← Quay lại trang sách

Chương 1904 Tiếng thét chói tai và tình tiết bị sửa đổi

Ba giờ sáng giờ địa phương, tại một công trường xây dựng ở Longbong-dong, khu Tây, thành phố Gwangju* của Hàn Quốc* Thành phố Gwangju là thành phố lớn thứ sáu của Hàn Quốc và là thành phố trung ương, nằm ở phía tây nam của bán đảo Triều Tiên.

Trên bầu trời, mây đen phủ kín, ánh trăng lúc ẩn lúc hiện sau đám mây đen, chiếu rọi xuống những tòa nhà cao tầng tối tăm, tạo thành một vẻ rực rỡ âm u đầy áp lực.

Cơn gió tầm thấp mà sắc bén thổi qua từng tòa nhà, xuyên qua hốc tường nhỏ hẹp nào đó, truyền ra những âm thanh khiếp người như tiếng huýt sáo.

“Ư…ư…”

Ở ngay chính tầng 5 của công trường xây dựng X, một người phụ nữ mặc bộ đồ ngủ tơ lụa tỉnh lại sau cơn mê, phát ra từng tiếng rên rỉ.

Cô ấy nhớ mang máng là vào tối hôm qua, mình vừa tắm xong ở trong phòng tắm nhà mình, đang chuẩn bị lên giường đi ngủ thì một bóng đen chợt xuất hiện phía sau rèm cửa, sau đó mình chẳng còn nhớ gì nữa…

Mình đây là… đây là…

Sau khi tỉnh lại, trước mắt người phụ nữ là một mảng mơ hồ, cô ấy cố gắng quan sát hoàn cảnh xung quanh, nhưng vẫn chỉ thấy một màu đen nhánh, chỉ có thể cảm nhận được từng cơn gió lạnh thổi qua.

Nhưng có lẽ xuất phát từ bản năng, người phụ nữ đã nhận ra rằng hình như mình đang ở đâu đó khá cao.

“Ha ha ha…”

Người phụ nữ đang cố gắng tỉnh táo lại, nhưng chợt nghe thấy tiếng cười khiếp người truyền đến, người phụ nữ vừa nghe thấy âm thanh sởn tóc gáy này thì lập tức bị dọa đến mức tê dại cả da đầu, hai chân như nhũn cả ra.

Một giây sau, một tia sáng xanh xuất hiện từ nơi phát ra tiếng cười, ánh sáng đó cứ lấp lóe, cả một vùng đen kịt bỗng sáng lên, vô cùng đáng sợ…

“A… a…”

Người phụ nữ run rẩy quay đầu lại, sau khi nhìn thấy rõ ai xuất hiện thì cô ấy suýt nữa đã chết ngất!

Chỉ thấy cách cô ấy mấy mét có một con ma toàn thân phát ra ánh sáng xanh đang đứng!

Con ma đó có răng nanh, hai mắt rướm máu, trông vô cùng khủng khiếp đáng sợ, bây giờ nó đang vươn nanh múa vuốt, đi từng bước đến gần mình…

“Á!!!”

Người phụ nữ hoảng sợ gào thét, vội vã bò dậy khỏi mặt đất, theo bản năng mà chạy nhanh về hướng ngược với con ma.

Nhưng cô ấy chỉ chạy được vài bước, dựa vào ánh trăng mờ mịt, bỗng nhiên thấy rõ mình đã chạy đến rìa công trình xây dựng, nơi đây không có rào chắn bảo vệ, nếu như tiếp tục chạy về phía trước thì chắc chắn sẽ ngã từ trên tòa nhà xuống.

“Á!?”

Người phụ nữ lại thét lên đầy kinh hãi, đành phải dừng lại ở mép lầu, suýt nữa là ngã xuống.

“Phù… phù…”

Người phụ nữ thở hổn hển, bị dọa đến mức tim sắp nhảy ra ngoài, cô ấy đứng ở mép lầu do dự hồi lâu, vì không thể phán đoán được nơi này cao đến mức nào nên đương nhiên không dám nhảy xuống.

