← Quay lại trang sách

Chương 1903 Một người khác

Bảy giờ tối, thành phố Diệu Danh, bên trong căn phòng trang nhã xa hoa nào đó của quán lẩu Thiên HảiCăn phòng trang nhã này nằm ở trên sân thượng của tòa nhà, là một căn phòng lộ thiên, nhìn qua lan can là có thể thấy đường chân trời phía xa, có thể cảm nhận được gió biển lướt nhẹ qua khuôn mặt, mát mẻ dễ chịu.

Chỉ có điều, do mọi người ăn uống náo nhiệt nên không thể nào nghe được tiếng sóng biển.

Ừng ực….

Ừng ực….

Cảnh sát Vương Xán ngửa cổ uống cạn ly bia, nói với Triệu Ngọc: “Sư phụ, ngài đừng cười tôi nữa, kể từ khi mọi người đi Xuyên Tây, vụ án hồi ký giết người cứ như là lâm vào thế bí vậy, chẳng có chút tiến triển nào cả!

“Tôi thật sự… không có mặt mũi nào để đối mặt nó… Tôi lại làm mất mặt sư phụ rồi…”

“Chuyện này đâu thể trách cậu được?” Nhiễm Đào nói: “Hồi ký giết người dù sao cũng không giống các vụ án thông thường! Nếu như dễ phá như vậy thì hồi sếp chúng tôi đến đã phá xong từ lâu rồi!”

“Sư phụ” Vương Xán đau khổ nói với Triệu Ngọc: “Tôi đã dựa theo lối suy nghĩ của ngài để tra lần lượt những chuyên gia tâm lý mà tôi có thể tìm được, thậm chí tôi còn tìm cả những người đã từng đi công tác ở vùng duyên hải, nhưng những người này hoàn toàn không phù hợp!”

“Còn nữa…” Vương Xán lại nói: “Chúng tôi cũng đã tra tất cả hơn 1500 người đã từng tiếp xúc với Nông Chí Phát ở nhà tù, không lọt một ai!”

“Trong số những người này, không có ai dính dáng đến tâm lý học cả…”

“Sếp à…” Thôi Lệ Châu kéo Triệu Ngọc, nói nhỏ: “Có khi nào… là do lối suy nghĩ của anh có vấn đề không? Một chuyên gia tâm lý học thôi miên Nông Chí Phát, khiến ông ta nhận tất cả tội danh, nghe có vẻ hơi giống phim rồi đấy!”

“Mặc dù về mặt lý thuyết thì có khả năng, nhưng… độ khó khá lớn nhỉ?”

“Ừ…” Triệu Ngọc cũng không phản đối, mỉm cười gật đầu nói: “Xem ra, chúng ta đành phải phân tích vụ án này lại từ đầu, có lẽ lối suy nghĩ trước đó quả thật đã xảy ra sai sót nào đó…”

“Nhưng mà…” Ngô Tú Mẫn không kìm được nhắc nhở: “Cậu quên lý do tại sao chúng ta lại nghi ngờ như thế rồi à? Tính cách của Nông Chí Phát không phù hợp, một phần quỹ tích sinh hoạt không phù hợp, thậm chí, ngay cả lời khai của bệnh nhân tâm thần Liễu Thành cũng chỉ rõ rằng không phải là Nông Chí Phát!”

“Tôi cho rằng, cho dù Nông Chí Phát là hung thủ của hồi ký giết người thì… chắc chắn vẫn còn nghi phạm khác trong vụ án này!”

“Chị Ngô nói phải” Triệu Ngọc uống một hớp rượu, nói: “Thật ra, trên đường trở về Diệu Danh, tôi vẫn luôn nghĩ, có khi nào cuốn hồi ký giết người và vụ án quỷ vương có điểm tương đồng nào đó hay không?”

“Có khi nào… cũng là do nhiều người gây án?”

