Chương 1907 Vẫn còn một cách
“Sư phụ, không ổn rồi…” Mười mấy phút sau, Vương Xán hốt hoảng cầm một bản tư liệu đến gần Triệu Ngọc và báo cáo: “Về nghi phạm duy nhất này, dường như động cơ gây án của ông ta không khớp với hồi ký giết người…”“Ngài xem, tuy tội danh của người này là cố ý làm hại, cưỡng hiếp phụ nữ nhưng căn cứ vào các khâu gây án, rõ ràng ông ta không có mục đích giết người!”
Triệu Ngọc cầm tài liệu, nghiêm túc kiểm tra xem xét một lượt. Quả nhiên từ báo cáo về vụ án, có thể nhận thấy mục đích thật sự của hung thủ chỉ là cưỡng hiếp mà không phải giết người.
Nếu hung thủ vụ án này cũng là hung thủ của hồi ký giết người thì chắc chắn sẽ không tha mạng cho nạn nhân.
“Có điều…” Thôi Lệ Châu ở bên cạnh phân tích: “Điều này cũng không thể chứng minh ông ta không có hiềm nghi mà? Nạn nhân vốn bị ông ta chọn đại, thời điểm gây án cũng là buổi tối…”
“Nghi phạm tên Từ Thắng Lợi, là công nhân ở nhà máy hóa chất. Căn cứ vào học lực và hoàn cảnh gia đình thì ông ta không giống kiểu người có thể nắm giữ kỹ năng tâm lý học một cách thông thạo” Ngô Tú Mẫn đưa ra phân tích của mình.
“Ngoài ra…” Tăng Khả bổ sung thêm: “Từ Thắng Lợi là người Bắc Thiên ở tỉnh Kim Nguyên, mãi đến năm năm sau khi đi làm, ông ta mới tới Diệu Danh làm việc!”
“Trước đó, ông ta chưa từng định cư lâu dài ở vùng duyên hải phía Đông Nam”
“Bắc Thiên…” Triệu Ngọc chép miệng: “Cái tên quen thật, không ngờ lại là người Bắc Thiên”
“Đương nhiên” Vương Xán tiếp tục nói: “Hình như tuổi tác cũng hơi chênh lệch, năm nay Từ Thắng Lợi 42 tuổi, vào năm 93 chỉ mới 16 tuổi, vụ án đầu tiên của hồi ký giết người xảy ra vào năm 93, 16 tuổi đã tàn bạo giết người thì thật khó mà tưởng tượng được…”
“Nhiễm Đào” Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc rồi dặn dò Nhiễm Đào: “Tôi thấy người này đã ra tù rồi, cậu hãy cho người đi điều tra xem sao!”
“Nếu ông ta có vấn đề thì hiện tại chắc đang chạy trốn rồi!”
“Nếu không chạy trốn thì có lẽ chúng ta đã tìm sai người!”
“Được, cứ giao cho tôi!” Nhiễm Đào nhận lệnh rời đi, Vương Xán vội sắp xếp người cho anh ta.
“Theo tôi…” Thôi Lệ Châu nói với Triệu Ngọc: “Chắc hy vọng không lớn lắm, chúng ta vẫn nên bàn bạc kỹ hơn!”
“Tôi biết” Triệu Ngọc gật đầu rồi lấy danh sách ba mươi bảy nghi phạm trước đó ra: “Xem ra chúng ta không thể tiếp tục sàng lọc nữa mà nên điều tra từ ba mươi bảy người này!”
“Có lẽ tội danh phải ngồi tù của hung thủ X không phải vì phụ nữ mà là vì vụ án khác…”
“Tôi nhớ ra rồi!” Bỗng nhiên Ngô Tú Mẫn nghĩ tới điều gì đó, vội nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, chúng ta đã bỏ qua một chi tiết quan trọng, đó chính là quyển ‘Hồi ký giết người’!”
“Hả?” Lần này đến lượt Triệu Ngọc khó hiểu. Hắn vội hỏi: “Là sao?”
“Vụ án được ghi trong hồi ký giết người chỉ tính đến năm 2003, vậy thì… từ lúc đó vì sao lại không có tiếp?”
“Do hung thủ dừng gây án, hay là do nguyên nhân nào khác?”
“Hình như trong hồi ký giết người không hề nhắc tới nguyên nhân vì sao hung thủ dừng giết người thì phải?”
“Hả?” Thôi Lệ Châu suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Ý của chị Ngô là hồi ký giết người không đầy đủ? Vẫn còn vụ án khác?”
“Không phải vậy!” Triệu Ngọc lên tiếng: “Ý của chị Ngô là nếu lúc đó hung thủ dừng gây án thì có lẽ hắn ta đã gặp chuyện gì đó”
“Bởi vậy, nguyên nhân khiến hắn ngồi tù chưa chắc là vì vụ án tương tự như hồi ký giết người! Chưa chắc đã là vì làm hại phụ nữ mới ngồi tù!”
“Ồ…” Thôi Lệ Châu đã hiểu: “Vậy tức là ý của hai người giống nhau, chúng ta vẫn phải lần lượt điều tra ba mươi bảy nghi phạm này một lượt rồi tính tiếp!”
