Chương 1910 Điểm đột phá
Khoảng 12 giờ 10 phút trưa, Triệu Ngọc không quan tâm đến việc ăn trưa mà vẫn ở lại văn phòng, căng thẳng điều tra tài liệu liên quan tới nghi phạm Đồ Cường“Tổ trưởng” Tăng Khả lo lắng nói: “Đêm qua anh đã không ngủ rồi, hay là giờ anh ăn gì đó rồi ngủ một giấc đi!”
“Dù sao thì nghi phạm này cũng không chạy nổi đâu… Hơn nữa… chẳng phải chị Ngô và Thôi Lệ Châu đã tới nhà tù hỏi ông ta rồi à?”
“Em nghĩ chị Ngô đã ra tay thì nhất định có thể khiến tên này nói thật! Nếu hồi ký giết người thật sự do ông ta gây ra thì ông ta chính là hung thủ X, ông ta nhất định sẽ nhận tội!”
“Sai rồi!” Triệu Ngọc lắc đầu: “Chuyện này không thể chắc chắn như thế được. Một là, chúng ta vẫn chưa thể hoàn toàn khẳng định Đồ Cường là hung thủ X; Hai là, dù cho thực sự là ông ta thì chỉ cần ông ta sống chết không chịu thừa nhận, chúng ta cũng không làm gì được!”
“Em biết chắc chắn sẽ không có chứng cứ đâu” Tăng Khả gật đầu: “Lời khai của Liễu Thành vốn không có hiệu lực về mặt pháp luật, nhưng… em cảm thấy chiêu xao sơn chấn hổ* của anh vẫn rất lợi hại!”
* Nguyên văn là: “敲山震虎” = Xao sơn chấn hổ: công kích khiến kẻ địch phải hoảng sợ. Đây là một loại chiến lược, chỉ uy hiếp trên hình thức, phô bày thực lực quân sự khiến đôi phương phải sợ hãi mà khuất phục, đạt được mục đích không chiến mà thắng. Sau này được dùng với nghĩa rộng: cố ý cảnh báo, khiến người ta phải chấn động.
“Chẳng phải anh đã bảo nhóm chị Ngô dẫn theo một đội cảnh sát cao lớn uy mãnh, mang tư thế hùng hổ để đi thẩm vấn Đồ Cường rồi ư? Nếu ông ta nhìn thấy thế trận ấy của chúng ta, em nghĩ… chắc ông ta sẽ sụp đổ nhanh thôi!”
“Đây chỉ là điều chúng ta mong nhìn thấy nhất, nhưng…” Triệu Ngọc nói: “Chúng ta vẫn phải chuẩn bị tinh thần sẽ thất bại, dù sao Đồ Cường cũng là luật sư thường xuyên tiếp xúc với các vụ án hình sự, biết rõ quy trình và cách làm việc của cảnh sát chúng ta”
“Nếu ông ta đã dám lợi dụng Nông Chí Phát để giăng cái bẫy lớn như vậy thì nhất định đã chuẩn bị tốt tâm lý từ lâu rồi. Do đó, chiêu xao sơn chấn hổ của chúng ta chưa chắc đã có tác dụng”
“Ồ…” Tăng Khả gật đầu: “Thảo nào anh cứ muốn ở lại Cục Cảnh sát mà không phải đến hiện trường chỉ huy trước! Có phải anh… nghĩ ra cái gì mới không?”
“Tôi đang nghĩ…” Triệu Ngọc mở tài liệu về Đồ Cường ra rồi nói: “Tôi nghĩ nếu Đồ Cường thực sự là hung thủ X chúng ta muốn tìm, nếu chúng ta muốn đánh một đòn trúng đích thì phải ra tay từ điểm yếu của ông ta!”
“Hiện tại, chúng ta cần lập tức tìm ra điểm yếu này, rốt cuộc nó ở đâu?”