“Cũng có thể lắm…” Triệu Ngọc chép miệng, nói: “Là hai sát thủ hàng loạt gặp được nhau, va chạm rồi tạo ra đóm lửa nào đó, khiến cho Nông Chí Phát nhầm lẫn cho rằng hung thủ của vụ án này vốn là mình? Đầu óc của ông ta không bình thường, có lẽ là tâm thần phân liệt chứ thật ra không phải bị người khác lừa hay thôi miên?”

“Ừm… nói như vậy cũng có lý thật, tôi cũng cảm thấy ngoài Nông Chí Phát ra, có lẽ còn một người như thế nữa!”

“Vậy thì càng kỳ lạ hơn” Nhiễm Đào gãi đầu theo thói quen: “Mọi người nói là một người khác, nhưng là ai chứ? Chắc chắn rằng đây chính là hung thủ thật sự của hồi ký giết người?”

“Sư phụ” Lúc này, Vương Xán mặc dù có đỏ mặt nhưng không hề say, nói: “Nói thật với ngài, mấy ngày qua, tôi phải nghẹn một hơi đấy!”

“Tôi không được nghỉ ngơi chút nào, ôi… Trong hồi ký giết người có ghi là vào tháng 5 năm 2000, Nông Chí Phát giết hại một người phụ nữ trong dãy nhà ngói lớn ở huyện Húc Long, đồng thời chôn thi thể ở gần cây cột điện nào đó”

“Ngài biết không? Mấy ngày qua, tôi thuê dân công đào khắp tất cả những cây cột điện ở đó lên nhưng chỉ đào được một xác chó, ngoài ra không đào được thứ gì cả…”

“Đừng như vậy chứ…” Thôi Lệ Châu nhíu mày nói: “Anh làm vậy là thiếu suy nghĩ rồi, từ năm 2000 đến nay đã mười chín năm rồi, anh phải đi đào cây cột điện nào mà không ai động đến suốt mười chín năm chứ!”

“Tôi… đâu có ngu đến vậy chứ?” Vương Xán lẩm bẩm một tiếng, lại ngửa cổ uống hết một ly bia, sau đó hậm hực nói: “Tôi có cảm giác hình như bị người ta đùa giỡn!”

“Không phải… anh có dụng cụ tìm hài cốt rồi à?” Tăng Khả hỏi: “Mặc dù không tinh vi lắm, nhưng ít nhất vẫn có thể giúp được việc chứ nhỉ?”

“Không có tác dụng, cái máy đó đi đến đâu cũng reo” Vương Xán nói: “Chỉ thích hợp tìm hài cốt ở vùng hoang dã thôi, chứ ở nơi có dây điện ngầm thì không hiệu quả lắm…”

“À…” Mọi người lắc đầu cảm thán.

“Chúng tôi cũng đã điều tra những người mất tích vào tháng 5 năm 2000, thậm chí là cả khoảng thời gian trước và sau đó” Vương Xán lại nói: “Nhưng người thì do lai lịch không phù hợp, người thì tuổi tác không hợp, người thì cách tử vong không hợp, nói chung là không có một ai khớp cả…”

“Thậm chí tôi còn nghi ngờ, căn bản không có vụ án như thế, đều là do Nông Chí Phát thuận miệng nói bừa thôi!”

“Thế hả?” Thôi Lệ Châu bĩu môi: “Nếu là nói bừa thì vì sao mấy vụ án trước lại vừa khớp không lệch tí nào?”

“Tổng cộng có mười ba vụ án, chỉ khớp được năm vụ” Vương Xán lắc đầu: “Chúng tôi không thể xác định chắc chắn 100% rằng tám vụ án kia thực sự đã xảy ra!”

“Lỡ như… lỡ như Nông Chí Phát thần kinh không bình thường, thuận miệng nói bừa thì sao? Trên thực tế, ông ta chỉ gây ra năm vụ án đó thôi?”

