Chương 1902 Lừa mình dối người
“Tôi hiểu rõ thủ đoạn trinh sát hình sự và kỹ thuật xét nghiệm hiện giờ” Sau khi bình tĩnh lại, Dương Tử Mỹ tiếp tục khai tội của mình: “Cho nên tôi không thể giết chết Tề Hạo trước rồi mới trang điểm cho anh ta, bởi nếu làm vậy thì một khi cảnh sát phát hiện ra lớp trang điểm kia được vẽ sau khi chết thì chắc chắn sẽ không cho rằng Tề Hạo tự sát!”“Hơn nữa, chúng tôi cũng không thể tiếp tục cho Tề Hạo sử dụng thuốc mê, nếu như bị các cô xét nghiệm ra thì cũng sẽ gây nghi ngờ…”
“Cho nên…” Dương Tử Mỹ nói một cách vô cảm: “Tôi và cha tôi chỉ có thể uy hiếp đe dọa, lừa Tề Hạo mặc quần áo đóng vai Linh Sát, sau đó trang điểm cho anh ta nhân lúc anh ta còn sống…”
“Lúc ấy… Lúc ấy chắc anh ta đã nhận ra điều gì đó, cảm thấy vô cùng sợ hãi, run lẩy bẩy, không ngừng năn nỉ chúng tôi, xin chúng tôi đừng làm tổn thương anh ta, buông tha anh ta…”
“Nhìn thấy dáng vẻ tội nghiệp đó, cha tôi đã động lòng trắc ẩn, còn thương lượng với tôi rằng có nên dùng phương pháp khác hay không?”
“Nhưng vào thời điểm đó, chúng tôi đã không còn biện pháp nào khác, không thể bỏ qua cho anh ta được…”
Lời nói tuy nhẹ nhưng lại vô cùng tàn nhẫn, làm người ta run rẩy.
“Trong lúc ra tay…” Dương Tử Mỹ tiếp tục kể lại: “Chúng tôi lựa chọn đánh bất ngờ khi anh ta không đề phòng, cha tôi đi tới từ phía sau ghìm chặt anh ta, tôi từ chính diện tiêm thuốc độc vào người anh ta…”
“Bởi vì ý chí của cha tôi không quá kiên định, nên trong lúc thực hiện đã bị Tề Hạo giãy thoát một lần, ngay cả kim tiêm cũng bị gãy mất…”
“Có điều, bởi vì có một phần độc tố đã tiến vào cơ thể anh ta nên anh ta nhanh chóng mất đi năng lực chống cự, giống như những người khác, toàn thân run rẩy…”
“Sau đó, cuối cùng thì cha tôi cũng giữ chắc anh ta, tôi lại nhân cơ hội đó mà tiêm cho anh ta mũi thứ hai…”
“… Sau khi tử vong, chúng tôi đỡ anh ta thẳng dậy, để anh ta ngồi ở trước bàn, còn làm ống kim tiêm dính đầy vân tay của anh ta nữa…”
“Tôi không biết tại sao mà sau khi chết, trên mặt Tề Hạo không hề dữ tợn vặn vẹo như những người khác, ngược lại còn có chút dáng vẻ an tường, cho nên vào lúc đó, tôi cảm thấy kế hoạch của tôi chắc sẽ thành công!”
“Sau khi cảnh sát nhìn thấy anh ta, điều đầu tiên họ nghĩ tới hẳn là anh ta sợ tội tự sát!”
“Huống chi, chúng tôi còn để lại ‘Bản ghi chép Quỷ Vương’, sắp xếp nhiều chứng cứ như vậy, còn bố trí căn phòng của anh ta trở nên ngột ngạt u ám…”
“Đương nhiên còn có tấm ảnh chụp chung giữa anh ta và Mễ Nhu nữa, tất cả đều hoàn hảo… Tôi thật sự không cho rằng cảnh sát vẫn tiếp tục điều tra, xảy ra một vụ án lớn như vậy, mỗi người các cô chắc đều ngóng trông được kết án sớm mới đúng nhỉ?”
