Chương 1906 Sàng lọc lần cuối
Căn cứ vào phân tích mới nhất của Triệu Ngọc, tổ điều tra đặc biệt lại trở nên bận rộn. Sau khi vào phòng, các thành viên lập tức bắt đầu công việc của mình, điều tra những tài liệu liên quan đến hồi ký giết ngườiDo trước đó, Vương Xán điều tra đã dùng phương pháp bài trừ nên một khi phát hiện quỹ đạo hay những thông tin khác của kẻ tình nghi không khớp thì lập tức loại trừ.
Cho nên lượng công việc hiện tại vẫn nhiều vô cùng, đồng nghĩa với việc tất cả công việc điều tra gần như phải làm lại từ đầu, họ cần phải điều tra lại từ đầu từng kẻ phạm tội có khả năng tiếp xúc với Nông Chí Phát ở trong tù.
Có điều, đối với phát hiện mới nhất này, Triệu Ngọc lại cảm thấy vô cùng tự tin, mặc cho sự suy luận này còn phải chờ được chứng thực, nhưng Triệu Ngọc đã mơ hồ cảm thấy khoảng cách đến với chân tướng của hồi ký giết người đang ngày càng gần hơn!
Bởi vì lần này không giống với vụ án quỷ vương, Triệu Ngọc đã có thể gieo quẻ.
Triệu Ngọc vô cùng gian xảo, vốn dĩ 12 giờ đêm qua đã có thể gieo quẻ nhưng hắn lại cố ý đợi đến sáng sớm, đợi sau khi nói ra suy luận của mình rồi mới gieo quẻ.
Kết quả, hệ thống mở ra một quẻ “Cấn Chấn”, vừa nhìn thấy quẻ “Cấn” được mở ra, nỗi lo trong lòng Triệu Ngọc tự nhiên vơi đi, đây chắc chắn là dự báo rằng lối suy nghĩ mới nhất của hắn rất có thể là chính xác!
Thế là, có sự ủng hộ của quẻ bói, Triệu Ngọc càng thêm tự tin, mặc dù đêm qua cả đêm không ngủ nhưng sáng sớm hắn vẫn tập trung vào công việc căng thẳng, cùng các thành viên bước vào một cuộc điều tra mới.
“Chúng ta cần phải tối ưu hóa một chút…” Nhìn vào số tài liệu chất thành đống, Triệu Ngọc nói: “Tôi cho rằng thời gian mà Nông Chí Phát quen biết hung thủ X có lẽ không lâu lắm, nếu như quá lâu thì hiệu quả của thuật thôi miên sẽ không thể duy trì tốt đến như vậy…”
“Tôi tán thành…” Ngô Tú Mẫn phản ứng nhanh, lập tức nói: “Vừa rồi tôi đang định nói với cậu! Tôi đề nghị chúng ta có thể bắt đầu từ khi Nông Chí Phát phát bệnh, tôi cảm thấy việc Nông Chí Phát bị bệnh đối với hung thủ X mà nói là một bước ngoặt quan trọng!”
“Đúng thế!” Triệu Ngọc gật đầu, tỏ vẻ mình cũng có ý này.
“Vậy… vậy thì dễ bàn rồi” Vương Xán chỉ vào tài liệu trên máy tính, nói: “Nông Chí Phát bị phát hiện mắc bệnh nan y vào một năm trước, bởi vì đã di căn cho nên sau khi làm phẫu thuật một lần thì không tiếp tục nữa, cũng không hóa trị…”
“Nếu như chỉ nhìn vào một năm trở lại đây” Vương Xán gõ máy tính, nói: “Vậy thì… lượng công việc của chúng ta có thể giảm bớt đến 90%”
“Nếu như gạt bỏ những người có độ tuổi không phù hợp…” Tăng Khả tính toán trên một máy tính khác, nói: “Vậy thì tiếp theo chúng ta chỉ cần điều tra khoảng một trăm người…”
“Tiếp tục đi…” Triệu Ngọc giơ tay lên: “Loại bỏ những người mà chúng ta đã đưa cho Liễu Thành xem…”
“Chỉ còn chín mươi mốt người!” Năng lực tính toán của Vương Xán không kém, gần như lập tức đưa ra đáp án.
“Woa…” Thôi Lệ Châu hưng phấn xoa tay: “Cái này có phải đồng nghĩa với việc chúng ta sắp tìm ra hung thủ X rồi không? Thật mong chờ!”
“Còn một điểm nữa” Triệu Ngọc nói: “Trong chín mươi mốt người này, tiếp tục loại bỏ những người phạm án tử hình, chờ tử hình, tù chung thân và thời hạn thi hành án trên mười năm, xem còn lại bao nhiêu?”
“Ừm… đợi chút…” Lần này, Vương Xán cần phải thao tác bằng tay, động tác rõ ràng đã chậm lại.
“Lại giảm hơn một nửa” Tăng Khả quả không hổ danh là cao thủ, bên phía Vương Xán vẫn còn đang thao tác thì cậu ta đã sàng lọc xong, nói với Triệu Ngọc: “Còn lại ba mươi bảy người!”
“Ồ…” Vương Xán hậm hực hỏi: “Cậu không thuận miệng nói đại đấy chứ? Sao tính ra được vậy?”
“Đó là do thông tin đánh dấu của anh không đủ kỹ càng” Tăng Khả nói: “Còn phần mềm cũng không tiên tiến bằng của tôi!”
“Ba mươi bảy người! Ôi trời…” Thôi Lệ Châu trợn to mắt: “Mọi người, tiếp theo đây, có phải chúng ta cần đặt hy vọng lên người bệnh tâm thần đó không?”
