← Quay lại trang sách

Chương 1909 Luật sư khả nghi

“Đồ Cường?” Nhìn phần giới thiệu trên tài liệu, Thôi Lệ Châu nói đùa một câu: “Hăm hở vươn lên*? Cái tên này không tệ!”* “涂强” (Đồ Cường) có pinyin là túqiáng, đồng âm với “奋发图强” /fènfātúqiáng/ (Hăm hở vươn lên).

“Không ngờ lại là luật sư…” Triệu Ngọc nói: “Chẳng phải luật sư kiện tụng giúp người khác à? Vậy mà bản thân lại vào tù, ngược đời thật!”

“Sư phụ” Vương Xán chỉ vào bức ảnh trên tài liệu: “Đồng nghiệp của tôi nói rằng sau khi xem bức ảnh này, Liễu Thành rất quả quyết xác nhận ông ta đã nhìn thấy nghi phạm này vào nhà vệ sinh giết hại nhân viên nữ năm đó!”

Triệu Ngọc quan sát kỹ bức ảnh, người tên Đồ Cường có da dẻ trắng trẻo, ngũ quan đoan chính, có thể xem như một người đàn ông phong độ.

“Vừa nhìn đã nhận ra ngay à?” Thôi Lệ Châu lè lưỡi: “Liệu có tin được lời nói của người bệnh tâm thần không? Hay là vì muốn ứng phó với các anh nên chỉ bừa?”

“Chắc không đâu” Vương Xán đáp: “Đồng nghiệp của tôi nói họ đã cho Liễu Thành xem tất cả các bức ảnh nhưng Liễu Thành đều lắc đầu, chỉ xác nhận mỗi người này thôi!”

“Ồ…” Thôi Lệ Châu nhìn Ngô Tú Mẫn rồi hỏi: “Chị à, chị nghĩ có đáng tin không? Đã hơn hai mươi năm trôi qua rồi, Liễu Thành có thể vừa nhìn đã nhận ra ngay ư?”

Ngô Tú Mẫn khẽ mỉm cười mà không trả lời.

“Tội nhận hối lộ, làm giấy tờ giả, nguỵ tạo giấy chứng nhận, gây trở ngại cho tòa án…” Triệu Ngọc đọc như trong tài liệu: “Xử ba năm? Một luật sư thì nhận hối lộ gì chứ?”

“Làm giấy tờ giả mà xử tận ba năm ư? Người này… liệu có đắc tội với ai không? Tôi nghe nói làm giấy tờ giả hay gây trở ngại cho tòa án thường đều phạt tiền thôi mà!”

“Không, nếu tình hình nghiêm trọng thì cũng sẽ bị phán ngồi tù!” Vương Xán nói.

“Tôi thấy đây là một luật sư vô lương, thích mưu cầu lợi ích, đầu cơ trục lợi” Ngô Tú Mẫn nhìn tài liệu về nghi phạm, cảm thấy tiếc nuối: “Người này vẫn có đôi chỗ không khớp với mục tiêu chúng ta muốn tìm…”

“Người này bao nhiêu tuổi rồi? Sinh năm 66…” Thôi Lệ Châu xem tài liệu rồi bấm ngón tay tính: “Năm nay 53 tuổi? Năm 93 thì 27 tuổi…”

“27 tuổi… Ít nhất tuổi tác cũng khớp nhỉ? Dù sao cũng đáng tin hơn 16 tuổi mà?”

“Độc thân, đã ly hôn…” Triệu Ngọc chú ý đến điểm khác, hắn nói với Ngô Tú Mẫn: “Nếu từng kết hôn thì có lẽ về phương diện qua lại với phụ nữ vẫn bình thường nhỉ?”

“Chuyện này thì phải xem ông ta ly hôn lúc nào đã chứ?!” Ngô Tú Mẫn nói: “Nếu ly hôn trước năm 27 tuổi thì càng khớp với suy đoán của chúng ta, nhưng nếu sau năm 27 tuổi thì khó nói lắm…”

“Ông ta ly hôn vào hai năm trước” Lúc này, Tăng Khả ở phía xa đột nhiên trả lời: “Tổ trưởng, em đã tra được tài liệu cặn kẽ về người này rồi!”