Nhưng ngay lúc này, ác ma ở phía sau đột nhiên nhanh chóng xông đến gần người phụ nữ, sau đó vươn cánh tay dùng sức đẩy, người phụ nữ lập tức ngã từ trên lầu xuống.

“Á!!!”

Phía dưới truyền đến tiếng thét kinh hãi của người phụ nữ, nhưng rất nhanh đã bị âm thanh va chạm mặt đất thay thế, sau đó là ầm một tiếng, dưới lầu lập tức trở nên im lặng, ngoại trừ tiếng gió vẫn rít gào như trước thì chẳng còn âm thanh nào khác.

Lúc này, con ác ma đứng bên mép lầu ngừng lại: “soạt” một tiếng, hắn ta gỡ mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông.

“Chết tiệt…” Người đàn ông đóng giả thành ác ma kiêu ngạo nói bằng tiếng Hàn: “Toàn lừa người ta, cô ta đâu tự mình nhảy xuống chứ! Chán thật…”

⚝ ✽ ⚝

⚝ ✽ ⚝

Sáng ngày hôm sau, trong phòng làm việc của thành phố Diệu Danh truyền đến tiếng hét hưng phấn của Triệu Ngọc: “Hiểu rồi, cuối cùng tôi cũng hiểu ra rồi! A ha ha… a ha ha ha…”

Thịch, Vương Xán đang nằm dài trên bàn bỗng giật nảy mình, đầu tiên ngã nhào một cái, sau đó mới bò dậy khỏi mặt đất, vội vã phóng đến trước mặt Triệu Ngọc, hỏi: “Sư phụ, ngài hiểu rồi? Hiểu cái gì vậy?”

“Ha ha ha…” Triệu Ngọc cầm chồng tài liệu lớn, hưng phấn túm lấy cổ áo của Vương Xán, trừng to mắt nói: “Sư phụ của cậu bế quan tu luyện đâu phải là trưng cho đẹp, ông đây bây giờ cuối cùng cũng thông suốt rồi!”

Dứt lời, Triệu Ngọc chỉ vào một điểm nào đó trên bảng trắng, sau đó nói tiếp một cách nặng nề: “Nếu như tôi đoán không sai, vấn đề nằm ở đây!!”

“Hả?” Vương Xán nhìn bảng trắng, buồn bực nói: “Đây không phải là nhà tù Nam Hải à? Sao vậy?”

“Thằng nhóc kia” Triệu Ngọc cắn chặt răng, nói: “Tôi dám cam đoan rằng hung thủ thật sự của hồi ký giết người chính là phạm nhân nào đó ở nơi này!!!”

“Hả? Chuyện này…” Vương Xán lắc đầu: “Nhưng mà, trước đây chúng ta… đã từng kiểm tra hết rồi mà? Tại sao… ngài lại nói như vậy?”

“Đó là bởi vì trước đây chúng ta bị hắn ta đùa giỡn! Cậu nhìn này…” Triệu Ngọc chỉ vào bức ảnh chụp nhà tù Nam Hải: “Hoặc là gần đây hung thủ đã được phóng thích, hoặc là… vẫn còn ngoan ngoãn bị nhốt trong đó!”

“Ngài nói như vậy…” Vương Xán không thể hiểu nổi, lắc đầu lia lịa: “Nếu như thật sự giống như ngài nói thì chẳng phải vụ án này đã bị phá từ lâu rồi à?”

“Ngài nói chúng ta mắc bẫy rồi, người này… rốt cuộc làm thế nào để lừa chúng ta chứ?”

“Ha ha ha…” Triệu Ngọc cười sang sảng suốt mười mấy giây sau mới nói tiếp: “Muốn qua mắt thần thám Triệu ta đây à, hắn ta còn non lắm!”

“Nhóc kia!” Triệu Ngọc lắc lắc tài liệu trong tay, nói vói Vương Xán: “Hồi ký giết người chẳng qua chỉ là một tấm màn ngụy trang của hung thủ thôi, hắn ta mượn danh nghĩa của Nông Chí Phát để lộ ra nhiều vụ án giết người như thế, thực ra chẳng phải vì hắn ta muốn khoe khoang gì!”

