn để lại dấu vết bị trói trên người anh ta, cho nên chỉ có thể thường xuyên xịt thuốc mê cho anh ta…”
“Có điều… không phải lúc nào anh ta cũng hôn mê, có đôi khi anh ta tỉnh lại, chúng tôi sẽ dùng một loại băng dính loại mềm trói anh ta lại, sau đó cho anh ta ăn uống…”
“Thực ra, sau khi Tề Hạo bị bệnh, sức khỏe của anh ta đã tương đối suy yếu, cho dù không bị trói thì vẫn không phải là đối thủ của hai cha con chúng tôi…”
“Còn tôi và cha tôi lợi dụng thiết bị và nơi ở của anh ta để bắt đầu kế hoạch và áp dụng vụ án quỷ vương, bắt người, giết chết, sau đó lại dựa vào tranh minh họa trong ‘Bản ghi chép Quỷ Vương’ để may trang phục cho bọn họ…”
“Trong lúc thực hiện kế hoạch, tôi bỗng nhiên hiểu ra một việc…” Dương Tử Mỹ ngẩng đầu, có vẻ thần bí nói: “Nhất là khi tôi tiêm thuốc độc vào người Thẩm Văn Tân, dường như tôi có thể sinh ra đồng cảm nào đó với tổ sư gia Đào Ngọc Lan…”
“Giống như… Giống như… Tôi có thể xuyên không, nhìn thấy quá trình phạm tội năm đó của ông ta, giống như trong không gian hỗn loạn, chúng tôi đã hòa làm một thể vậy…”
Cốc cốc cốc…
Thấy trạng thái của Dương Tử Mỹ bất thường, Ngỗ Tú Mẫn vội vàng gõ mạnh xuống bàn, nhắc nhở: “Dương Tử Mỹ, tiếp tục nói đi, hai cha con cô đã lấy đàn của Ngưu Kim Khuê ở đâu?”
“Cái gì? Đàn?” Một câu hỏi lập tức kéo Dương Tử Mỹ về với hiện thực, cô ta nhớ lại rồi trả lời: “Ngưu Kim Khuê ngoài việc dạy học tại trường nghệ thuật ra, ông ta còn thường xuyên đi diễn… Lúc ấy, đàn của ông ta sẽ được đặt ở hậu trường của trung tâm, đối với nơi đó cha tôi chẳng khác gì quen cửa quen nẻo, rất dễ lấy được…”
“Việc này… chắc các cô đã điều tra được từ lâu rồi chứ?”
“Vậy…” Ngô Tú Mẫn lại hỏi: “Tất cả vụ án quỷ vương đều là do hai cha con cô cùng nhau hoàn thành sao? Thế ai là người tiêm thuốc?”
“Ha ha…” Ai ngờ, Dương Tử Mỹ bỗng nhiên cười ha hả, thần bí nói một lần nữa: “Cô hỏi câu này có ý nghĩa gì không? Vụ án này nghiêm trọng như vậy, cho dù tất cả bọn họ đều do tôi giết thì cha tôi đằng nào cũng phải đền mạng cho bọn họ còn gì!?”
“Không bằng cứ coi như chúng tôi cùng nhau giết đi? Hoặc là tôi giết hai người, cha tôi giết ba người? Hoặc là… Tùy các người sắp xếp thế nào cũng được, không còn quan trọng nữa rồi…”
Chậc chậc…
Ngô Tú Mẫn lại cảm thấy không ổn, Dương Tử Mỹ dường như sắp mất khống chế, nếu như tiếp tục tạo áp lực cho cô ta, tiếp tục công kích cô ta thì rất có thể sẽ phá hỏng mọi thứ!
Không thể nghi ngờ rằng điều đó sẽ gây bất lợi đối với việc thẩm vấn trong tương lai.
Ngô Tú Mẫn với kinh nghiệm phong phú, lập tức ngừng thẩm vấn Dương Tử Mỹ, dùng microphone gọi một nhân viên cảnh sát trong phòng nghe lén: “Cậu tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút, rồi bưng một ly cà phê vào đây…”
Nói xong, Ngô Tú Mẫn lại hỏi Dương Tử Mỹ một câu: “Cô có hút thuốc không?”
Thấy Dương Tử Mỹ gật đầu, Ngô Tú Mẫn lập tức dặn dò: “Thuận tiện cầm một bao thuốc lá tới đây…”
Nhân viên cảnh sát phụ trách hậu cần lập tức làm theo lời dặn dò của Ngô Tú Mẫn, thế là căn phòng thẩm vấn bước vào thời gian nghỉ ngơi, không khí lập tức trở nên yên tĩnh.
Nhưng bên phòng nghe lén lại là một cảnh tượng hoàn toàn khác biệt, trở nên vô cùng náo nhiệt từ lâu.
“Thần thám Triệu…” Trương Linh che điện thoại di động của mình, báo cáo với Triệu Ngọc tin tức mới nhất: “Thẩm vấn viên của chúng tôi nói rằng lời khai Vương Chấn đúng là râu ông nọ cắm cằm bà kia, hoàn toàn không khớp với chi tiết vụ án quỷ vương!”
“Còn nữa, chúng tôi đã điều tra quỹ tích sinh hoạt của Vương Chấn, chí ít có ba vụ giết người trong vụ án quỷ vương là anh ta đều có bằng chứng vắng mặt tại hiện trường…”
“Cho nên, xem ra Vương Chấn không tham gia gây án, nhưng tôi không hiểu tại sao anh ta lại làm như thế? Chẳng lẽ anh ta không biết rằng việc nhận tội gây ra vụ án quỷ vương này không phải là trò đùa, còn có khả năng bị xử bắn ư?”
“Không đâu” Thôi Lệ Châu nói: “Vương Chấn chính là một tên láu cá, đội trưởng Trương, anh cần phải thẩm vấn anh ta thật kỹ vào! Không chừng anh ta cố ý nói sai những chi tiết đó, để chúng ta hiểu lầm rằng anh ta không tham gia vào vụ án này!”
“Cái này gọi là gì nhỉ?” Thôi Lệ Châu nhìn Triệu Ngọc một cái: “Đúng rồi, là lấy lùi làm tiến, đây chính là mánh khóe mà đại ca của chúng ta, à không, là tổ trưởng của chúng ta hay dùng trước đây!”
“Ồ? Thật sao?” Trương Linh đầu tiên nhìn Triệu Ngọc một cái, sau đó gật đầu nói: “Cũng đúng, vậy tôi sẽ bảo thẩm vấn viên tra hỏi anh ta thật kỹ, để xem rốt cuộc anh ta muốn làm gì?”