“Không!” Triệu Ngọc xua tay: “Chị Ngô nói vậy tức là đã cung cấp cho chúng ta tiêu chuẩn sàng lọc mới.
Chúng ta có thể tìm kiếm trong số ba mươi bảy nghi phạm này xem ai đã gặp chuyện trong năm 2003!”
“Ví dụ như bị tai nạn, bị bệnh nặng hoặc ngồi tù… Chắc chắn phải có nguyên nhân gì đó khiến hắn ta dừng tay lại, giống như… giống như Vân Đóa Nhi trong vụ án video giết người!”
“Nhưng…” Thôi Lệ Châu có ý kiến khác: “Giờ chúng ta đã biết trong số đó có tám vụ án là do hung thủ X ngụy tạo!”
“Hình như không dễ phán đoán được trong khoảng thời gian đó đâu nhỉ?”
“Hơn nữa, nếu hung thủ X đã nói dối thì không chừng tất cả đều là lời nói dối đấy, ngộ nhỡ… ngộ nhỡ nhiều năm qua, hắn vẫn chưa dừng tay thì sao? Vẫn tiếp tục giết người? Hồi ký giết người không chỉ có mười ba vụ án?”
“Woa…” Thôi Lệ Châu vuốt ngực mình: “Suy nghĩ của tôi ngày càng tối tăm!”
“Có điều…” Ngô Tú Mẫn gật đầu một cách khó khăn: “Không thể không nói cũng có khả năng này, ít nhất mười ba vụ án giết người đều có thật, bởi… cho dù hung thủ có ngụy tạo thì chưa chắc đã ngụy tạo vô căn cứ”
“Ví dụ như… vụ án ở rạp chiếu phim thành phố Hải Phong, chẳng phải đã tìm thấy người mất tích khả nghi sao?”
“Tôi nghi ngờ trong tám vụ án còn lại, hung thủ đã ngụy tạo dựa trên tội ác thực sự của hắn…”
“Thời gian cấp bách, chúng ta chỉ có thể thử trước như vậy thôi! Nếu vẫn bế tắc thì đành phải điều tra kỹ lại quỹ tích sinh hoạt của ba mươi bảy người này một lần nữa…”
“Được” Vương Xán hiểu ý của Triệu Ngọc, cậu ta lập tức gật đầu: “Giờ tôi sẽ đi điều tra ngay, có điều… chuyện nghi phạm có gặp phải chuyện gì nghiêm trọng không thì phải cần chút thời gian nữa…”
“Không sao, hay là giao cho tôi đi! Sẽ không lâu nữa đâu” Tăng Khả búng tay, nói với Vương Xán: “Tối thiểu phải điều tra bản ghi chép chữa bệnh của bọn họ trước. Nếu ai từng gặp chuyện gì nghiêm trọng quá lâu thì hầu như đều phải đến bệnh viện khám!”
“Vâng… Vâng…” Vương Xán bội phục: “Không hổ là điều tra viên đặc biệt, lợi hại lợi hại…” Nói xong, Vương Xán hỏi Triệu Ngọc: “Sư phụ, hay là giờ tôi gửi ảnh của ba mươi bảy người này cho bệnh viện tâm thần nhé?”
“Tôi nghe nói trạng thái tinh thần của bệnh nhân tâm thần kia hôm nay không tệ, hay là chúng ta cho ông ta xem? Có lẽ ông ta sẽ phân biệt được ba mươi bảy người này nhanh thôi, không làm phiền ông ta quá lâu đâu!”
“Cũng được!” Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc rồi lập tức gật đầu đồng ý: “Cho ông ta xem cũng được!”
Triệu Ngọc miệng thì nói vậy nhưng trong lòng lại nghĩ hoàn toàn khác. Chuyện đến ngày hôm nay, kỳ vọng của hắn với Liễu Thành ngày càng sụt giảm, đừng nói ông ta còn là bệnh nhân tâm thần. Dù là người bình thường thì chưa chắc đã nhận ra người mình từng gặp vào hơn hai mươi năm trước.
Vì vậy, Triệu Ngọc vẫn gửi gắm hy vọng vào sự thật. Hắn lại mở tài liệu về ba mươi bảy người kia ra xem tiếp với ý muốn tìm ra đối tượng khả nghi trong số bọn họ.
Do nảy sinh lòng nghi ngờ với Liễu Thành nên hắn đang suy xét có nên xếp vài nghi phạm mà Liễu Thành đã xem trước đó vào danh sách điều tra không…
“Tổ trưởng…” Ai ngờ lúc này, Ngô Tú Mẫn bỗng nhiên tới bên cạnh Triệu Ngọc, nói nhỏ: “Tổ trưởng, tôi vẫn còn một cách khác, có lẽ có thể đẩy nhanh tiến độ khoanh vùng nghi phạm…”
“Ồ?” Triệu Ngọc bất ngờ, vội vàng hỏi: “Cách gì thế?”
“Vừa nãy tôi đã hỏi thăm rồi, những phạm nhân trong nhà tù Nam Hải được phép mượn sách đọc!” Ngô Tú Mẫn nói: “Tôi hy vọng có thể điều tra được bản ghi chép mượn sách của phạm nhân! Để xem ai hứng thú với những quyển sách về tâm lý học nhất!!!”