Nghe thấy Dương Tử Mỹ tự cho là mình giỏi, các đồng nghiệp và Triệu Ngọc trong phòng nghe lén nhìn nhau một cái, tâm tình hơi phức tạp.
Trong lòng Triệu Ngọc càng nghĩ càng thấy sợ, nếu như lúc trước mình không kiên trì thì chỉ sợ là đã trúng phải quỷ kế của hai cha con Dương Tử Mỹ rồi.
“Còn về vấn đề thời gian…” Lúc này, nhân viên thẩm vấn Ngô Tú Mẫn lại hỏi: “Tại sao hai cha con cô không ra tay giết chết Tề Hạo sau 12 giờ? Sao lại ra tay sớm như vậy?”
“Tôi lắp đặt camera giám sát trên máy vi tính của trung tâm tắm rửa Xuyên Mỹ, có thể nhìn thấy tình hình ở trung tâm tắm rửa, nếu như nơi đó xảy ra chuyện gì thì tôi sẽ sớm nhận được báo động…” Dương Tử Mỹ nói: “Lúc đầu, kế hoạch của tôi vốn là đợi đến 12 giờ mới ra tay!”
“Đêm hôm ấy, đầu tiên tôi và cha tôi trang điểm cho Tề Hạo, sau khi hóa trang xong, chúng tôi chụp cho anh ta bức ảnh tử vong, sau đó đóng gói cùng với tất cả ảnh chụp và tư liệu của vụ án quỷ vương, sao chép tất cả vào máy vi tính của Tề Hạo”
“Dựa theo kế hoạch, chờ đến gần 12 giờ, đầu tiên tôi sẽ gửi tất cả tư liệu lên mạng để vụ án quỷ vương có thể lan ra khắp nơi, dùng chuyện này để mở rộng sức ảnh hưởng của nó!”
“Sau đó, chúng tôi mới đi giết chết Tề Hạo, như vậy sẽ dựng được cảnh tượng Tề Hạo đăng tải tư liệu, sau đó tự sát!”
“Thế nhưng, điều khiến chúng tôi không ngờ tới chính là…” Dương Tử Mỹ lắc đầu thở dài: “Đến hơn 11 giờ, cảnh báo ở trung tâm tắm rửa bỗng nhiên vang lên, qua camera giám sát, chúng tôi thấy một lượng lớn cảnh sát, họ dường như đang tìm kiếm cái gì đó…”
“Lần này, hiển nhiên tôi và cha tôi hơi luống cuống, chúng tôi ý thức được lần này rất có thể cảnh sát đang nhằm vào Tề Hạo, nếu chúng tôi không nhanh chóng ra tay thì sẽ bị bắt tại trận!”
“Cho nên chúng tôi lập tức ra tay sớm, giết chết Tề Hạo trong tầng hầm, sau đó sắp xếp hiện trường như anh ta tự sát…”
“Nhưng mà bối rối khiến chúng tôi quên đi một chuyện quan trọng, không ngờ chúng tôi lại quên mất việc đăng tải những tư liệu kia lên mạng…” Dương Tử Mỹ ảo não nói: “Nếu như chúng tôi giết người rồi mới đăng tải tư liệu thì chỉ sợ là cảnh sát khó tin việc Tề Hạo tự sát…”
“Rơi vào đường cùng, tôi chỉ có thể điều chỉnh thời gian đăng tải những tư liệu kia, mà thời gian thì dù thế nào cũng phải điều chỉnh đến sau 12 giờ…”
“Sau đó, tôi nhanh chóng cùng cha về nhà mình, tránh xa hiện trường vụ án…”
“Tôi vẫn đánh giá thấp thực lực của cảnh sát, không ngờ các người vẫn kịp thời ngăn cản những tư liệu kia bị đăng lên, không để tin tức về vụ án quỷ vương phát tán rộng thêm!”