“Trước đó, anh đã từng nói sở dĩ hung thủ X ngụy tạo tám vụ án là vì có thể trong tám vụ án này có chứng cứ trực tiếp buộc tội ông ta” Tăng Khả nhắc lại.
“Vậy thì… Chúng ta có nên điều tra theo hướng này không?”
“Lúc trước, tôi cũng nghĩ như vậy” Triệu Ngọc nói: “Tôi đã tra tài liệu, tuy kỹ thuật ADN đã được phát minh vào những năm 80 của thế kỷ trước, nhưng mãi đến sau năm 98 mới phổ biến trên phạm vi toàn quốc”
“Mà năm vụ án trong hồi ký giết người đã được chứng thực đều xảy ra vào trước năm 98. Tôi nghi ngờ hung thủ X vô cùng tự tin rằng năm vụ án này sẽ không để lại chứng cứ xác thực nào”
“Bởi vậy, hắn ta mới ghi chép vào cuốn hồi ký giết người cực kỳ kỹ càng!”
“Nhưng… Sau năm 98, kỹ thuật ADN đã được phổ biến, hung thủ X lo lắng mình đã để lại chứng cứ trí mạng trong những vụ án sau đó nên mới bịa ra tám vụ án khác?” Tăng Khả suy đoán.
“Tuy tám vụ án này được ngụy tạo, nhưng rất có thể chúng đều được ngụy tạo dựa trên những tội danh xác thực của hắn ta” Triệu Ngọc lại chuyển chủ đề.
“Do đó, rất có thể tám vụ án này đều từng xảy ra, chỉ là chúng không được ghi chép như trong hồi ký giết người!”
“Ý của anh là chỉ cần chúng ta tra được chân tướng của tám vụ án này thì có lẽ sẽ tìm được chứng cứ khiến hung thủ X nhận tội?”
“Không phải tám vụ án” Triệu Ngọc nói: “Có lẽ chỉ cần tìm được một trong số đó là đã định tội được hắn ta rồi!”
“Ví dụ như…” Triệu Ngọc mở hồi ký giết người ra rồi chỉ vào một trong số các vụ án: “Vụ án ở rạp chiếu phim này xảy ra vào năm 99, hung thủ mượn miệng Nông Chí Phát để tuyên bố rằng hắn ta đã tấn công một người phụ nữ tại rạp chiếu phim nào đó ở thành phố Triều Phong, sau đó kéo cô ta đến nơi vắng vẻ để cưỡng hiếp, sát hại, sau đó là chôn thi thể tại chỗ”
“Nhưng Vương Xán lại không tìm được bản ghi chép mất tích nào về người phụ nữ này. Trái lại phát hiện một vụ án tương tự tại nơi cách thành phố Triều Phong 170 km”
“Phục vụ khách sạn là cô Nhiếp tan làm vào đêm khuya, mất tích trên đường về nhà, đến nay vẫn không rõ tung tích. Vẻ ngoài, dáng người, vết bớt trên cơ thể của cô Nhiếp đều cực kỳ khớp với vụ án rạp chiếu phim trong hồi ký giết người!”
“Cho nên…” Triệu Ngọc nói: “Hiện tại chúng ta cứ xem tiếp vụ án này, có lẽ không lâu sau sẽ sáng tỏ!”
“Em biết rồi” Tăng Khả đáp: “Thực ra hung thủ X gây ra vụ án này nhưng lại ngụy tạo chuyện rạp chiếu phim trong hồi ký giết người”
“Quả nhiên là hắn ta ngụy tạo các vụ án dựa trên sự thật!”
“Bởi vậy…” Tăng Khả chỉ vào tài liệu: “Chỉ cần chúng ta tìm được thi thể của cô Nhiếp thì liệu có thể… phát hiện chứng cứ của hung thủ X từ thi thể không?”
“Giống như… giống như vụ án video giết người ấy?”