“Mà là, mà là… để che giấu… tội danh thật sự của hắn ta! Hắn ta cực chẳng đã mới phải làm như vậy!”

“Ngài nói cái gì?” Vương Xán càng nghe càng hồ đồ: “Cực chẳng đã? Cái gì cực chẳng đã chứ?”

“Suy đoán của tôi là như vậy, chỉ có cách giải thích như thế mới có thể khiến cho tất cả những suy luận trước đây của chúng ta được thành lập: “Triệu Ngọc chỉ vào tài liệu trong tay, nói là tài liệu nhưng thực ra đều là những gì mà Triệu Ngọc đã ghi chép tối qua: “Cậu xem này…”

“Giả thiết hung thủ là một sát thủ hàng loạt, hắn ta từng gây ra rất nhiều vụ án, nhưng mãi vẫn không bị cảnh sát phát hiện!”

“Nhưng không may vì một vụ hành hung nào đó mà hắn ta đã thất bại, kết quả bị đưa vào tù! Tôi đoán…” Triệu Ngọc ra vẻ thần bí, nói: “Tội danh mà người này mắc phải có lẽ không đến mức bị tử hình hay là tù chung thân, có lẽ chỉ là tội gây thương tích cho người khác, bị phán vài năm tù mà thôi…”

“Bằng không, hắn ta cũng chẳng cần thiết phải tiếp tục vùng vẫy giãy chết như vậy…”

“Hừm, giả dụ chúng ta gọi người này là X” Triệu Ngọc chỉ vào ký hiệu X trên tờ giấy trắng, nói: “Giả thiết X cũng vào nhà tù Nam Hải, chung một phòng giam với Nông Chí Phát”

“Nghĩ thử xem” Triệu Ngọc nói: “Bản thân X là một sát thủ hàng loạt, vậy thì hắn ta ắt sẽ lo lắng bên phía cảnh sát sẽ thông qua việc hắn ta ngồi tù mà đào ra được thông tin phạm tội của hắn ta trước đây, vạch trần thân phận của hắn ta!”

“Như thế thì hắn ta thật sự xong đời rồi!”

“Mà lúc này, hắn chợt quen được Nông Chí Phát…” Triệu Ngọc nói: “Có lẽ X từng tham gia vào công việc hoặc học tập có liên quan đến tâm lý học, nắm được một số kỹ năng nhất định, cho nên sau khi nhìn thấy Nông Chí Phát, hắn ta đã nhanh chóng nghĩ ra một cách hay để dời sự chú ý của phía cảnh sát, muốn lợi dụng Nông Chí Phá để khiến cảnh sát không chú ý đến hắn ta nữa!”

“Đặc biệt là khi hắn ta phát hiện ra quỹ đạo sinh hoạt của Nông Chí Phát khá giống mình, sau khi thấy Nông Chí Phát mắc bệnh nan y, hắn ta càng thêm kiên định với kế hoạch này…”

“Cho nên hắn ta chủ động tiếp cận Nông Chí Phát, tẩy não ông ta, thôi miên ông ta, sau đó sắp đặt cho ông ta thân phận sát thủ hàng loạt, áp đặt lên người Nông Chí Phát, khiến Nông Chí Phát cho rằng mình là sát thủ hàng loạt!”

“Mà tiếp đó mới chính là điểm mấu chốt…” Triệu Ngọc ngừng lại một chút, nói một cách chắc chắn: “Hắn ta không truyền các vụ án từ đầu tới đuôi cho Nông Chí Phát mà sửa lại rất nhiều nội dung, thế cho nên đến tận bây giờ, chúng ta vẫn không thể nào so sánh và tìm cho ra tất cả vụ án…”

“Nhóc con, bây giờ cậu đã hiểu rõ chưa?” Triệu Ngọc nghiêm túc hỏi Vương Xán: “Những nội dung bị sửa đổi này mới chính là điểm mấu chốt của vụ án hồi ký giết người!!!”