“Nhưng mà cũng tốt…” Dương Tử Mỹ nói: “Mặc dù trong hành động cuối cùng xảy ra việc ngoài ý muốn, nhưng chúng tôi vẫn hoàn thành kế hoạch một cách xuất sắc, chúng tôi tự nhận là cảnh sát sẽ không tìm được bất cứ sơ hở nào của chúng tôi, trong toàn bộ quá trình, từ đầu đến cuối, tôi đều đeo găng tay và đội mũ, chắc chắn sẽ không để lại dấu vết nào”
“Huống hồ, cho dù phát hiện ra lông tóc hoặc dấu vân tay của chúng tôi trong hiện trường nhà Tề Hạo thì căn cứ vào quan hệ giữa hai nhà chúng tôi, hoàn toàn có thể giải thích được việc này…”
“Thế nhưng… Tôi không nghĩ tới, sự cẩn thận lại trở thành chướng ngại vật của chúng tôi…” Dương Tử Mỹ nói: “Tôi từng ngửi thấy có mùi khác thường ở tầng hầm, lại chỉ cho rằng tầng hầm vốn có thứ mùi đó, không nghĩ tới lại là Tề Hạo không kiềm chế được mà bài tiết ra…”
“Haizz…” Cô ta thở dài một tiếng, lại nói: “Tôi cũng không nghĩ tới, kế hoạch của chúng tôi chu đáo như vậy, đã nghĩ đến tất cả chi tiết có thể nghĩ đến rồi, nhưng lại không để ý đến ông nội của tôi!”
“Tôi chỉ cho là tiểu não của ông nội héo rút, thường xuyên hôn mê, cho nên khi thương lượng kế hoạch với cha tôi, tôi đã không để ý tới ông nội… Thật sự không ngờ…”
“Haizz! Không tin người chết rồi sẽ thành quỷ, nhưng lại tin vào luân hồi. Chúng sinh ai cũng có phần xấu xa, thế nhưng cuối cùng vẫn được chia ra là thiện hay ác…” Dương Tử Mỹ cảm thán, thở dài một tiếng: “Xem ra, từ đầu đến cuối, đều là chúng tôi đang tự cho là mình thông minh, lừa mình dối người…”
Nhìn thấy Dương Tử Mỹ tổng kết một câu sâu sắc như vậy, đoàn người Triệu Ngọc trong phòng nghe lén tất cả đều thở dài một tiếng.
Cuộc thẩm vấn vụ án tới đây tương đương với việc chân tướng vụ án quỷ vương về cơ bản đã sáng tỏ.
Có điều, hiện tại còn một vấn đề nữa cần bọn họ giải quyết!
Thế là Triệu Ngọc thông qua bộ đàm bàn giao với Ngô Tú Mẫn vài câu, Ngô Tú Mẫn lúc này mới hỏi Dương Tử Mỹ một lần nữa: “Dương Tử Mỹ, tôi hỏi cô một lần nữa, chồng trước Vương Chấn của cô… rốt cuộc có tham gia vào kế hoạch phạm tội của cô và Dương Kiến Ân không?”
“Không có, không có!” Vừa nghe đến Vương Chấn, Dương Tử Mỹ lập tức kích động phủ nhận: “Các cô muốn tôi làm sao mới có thể tin tưởng đây? Vương Chấn là một người hiền lành, nếu như anh ấy biết kế hoạch của tôi thì chắc chắn anh ấy sẽ ngăn cản tôi! Làm sao tôi có thể nói cho anh ấy biết được chứ?”
“Thật sao?” Ngô Tú Mẫn đầu tiên là nhìn qua cửa kính phòng nghe lén một cái, sau đó trầm giọng nói với Dương Tử Mỹ: “Thế nhưng… bên kia, một phòng thẩm vấn khác vừa gửi tin tức tới, chồng trước Vương Chấn của cô vừa thừa nhận rằng anh ta cũng tham dự vào vụ án này, anh ta cũng là một trong những sát thủ Quỷ Vương!”
“Cái gì!?” Dương Tử Mỹ bỗng dưng trừng to mắt, lộ ra vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Các người đang nói cái gì vậy? Làm sao anh ấy có thể nói như vậy chứ? Anh ấy… Anh ấy điên rồi ư!?”