“Vợ cũ của ông ta là giáo viên dạy cấp ba, ly hôn vào hai năm trước, lúc Đồ Cường vào tù, cho nên… chắc nguyên nhân ly hôn liên quan đến việc Đồ Cường ngồi tù?”

“Tài liệu cặn kẽ?”

Triệu Ngọc xua tay bảo Tăng Khả mau gửi cho hắn. Ai ngờ, Tăng Khả bỗng nhiên sững sờ, sau đó chỉ vào màn hình máy tính của mình rồi bảo mọi người: “Em biết vì sao ông ta lại bị phán ba năm tù rồi” Tăng Khả có vẻ ngạc nhiên: “Người này nhận hối lộ từ bị cáo, cố ý thua một vụ kiện hình sự quan trọng, khiến cố chủ của ông ta điên loạn, tự sát bất thành…”

“Đệch!” Triệu Ngọc trợn to mắt: “Làm thế mà chỉ phán ba năm tù à? Không phải quá nhẹ tay với ông ta đấy chứ?”

“Đợi… Đợi đã…” Triệu Ngọc bỗng phát hiện ra vấn đề quan trọng. Hắn vội vàng hét lên với Tăng Khả: “Cậu nói điên loạn ư? Sao… sao lại điên loạn?”

“Ừm…” Tăng Khả lắc đầu: “Trong tài liệu không nói rõ, chúng ta phải điều tra cụ thể…”

“Có điều…” Đang lắc đầu thì Tăng Khả lại phát hiện một chi tiết quan trọng, cậu ta vội vàng nói: “Trên hồ sơ bệnh án có ghi rằng vào năm 2004, Đồ Cường từng nằm viện, hơn nữa còn trải qua một cuộc phẫu thuật lớn!”

“Hả?”

Vừa nghe vậy, mọi người đều không nhịn được chạy tới trước máy tính của Tăng Khả.

Tăng Khả nhanh chóng gõ bàn phím, không lâu sau đã có tài liệu cụ thể.

Cậu ta thông báo với mọi người: “Vì bị cuốn vào một vụ án liên quan đến xã hội đen nên Đồ Cường bị cắt gân cả hai chân!”

“Woa, độc ác thế!” Thôi Lệ Châu trợn to mắt: “Ông ta trở thành người bại liệt rồi à? Thế chẳng phải là ngồi xe lăn ư?”

“Không phải” Tăng Khả đáp: “Tuy kỹ thuật năm 2004 không tiên tiến như bây giờ nhưng vẫn có thể thực hiện ca phẫu thuật nối gân”

“Trong tài liệu có nói ca phẫu thuật của Đồ Cường thành công, sau khi hồi phục, chắc ông ta vẫn tiếp tục đi đứng được mà không cần chống gậy!”

“Chỉ có điều…” Ngô Tú Mẫn tiếp lời: “Gân sau khi phục hồi sẽ mất một phần chức năng, sẽ bị rối loạn vận động ở bộ phận tương ứng”

“Cũng tức là ông ta không thể hành động tự nhiên như trước!” Triệu Ngọc nói: “Thế nên hồi ký giết người mới kết thúc ở đó!?”

“Ha ha” Thôi Lệ Châu cười khan: “Sếp, anh đừng nói chắc chắn như vậy được không, có lẽ không chừng là trùng hợp đấy…”

“Điều tra là biết có phải trùng hợp không!” Triệu Ngọc hỏi Tăng Khả: “Có thể nhìn ra quy luật sinh hoạt của người này qua tài liệu không?”

“Là người gốc Diệu Danh, dân thành phố” Tăng Khả nhìn tài liệu: “Hình như… ngoài thời gian học đại học ở Việt Châu ra thì ông ta đều ở vùng duyên hải Đông Nam? Sau khi tốt nghiệp, ông ta làm luật sư mãi đến khi ngồi tù, cũng xem như là người có kinh nghiệm phong phú!”