“Nhưng mà…” Ngô Tú Mẫn nhắc nhở: “Lời khai của Liễu Thành thì phải giải thích thế nào đây?”

“Liễu Thành là một kẻ điên, là bệnh nhân tâm thần đó…” Vương Xán buồn rầu kể khổ: “Chúng tôi đã cho ông ta xem ảnh của hơn 100 nghi phạm có khả năng nhất, nếu như hung thủ thật sự nằm trong số đó thì có lẽ ông ta có thể chỉ ra đúng không?”

“Còn nữa, gần đây ông ta lại giở trò, bất kể chúng tôi dụ dỗ thế nào đi nữa, ông ta cũng không chịu phối hợp, đến cả những chuyên gia tâm lý kia cũng bó tay…”

“Ừm…” Lúc này, Triệu Ngọc vốn im lặng từ nãy đến giờ chợt lên tiếng, nhìn Vương Xán với vẻ mặt phức tạp, hỏi một câu khá bất ngờ: “Cậu nói lại lần nữa xem, vào tháng 5 năm 2000, sau khi Nông Chí Phát giết người đã chôn ở đâu?”

“Cái gì?” Vương Xán sững người, lập tức trả lời: “Cột… cột điện? Sao vậy?”

“Hừm…” Triệu Ngọc nhíu mày lại, dường như đang nghĩ đến chuyện quan trọng nào đó.

“Không phải chứ?” Thôi Lệ Châu biết rõ năng lực của Triệu Ngọc, vội vàng hỏi: “Sếp à, sao thế?”

“Cây cột điện…” Triệu Ngọc lầm bầm, nói: “Tên thiểu năng nào sau khi giết người xong lại chôn thi thể ở dưới cột điện chứ?”

“Hả?” Thôi Lệ Châu phản ứng nhanh: “Ý của anh là… chỗ cột điện đó không phải là nơi tốt để chôn thi thể à?”

“Nói thừa!” Triệu Ngọc nói: “Mọi người đúng là chưa từng chôn cột điện bao giờ nhỉ, sau khi chôn cột điện xong, mặt đất ở nơi đó được đập vô cùng chắc chắn, chỉ có tên ngốc mới đi đào mặt đất vốn kiên cố lên để chôn thi thể thôi!”

“Mấu chốt là trừ phi nhà anh ta bán xe lu, bằng không sau khi chôn người xong, làm sao để san bằng lại được? Cho dù có thể san bằng đi chăng nữa nhưng một khi trời mưa thì nơi đó sẽ sụp xuống, chỉ cần liếc qua là thấy có vấn đề rồi!”

“Hơn nữa, bên dưới cột điện đều trải đầy dây cáp hoặc mạng lưới, xác suất cạy lên để sửa chữa là vô cùng lớn, hung thủ… sao lại chôn người ở nơi như thế chứ?”

“Đúng đấy!” Vương Xán vỗ tay nói: “Tôi đã nghĩ đến điểm này từ đầu, nếu như thật sự chôn thi thể ở nơi đó thì có lẽ đã bị phát hiện ra từ lâu rồi!”

“Nhưng tôi tra khắp tất cả ghi chép, vẫn không tìm được tin tức nào nói rằng có thi thể được đào ra ở gần cột điện…”

“Tôi luôn cảm thấy, có thể chúng ta đã bị tên khốn Nông Chí Phát đùa giỡn rồi…”

“Không!” Ai ngờ, Triệu Ngọc chợt giơ tay lên, nói với mọi người: “Có thể chúng ta không phải bị Nông Chí Phát đùa giỡn, mà là bị kẻ kiểm soát Nông Chí Phát kia… đùa giỡn!”

“Dường như tôi…” Nói đến đây, Triệu Ngọc ra sức híp mắt lại, cắn chặt hàm răng nói tiếp: “Đã hiểu rõ sự huyền bí trong chuyện này rồi!”