“Chỉ tiếc là tình hình ở Hải Phong khác với vụ án video giết người!” Triệu Ngọc tiếc nuối: “Từ năm 99 đến nay, diện tích của thành phố Hải Phong đã mở rộng thêm hơn chục lần, nơi hoang vu năm đó đã biến thành cao ốc từ lâu rồi!”
“Chúng ta cũng không biết tìm hài cốt của cô Nhiếp ở đâu…”
“Vậy…” Tăng Khả lộ vẻ thất vọng: “Chúng ta chỉ có thể tra những vụ án khác thôi nhỉ?”
Triệu Ngọc hít thở sâu một hơi rồi nói với Tăng Khả: “Đây đều là những suy nghĩ ban đầu của tôi, chỉ có thể dùng khi cực kỳ bất đắc dĩ, nếu cứ tìm kiếm tiếp thì cực kỳ mất thời gian!”
“À… Hả?” Tăng Khả đột nhiên ngẩng đầu: “Tổ trưởng, nghe anh nói thì có vẻ anh đã nghĩ ra ý tưởng tốt hơn rồi?”
“Ý tưởng thì không có, nhưng…” Triệu Ngọc nói sâu xa: “Có lẽ sẽ tìm thấy một điểm đột phá?”
“Điểm đột phá? Điểm đột phá gì?”
Tăng Khả đang ngạc nhiên thì cửa văn phòng bỗng bị Vương Xán đẩy ra. Cậu ta báo cáo với Triệu Ngọc: “Sư phụ à, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ ngài giao rồi, cục trưởng của chúng tôi đích thân viết đơn gửi cho nhà tù, dừng việc nộp tiền bảo lãnh của Đồ Cường, chắc chắn ông ta không thể ra tù trong thời gian ngắn!”
“Nếu cần thì bên phía nhà tù cũng sẽ phối hợp với chúng ta, áp giải Đồ Cường tới Cục Cảnh sát chúng ta để tiến hành thẩm vấn!”
“Rất tốt” Triệu Ngọc gật đầu: “Vậy chuyện thứ hai thì sao?”
“Ừm!” Vương Xán ra sức gật đầu: “Xe đã được chuẩn bị xong, giờ tôi sẽ dẫn ngài qua ngay!”
“Xe?” Tăng Khả buồn bực: “Anh muốn… ra ngoài à?”
“Đi thôi Tăng Khả” Triệu Ngọc búng tay: “Chúng ta đi ăn trước đã, sau đó sẽ đến gặp một người!”
“Gặp một người?” Tăng Khả đảo mắt, lập tức hiểu ý của Triệu Ngọc, cậu ta biết phải tới gặp ai rồi.
Song, cậu ta còn chưa có cơ hội nói ra thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông điện thoại của Triệu Ngọc.
Tút tút tút…
Triệu Ngọc mở ra xem thì thấy một số điện lạ từ nước ngoài gọi đến.
Do tình hình đặc biệt nên Triệu Ngọc không dám không nghe.
Nhưng ai ngờ, sau khi nghe, trong điện thoại bỗng vang lên giọng của cha vợ Miêu Khôn, hơn nữa nghe giọng ông còn vô cùng kích động: “Alo, Tiểu Triệu à, con đang ở đâu?”
“Con? Con đang ở Diệu Danh…” Triệu Ngọc nhìn Vương Xán và Tăng Khả, đành phải giơ tay ra hiệu: “Các cậu đi trước đi”
Hai người hiểu ý, lập tức rời khỏi văn phòng.
“Tiểu Triệu, có phải Lê Tịnh gọi điện bảo con đến Hàn Quốc không?” Miêu Khôn thở hổn hển hỏi.
“Vâng!” Triệu Ngọc gật đầu: “Cô ấy nói có nhiệm vụ khẩn cấp!”
“Đừng đi!” Miêu Khôn không đợi Triệu Ngọc nói xong đã hét to: “Nghe cha, tuyệt đối đừng đi! Cha đã xin lãnh đạo rồi, con tuyệt đối đừng tham gia nhiệm vụ ở Hàn Quốc lần này!!!”