Chương 1908 Xác nhận
“Có lý” Nghe vậy, Triệu Ngọc mừng rỡ: “Tôi chưa nghĩ tới điều này!”“Trước đó tôi cũng không nghĩ tới, tuy phạm tội tàn bạo nhưng bao năm qua vẫn không bị xử tử thì nhất định phải là một người tỉnh táo bình tĩnh, giỏi học tập nghiên cứu”
“Người như vậy tất nhiên sẽ thích đọc sách!”
“Tôi… Tôi tôi tôi…” Vương Xán nghe vậy liền vội vàng giơ tay lên: “Tôi rất thân với người bên nhà tù, tôi sẽ gọi điện cho họ ngay để họ kiểm tra xem sao!”
“Ừm…” Triệu Ngọc và Ngô Tú Mẫn nhìn nhau. Triệu Ngọc lo lắng nói: “Làm vậy được không? Ngộ nhỡ bên nhà tù cũng có vấn đề thì sao?”
“Không đâu, không đâu” Vương Xán bảo đảm: “Anh em kết nghĩa của tôi là tầng lớp giữa ở nhà tù, tuyệt đối tin được! Anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo anh ấy lặng lẽ điều tra, không để ai biết đâu!”
“Vậy được!” Triệu Ngọc gật đầu đồng ý: “Cậu bảo anh ta cẩn thận nhé!”
Vương Xán búng tay rồi lập tức cầm điện thoại ra ngoài gọi điện.
Tút tút… Tút tút…
Ai ngờ, Triệu Ngọc vừa định xem kỹ tài liệu về nghi phạm thì điện thoại của hắn bỗng vang lên, là một số điện thoại lạ từ nước ngoài gọi đến.
Không phải chứ!
Người bạn quốc tế nào tìm hắn nhỉ? Triệu Ngọc biết chỉ có những người bạn khá thân thiết với hắn thì mới gọi vào số điện thoại này. Vì vậy, hắn lặng lẽ tới nơi uống nước trong phòng làm việc nghe điện thoại.
“Alo, ai thế?”
“Triệu Ngọc…” Một giọng nữ lạnh lùng vang lên trong điện thoại: “Anh vẫn đang ở Diệu Danh à? Vụ án kết thúc chưa?”
“Hả?” Triệu Ngọc nhận ra người gọi điện cho mình không phải ai khác ngoài đội trưởng phòng Đặc Cần – Lê Tịnh. Do cô ta gọi điện đột ngột nên Triệu Ngọc khá bất ngờ, trả lời hơi ấp úng: “Vẫn… vẫn chưa!”
“Vậy… cứ để sang một bên đã” Lê Tịnh dứt khoát nói: “Bây giờ đang có một nhiệm vụ hóc búa cần anh giải quyết đấy!”
“Không phải chứ?” Triệu Ngọc buồn rầu: “Nhiệm vụ gì quan trọng thế? Tôi đã bị cắt ngang khi đang tra án ba lần rồi, giờ sắp có đột phá quan trọng rồi, có thể để tôi phá vụ án này rồi tính sau không?”
“Tôi nghe nói…” Lê Tịnh thản nhiên nói: “Hung thủ vụ án anh đang điều tra đã chết rồi, anh chỉ làm công tác điều tra hậu kỳ mà thôi, những việc này cứ giao cho đồng nghiệp của anh làm là được!”
“Chậc chậc…” Triệu Ngọc tặc lưỡi: “Không đơn giản như cô nghĩ đâu, vụ án có biến, có thể tên hung thủ đã chết chỉ là kẻ chết thay, giờ tôi sắp bắt được hung thủ thật sự rồi!”
“Vậy…” Lê Tịnh do dự một giây rồi hỏi: “Nếu đã sắp phá án xong thì cứ giao cho đồng nghiệp của anh xử lý đi! Chẳng lẽ không có anh thì họ không phá án được à?”
“Chuyện này…” Triệu Ngọc trợn mắt, thở dài nói: “Đội trưởng Lê, xem ra… đúng là xảy ra chuyện lớn rồi! Rốt cuộc có chuyện gì gấp như lửa đốt sau lưng mà nhất định cần tôi ra tay thế?”
“Sáu ngày trước, một vụ án kỳ lạ xảy ra tại Seoul Hàn Quốc, sau khi một cô gái hôn mê trong xe của mình thì đã bị chặt đứt tay trái!”
“Sau khi chặt tay, hung thủ còn băng bó cho cô ấy…”
“Gì cơ?” Triệu Ngọc cau mày: “Nghĩa là sao? Hàn Quốc? Chặt tay? Tình tiết này quen thuộc thật!”
“Cả quá trình cô ấy bị chặt tay giống hệt như vụ án chặt tay mà anh xử lý! Ngay cả thuốc gây mê cũng là thuốc gây mê cho động vật…”
“Không phải chứ?” Triệu Ngọc líu lưỡi: “Có… Có người học mánh khóe của Lý Đan à?”
“Vào đêm khuya ba ngày trước, tại một công trường ở Longbong-dong, phía Tây thành phố Gwangju Hàn Quốc đã xảy ra vụ án ngã lầu!”
“Vào ba giờ đêm, một cô gái bị đẩy xuống từ cao ốc đang thi công…”
“Ngã xuống lầu? Ban đêm?” Lần này, cuối cùng Triệu Ngọc đã cảm thấy không ổn, nhưng miệng thì vẫn hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra thế?”
