Chương 1905 Hung thủ X
“Bị thay đổi nội dung? Nội dung gì, thay đổi như thế nào?” Vương Xán vẫn mơ hồ không hiểu“Được rồi!” Triệu Ngọc lấy lại tài liệu trong tay cậu ta, hậm hực nói: “Tôi thấy chúng ta vẫn nên đi ăn gì đó trước đã, cả đêm không ngủ, tôi hơi đói rồi…”
Nói xong, Triệu Ngọc thu dọn đồ đạc, bước thẳng ra khỏi phòng làm việc.
“Ơ kìa? Này này?” Vương Xán sững sờ khi bị bỏ lại, cậu ta bèn nhanh chóng bước theo, hét lớn với Triệu Ngọc: “Sư phụ, tôi mời ngài, địa phương chúng tôi có bánh áp chảo kiểu Thượng Hải với bánh đậu chiên… sư phụ, sư phụ…”
Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi đến hành lang, do lúc này mới sáng sớm nên trên hành lang không một bóng người.
“Sư phụ…” Vương Xán nhanh chân đuổi theo Triệu Ngọc, liên tục hỏi: “Dù sao ngài cũng phải nói với tôi chứ, ngài nói xem, vì sao kẻ tình nghi X kia lại không nói toàn bộ vụ án cho Nông Chí Phát, tại sao nhất định phải thay đổi nội dung chứ?”
“Chẳng lẽ… chẳng lẽ…” Khi đi đến đầu cầu thang, Vương Xán cuối cùng cũng nhận ra điều gì đó, giật mình nói: “À, tôi hiểu rồi, sư phụ, ý của ngài là bây giờ chúng ta đã xác nhận được năm vụ án kia thật sự là do hung thủ gây ra, nhưng những vụ án phía sau lại không khớp vì đều do hắn ta bịa ra?”
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc không chọn đi thang máy mà đi bằng thang bộ xuống, đồng thời nói với Vương Xán: “Hung thủ là một tên vừa xảo quyệt vừa can đảm, không ngờ lại chơi một ván cờ tâm lý với chúng ta!”
“Chúng ta đã dựa vào hồi ký giết người và tìm được hồ sơ năm vụ án trùng khớp, nên sẽ đương nhiên cho rằng những vụ án còn lại cũng thế, chỉ là chúng ta không tìm được thi thể hay hồ sơ vụ án nào tương tự mà thôi!”
“Nhưng…” Vương Xán nhíu mày: “Vì sao hắn ta phải làm như vậy? Làm thế có ích gì?”
“Vô cùng có ích”Triệu Ngọc nói thẳng: “Chí ít sẽ dụ được tầm nhìn của chúng ta, khiến chúng ta không chú ý đến chân tướng thật sự mà hắn ta đang che đậy!”
“Ngài càng nói càng huyền bí” Vương Xán vẫn không theo kịp tiết tấu của Triệu Ngọc: “Hắn ta muốn che giấu cái gì chứ?”
“Che giấu bí mật mà hắn ta tuyệt đối không muốn để chúng ta phát hiện ra!” Nói xong, Triệu Ngọc chợt cảm thấy trên mặt vô cùng khó chịu, hỏi: “Nhà vệ sinh ở đâu thế? Đi rửa mặt trước đã…”
⚝ ✽ ⚝
Năm phút sau, khi tiếng nước ào ào trong nhà vệ sinh vừa dứt, Triệu Ngọc bước ra. Sau khi rửa mặt, trông hắn đã dễ nhìn hơn, không còn tiều tụy như trước nữa.
“Sư phụ” Vương Xán không quan tâm nhiều như vậy, lại chạy đến hỏi: “Nếu như những gì ngài nói là thật, vậy thì đồng nghĩa với việc chúng ta đã mắc bẫy, những gì chúng ta cố gắng đều phí công vô ích ư?”
“Đúng vậy, có lẽ…” Triệu Ngọc nói: “Đây chính là những gì mà kẻ phạm tội muốn nhìn thấy, chúng ta sứt đầu mẻ trán vì hồi ký giết người, xem nhẹ vấn đề lớn liên quan đến bản thân hung thủ X!”
“Vấn đề lớn… Nhưng mà” Vương Xán lại hỏi: “Tên hung thủ X này là sát thủ hàng loạt, hắn ta đã để lộ năm vụ án cho chúng ta rồi, vì sao vẫn còn phải lo lắng chuyện khác chứ? Vấn đề lớn gì?”
“Là chứng cứ” Triệu Ngọc nói: “Có lẽ cậu đã thuộc nằm lòng hồi ký giết người rồi phải không? Cậu có phát hiện ra năm vụ án đã được xác định này đều không hề để lại chứng cứ nào có thể định tội không?”
“Không dấu vân tay, không ADN, chỉ có một khuôn mặt lóe qua trước mặt Lưu Thành, không còn chứng cứ nào khác có thể định tội?”
“Ừm…” Vương Xán ngẫm nghĩ, gật đầu đồng ý: “Đúng vậy! Không có chứng cứ nào có thể chứng minh rằng hung thủ là Nông Chí Phát cả!”