“Ba mươi bảy người…” Vương Xán suy nghĩ: “Tôi cảm thấy, tiếp tục dỗ Liễu Thành thì có lẽ đủ để thành công rồi nhỉ? Nhưng mà… tôi chỉ sợ… tên này không đáng tin!”
“Không sao cả!” Triệu Ngọc nói: “Chỉ còn lại ba mươi bảy người, cho dù không có Liễu Thành, chúng ta vẫn có thể tìm ra người này!”
“Vương Xán… điều động toàn bộ người của cậu đến đây, dùng thời gian ngắn nhất để điều tra kỹ quỹ đạo sinh hoạt của ba mươi bảy người này, xem cuối cùng có bao nhiêu người trùng khớp với quỹ đạo của hồi ký giết người?”
“Vâng!” Vương Xán ra sức gật đầu: “Ngài yên tâm đi!”
“Tăng Khả…” Triệu Ngọc lại vẫy tay ra hiệu cho Tăng Khả: “Gửi cho tôi xem tài liệu của ba mươi bảy người này! Sau đó mọi người làm việc của mình đi!”
Sau khi Triệu Ngọc ra lệnh, mọi người lập tức giải tán.
Triệu Ngọc lại mở tài liệu Tăng Khả gửi cho hắn, bắt đầu đọc kỹ.
Lúc này, còn có một nghi ngờ mà hắn không tài nào hiểu được, đó là hung thủ X có thật sự có năng lực thôi miên hay không, có thể khiến cho tâm trí của Nông Chí Phát bị nhiễu loạn, cho rằng bản thân là sát thủ hàng loạt đã viết ra hồi ký giết người?
Theo lý mà nói, nếu như hắn ta thật sự có năng lực này thì có lẽ các tài liệu cơ bản đã nhắc đến rồi, ví dụ như hắn ta đã từng làm những công việc liên quan, hay là có được bằng tâm lý học nào đó vân vân.
Nhưng mà trong tài liệu trước mắt dường như không có…
Đợi đã…
Vào lúc Triệu Ngọc đang suy tư, hắn đã mở ra tài liệu của phạm nhân nào đó, trên tài liệu không chỉ có thông tin thân phận của phạm nhân mà còn ghi chú thời gian thi hành án của hắn ta cùng với tội danh đã phạm phải.
“Mẹ nó!” Triệu Ngọc đột nhiên đứng dậy, gọi mọi người: “Đợi đã! Đợi chút đã! Chúng ta suýt nữa đã quên một chuyện quan trọng rồi!”
Mọi người bị Triệu Ngọc dọa cho giật mình, nhanh chóng ngừng bước, nhìn Triệu Ngọc.
“Tôi quên mất nguyên nhân mà hung thủ phạm tội!” Triệu Ngọc chỉ vào máy tính của mình và nói: “Trước đây tôi từng nói hung thủ X có lẽ là gây án bất thành, có lẽ do bị bại lộ hành vi nên mới bị đưa vào Cục Cảnh sát đúng không?”
“Nếu đã như vậy… thì… thì chúng ta chỉ cần tìm tội danh liên quan đến phụ nữ của một trong số ba mươi bảy người này, vậy thì chẳng phải có thể thu hẹp phạm vi thêm một lần nữa à?”
⚝ ✽ ⚝
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, năm giây sau mới hiểu ra ý của Triệu Ngọc, Tăng Khả là người đầu tiên quay trở lại máy tính của mình, bắt đầu nhanh chóng tìm kiếm.
Rất rõ ràng, lần này, cậu ta không thể tiếp tục dùng phần mềm gì đó nữa, chỉ có thể tra tìm từng người một.
“Cậu… cậu bắt đầu từ phần đầu…” Vương Xán cũng quay trở lại trước máy tính của mình, nói với Tăng Khả: “Tôi sẽ bắt đầu từ phần cuối…”
“Vậy…” Triệu Ngọc nói: “Tôi sẽ bắt đầu từ phần giữa…”
Mười phút sau, kết quả của đợt sàng lọc mới nhất đã xuất hiện. Trong số ba mươi bảy nghi phạm, tội danh phạm tội vào tù vì có liên quan đến phụ nữ chỉ còn lại tám người!
“Ừm…” Triệu Ngọc chỉ vào tài liệu của một phạm nhân trong số đó: “Người này vào tù vì lừa gạt phụ nữ, không liên quan đến hồi ký giết người, có thể loại trừ…”
“Còn… còn lại bảy người…” Thôi Lệ Châu xoa xoa tay.
“Tên này dường như cũng có thể loại trừ nhỉ?” Tăng khả chỉ vào một tài liệu khác: “Buôn bán phụ nữ?”
“Sáu… Chỉ còn sáu thôi sao?” Thôi Lệ Châu duỗi ngón trỏ và ngón út, làm ra ký hiệu số sáu.
“Ồ!” Ai ngờ, một giây sau, Triệu Ngọc lại kêu lên: “Đậu xanh rau má! Trong hồi ký giết người, người mà hung thủ sát hại đều là những người lạ, không liên quan đến hắn ta, hơn nữa đều bị hành hung vào ban đêm…”
“Mọi người xem…” Triệu Ngọc chỉ vào tài liệu phía sau: “Trong số những người phụ nữ bị hại này, không phải người yêu thì là kẻ thù, nếu… nếu như đều loại bọn họ ra…”
“Bà nội nó!” Triệu Ngọc chỉ vào tài liệu cuối cùng trên màn hình máy tính, nắm chặt nắm đấm nói: “Chúng ta chỉ còn lại một kẻ tình nghi thôi!”
“Bà nội nhà nó!” Thôi Lệ Châu trái lại thở dài: “Xa tận chân trời gần ngay trước mắt, thì ra tên hung thủ X này vẫn luôn ở trong tầm mắt của chúng ta!”