“Cô gái này ngã xuống từ tầng năm, chỉ bị thương nặng chứ không nguy hiểm đến tính mạng” Lê Tịnh tiếp tục giới thiệu: “Căn cứ vào hồi ức của cô gái này, cô ấy nói mình bị chụp thuốc mê ở trong nhà rồi bị đưa tới công trường xây dựng!”
“Hơn nữa…” Lê Tịnh ngừng một lúc rồi nghiêm túc nói: “Cô gái này nói, sau khi tỉnh lại ở công trường, cô ấy đã nhìn thấy ác ma toàn thân màu xanh!”
“Đệch!” Nghe vậy, Triệu Ngọc chợt cảm thấy sau lưng như có gió lạnh thổi vù vù: “Vụ… vụ án ác ma à?”
“Căn cứ vào ký ức của cô gái, cảnh sát đã vẽ chân dung” Lê Tịnh lại nói: “Anh nhìn đi, có phải trông rất quen không?”
Đang nói chuyện thì điện thoại của Triệu Ngọc rung lên, có người gửi một bức ảnh cho hắn.
Sau khi mở ra xem, Triệu Ngọc lập tức dựng tóc gáy, hít một ngụm khí lạnh. Kẻ trong bức tranh gần như giống hệt thủ phạm trong vụ án ác ma mà hắn điều tra lúc trước!!
“Bà nội nó…” Triệu Ngọc tặc lưỡi cảm thán: “Đây… đây là cái lông gì? Vì sao lại chạy tới Hàn Quốc?”
“Dựa theo ký ức của nạn nhân” Lê Tịnh nói tiếp: “Cô ấy nói ác ma đó rít gào bằng tiếng ma quỷ rất đáng sợ, khiến cô ta sợ hãi chạy đi, nó định ép cô ấy tự nhảy xuống lầu”
“Nhưng cô gái nhờ ánh trăng nên nhìn rõ địa hình, không nhảy xuống lầu mà bị con ác ma đó xông tới đẩy cô ấy xuống!”
“Đệch!” Triệu Ngọc khiếp sợ: “Xem ra tên này vẫn chưa học đến nơi đến chốn! Nên chọn buổi đêm tối đến mức giơ tay không nhìn rõ năm ngón mới ra tay chứ!”
“Ừm…” Triệu Ngọc suy nghĩ một lúc rồi hỏi Lê Tịnh: “Đội trưởng Lê, cô nói với tôi chuyện này chẳng lẽ là muốn tôi tới Hàn Quốc?”
“Anh nói xem?” Lê Tịnh đáp: “Thế chẳng lẽ tôi lại muốn anh tới thành phố Hoàng Kim để ôn lại chuyện xưa với Hàn Khoan à?”
“Chuyện này…” Triệu Ngọc tặc lưỡi: “Tôi chưa từng tới Hàn Quốc bao giờ cả, có điều… chuyện này không dễ xử lý đâu. Một sát thủ người Hàn Quốc học kỹ thuật giết người từ chỗ chúng ta, vụ án này… đâu thể trách chúng ta nhỉ? Lẽ nào… chúng ta còn phải đòi lại công bằng về bản quyền trí tuệ à?”
“Anh vẫn không thay đổi gì” Lê Tịnh nói tiếp: “Giờ không phải vấn đề bản quyền trí tuệ, người bị chặt tay là giám đốc điều hành Tập đoàn Giang Vũ của nước ta, kiêm chức tổng đại diện công vụ Hàn Quốc, hiện đang đàm phán các dự án hợp tác với Bộ Thương mại và các công ty viễn thông Hàn Quốc!”
“Hả?” Triệu Ngọc bất ngờ: “Là… Là người của chúng ta?”
“Cô gái ngã xuống lầu cũng là người của chúng ta, là đại biểu đàm phán ở Bộ Tài nguyên biển, đang trao đổi về hạng mục khai thác biển với bên Hàn Quốc” Lê Tịnh nói.
“Hai vụ làm ăn lớn này đều lên đến hàng chục tỉ, vô cùng quan trọng với hai nước chúng ta!”
“Ồ…” Triệu Ngọc gật đầu: “Xem ra có kẻ cố ý muốn phá hoại!”
“Hai nước vô cùng coi trọng hai vụ án này, xét thấy vụ án chặt tay và vụ án ác ma đều liên quan đến anh nên lãnh đạo quyết định nhờ anh đến giúp đỡ” Lê Tịnh nói.
“Ừm…” Triệu Ngọc nuốt nước bọt, tâm trạng thoáng chốc trở nên phức tạp.
“Triệu Ngọc, đây là mệnh lệnh, chúng tôi cho anh một ngày để xử lý vụ án của anh, sau đó tôi sẽ cho người tới đón anh. Đến lúc đó, hai người sẽ bay thẳng từ Diệu Danh đến Hàn Quốc!”
“Ừm…” Triệu Ngọc không vui trong lòng nhưng vẫn gật đầu đồng ý: “Vậy được, cô gửi tài liệu cụ thể cho tôi để tôi chuẩn bị trước!”
“Được!” Lê Tịnh không nói nhiều lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Phiền muộn thật…
Triệu Ngọc cau mày, hắn cảm thấy lòng hơi nghẹn lại, không biết vì mình không thể tiếp tục điều tra hồi ký giết người hay là lo lắng chuyến đi Hàn Quốc này sẽ có tình huống xấu xảy ra.
Mà ngay lúc này, cửa văn phòng bỗng nhiên bị Vương Xán đẩy ra. Cậu ta chạy vào phòng, hét to với mọi người: “Mau, mau đến xem này! Người bị bệnh tâm thần kia có ích rồi, Liễu Thành… Liễu Thành nhận ra một người!!!”