“Mấu chốt ở chỗ ông ta là một luật sư, có thể đi khắp nơi mà? Nghề này… hình như cũng khá khớp?”

“Đúng vậy” Tăng Khả gật đầu: “Đồ Cường làm việc ở văn phòng luật sư có quy mô khá lớn, thường xuyên xuống huyện hoặc sang vùng lân cận công tác…”

“Nhưng…” Cậu ta nói với Triệu Ngọc: “Nếu muốn điều tra lịch làm việc chính xác vào hai mươi năm trước thì khá khó, chúng ta… cần chút thời gian!”

Thời gian, thời gian…

Triệu Ngọc nhìn đồng hồ, Lê Tịnh chỉ cho hắn một ngày, ngày mai là hắn phải rời khỏi Diệu Danh tới Hàn Quốc.

Trong một ngày… có thể xác định hung thủ không?

Tút tút… Tút tút…

Ai ngờ, Triệu Ngọc đang suy tư thì điện thoại của Vương Xán bỗng vang lên. Vừa nhìn cuộc gọi tới, cậu ta đã vội vàng nghe điện trước mặt mọi người, đồng thời còn mở loa ngoài.

“Alo” Một giọng nam vang lên trong điện thoại: “Người anh em, tôi đã làm xong chuyện cậu nhờ rồi! Tôi đã tra lịch sử ghi chép mượn sách trong tù, quả thực chẳng có mấy ai quan tâm đến sách tâm lý học, thường ngày có rất ít phạm nhân mượn đọc”

“Tôi đã xem lướt qua, chỉ có một phạm nhân mượn sách này nhiều nhất, tôi quen phạm nhân này, ông ta là luật sư, tên là… Đồ Cường!”

Anh ta vừa dứt lời, văn phòng thoáng chốc trở nên yên tĩnh. Mọi người nhìn nhau, ai cũng lộ vẻ hưng phấn.

“Anh…” Vương Xán nuốt nước bọt hỏi: “Anh hãy nói, nói với tôi về tình hình cụ thể của ông ta đi!”

“Tình hình cụ thể?” Đối phương trả lời: “Tính cách rất điềm đạm, thường ngày ít nói, chẳng giống luật sư khéo ăn khéo nói chút nào”

“À, sau khi ra tù, ông ta không làm luật sư nữa, hai năm trước ông ta nhận hối lộ, cố ý thua kiện, khiến cố chủ của ông ta điên loạn, suýt thì tự sát!”

“Vậy… vậy anh còn nhớ là vụ kiện gì không?” Vương Xán lại hỏi.

“Tôi nhớ chứ, kẻ này cũng thất đức thật” Đối phương trả lời: “Ông ta nhận một vụ án cưỡng hiếp, ông ta là luật sư bên kiện, biện hộ thay cô gái bị hại, đây vốn là một vụ kiện thắng chắc. Nhưng cuối cùng không biết vì sao ông ta lại khiến cô gái đó điên loạn, cuối cùng thua kiện, khiến tên tội phạm cưỡng hiếp kia ung dung ngoài vòng pháp luật!”

“Có điều, vụ án này nhận được sự coi trọng của tòa án tối cao nên đã thẩm tra xử lý lại, sau đó mới phát hiện ra tội của Đồ Cường. Thì ra ông ta nhận hối lộ của bị cáo, cuối cùng xét xử một lần nữa, từ đó Đồ Cường thân bại danh liệt…”

“Đệch” Thôi Lệ Châu nhỏ giọng mắng: “Chỉ phán ba năm tù là hơi nhẹ đấy!”

“À” Lúc này, cai ngục nói tiếp: “Tôi quên nói cho mọi người, dù phán ba năm tù nhưng do biểu hiện trong tù tốt nên Đồ Cường được nộp tiền bảo lãnh. Ông ta đã làm xong thủ tục, ngày mai sẽ được ra tù!”