“Cho nên…” Triệu Ngọc quay người rời khỏi nhà vệ sinh, tiếp tục đi về phía đại sảnh, đồng thời nói: “Năm vụ án này thì không, nhưng mà… những vụ khác thì sao?”
“Ừm… ừm…” Vương Xán vỗ đầu một cái, chợt hiểu ra: “Ý của ngài là hung thủ X lo lắng chúng ta tìm ra những vụ án khác mà hắn ta gây ra, bởi vì trong những vụ án đó có chứng cứ có thể định tội hắn ta!?”
“Đúng vậy, thế mới là đồ đệ của ta chứ!” Triệu Ngọc mỉm cười, lại nói: “Cho nên, kẻ lợi dụng Nông Chí Phát đã lừa chúng ta, khiến chúng ta tiêu hao phần lớn thể lực và tinh lực để đi nghiên cứu tám vụ án vốn không hề tồn tại kia, thực ra, hắn ta sợ chúng ta tìm được chân tướng đủ để có thể định tội hắn ta!”
“Sếp? Vương Xán?”
Không ngờ, Triệu Ngọc và Vương Xán vừa đi đến đại sảnh thì vừa lúc nhìn thấy Thôi Lệ Châu cầm sữa đậu nành Vĩnh Hòa mua ở bên ngoài.
Thôi Lệ Châu vô tình nhìn thấy hai người, hỏi: “Hai anh định đi ra ngoài hả? Chẳng lẽ… đã giải quyết xong vấn đề hồi ký giết người nhanh như vậy rồi à?”
“Sớm thôi!” Triệu Ngọc búng tay, xoay người nói với Vương Xán: “Xem ra, không thể ăn bánh áp chảo kiểu Thượng Hải với bánh đậu chiên rồi!”
“Thế này…” Vương Xán luống cuống tay chân.
“Không cần vội, dù sao tôi cũng không thích ăn đồ có quá nhiều dầu mỡ, đi thôi!” Triệu Ngọc ngoắc tay với Thôi Lệ Châu: “Chúng ta quay về nào!”
“Thật à?” Thôi Lệ Châu giơ túi trong hai tay lên, nói: “Đây đều là bánh quẩy, không dầu sao?”
⚝ ✽ ⚝
Hai phút sau, ba người quay trở về phòng làm việc, vừa ăn sáng vừa tiếp tục bàn về vụ án.
“Thật lợi lại, không hổ là sếp của chúng ta!” Sau khi nghe xong, Thôi Lệ Châu giơ ngón cái lên với Triệu Ngọc: “Suy luận này… quả thật là… ừm… đây có thể coi là suy luận không? Hay là anh đoán mò?”
“Hừ!” Triệu Ngọc coi thường: “Tôi đã nghiêm túc nghiên cứu toàn bộ vụ án mới đưa ra kết luận như thế. Mọi người xem kỹ đi, tám vụ án đó không phải thời gian không đúng thì là địa điểm không chính xác, hoặc là không hề xảy ra vụ án mất tích nào, lại càng không có ai bị chôn dưới cột điện…”
“Đây rõ ràng là một trò đùa! Cho dù chúng ta không tìm được thi thể, nhưng một người sống sờ sờ đã mất tích thì dù gì cũng phải tìm được bản ghi chép chứ?”
“Đúng, đúng vậy, tôi cho rằng sư phụ tôi nói rất đúng!” Vương Xán ủng hộ: “Khó trách, càng điều tra tám vụ án này càng cảm thấy bất thường!”
“Chúng ta đã tiêu hao nhiều cảnh lực như vậy, theo lý mà nói, làm gì có chuyện không khớp một vụ nào chứ?”
“Nhưng mà…” Thôi Lệ Châu đưa ra ý kiến bất đồng: “Bây giờ có một vấn đề quan trọng, không phải chúng ta đã sàng lọc điều tra tất cả những người ở trong tù rồi ư?”
“Thậm chí, chúng ta đã đưa cho bệnh nhân tâm thần kia xem các bức ảnh, nếu như hung thủ X thật sự ở trong số phạm nhân đó thì tại sao vẫn không tìm ra hắn ta?”
“Đúng vậy” Vương Xán gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Có điều, tiêu chuẩn tìm kiếm kẻ tình nghi trước đây của chúng ta khác nhau, hơn nữa, chỉ là đưa ảnh của nghi phạm khả nghi nhất cho Liễu Thành xem mà thôi, chứ không phải là tất cả!”
“Cậu nói phải, tiêu chuẩn bây giờ phải thay đổi rồi” Triệu Ngọc nghiêm túc nói: “Trước đây, chúng ta đều bị tám vụ án không trùng khớp kia lừa, trên thực thế, chỉ cần dựa vào quỹ đạo của năm vụ án đã được xác nhận kia mà tiến hành tìm kiếm nghi phạm là được…”
“Woa!” Vương Xán bỗng trợn to mắt: “Nếu như chỉ dựa vào quỹ đạo của năm vụ án… vậy… số lượng nghi phạm tăng lên rất nhiều đấy nhỉ?”
“Đúng vậy!” Triệu Ngọc nói: “Cho nên chúng ta dựa theo tiêu chuẩn trước đây để làm lại lần nữa, xem lần này có thể khóa chặt được hung thủ X của chúng ta hay không!!?”