← Quay lại trang sách

Chương 1911 Đặc công mất tích

“Vì sao ạ?” Triệu Ngọc buồn bực: “Cha vợ à, cha nói không đi là không đi sao? Hình như theo quy tắc thì con phải nghe theo mệnh lệnh của đội trưởng Lê mới đúng chứ?”“Rốt cuộc… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Đã có chuyện gì á? Con thông minh như vậy mà không nhận ra à?” Miêu Khôn lo lắng: “Có người ở Hàn quốc bắt chước vụ án chặt tay và vụ án ác ma, rõ ràng là nhằm vào con mà?”

“Nhằm… nhằm vào con? Nhưng…” Triệu Ngọc nói: “Nạn nhân của hai vụ án này đều là quan chức quan trọng ở nước ta, rõ ràng là có kẻ mưu đồ phá hoại quan hệ hợp tác giữa nước ta với Hàn Quốc mới đúng chứ?”

“Không thể mạo hiểm được!” Miêu Khôn nói: “Nếu muốn phá hoại quan hệ hợp tác thì có rất nhiều cách, tại sao cứ phải sử dụng những vụ án con từng phá?”

“Tiểu Triệu, nghe lời ta, đây chắc chắn là một cái bẫy, có kẻ muốn dụ con vào bẫy. Bọn chúng không làm gì được ở chỗ chúng ta nên mới chạy tới Hàn Quốc bố trí bẫy để trả thù con!”

“Cha vợ, chuyện này…” Triệu Ngọc khó xử: “Có phải cha đã lo lắng thái quá rồi không? Ai tìm con báo thù chứ? Tịch Mộng Na giả kia ư?”

“Con nghe Đinh Lam nói, tàn dư thế lực của Tịch Vĩ đã bị ông trùm Lundy chèn ép hầu như không còn, lẽ nào… cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định trả thù con à?”

“Chưa chắc đâu” Miêu Khôn nói: “Chúng ta làm trong ngành này thì cẩn thận sẽ tốt hơn, con chẳng những không thể tới Hàn Quốc mà mấy ngày gần đây còn phải tăng thêm người bảo vệ nữa, làm những việc an toàn thôi, không được sơ suất!”

“Nhưng…” Triệu Ngọc hỏi: “Con phải giải thích với bên Lê Tịnh thế nào đây?”

“Con đừng quan tâm chuyện này” Miêu Khôn trả lời: “Ta đã xin lãnh đạo rồi, con đừng đi đâu cả, tiếp tục xử lý vụ án của con là được. Cứ yên tâm, cô ta sẽ không gọi điện cho con nữa đâu!”

“Nhưng…” Triệu Ngọc vẫn hơi do dự.

“Đừng nhưng nhị gì nữa” Miêu Khôn nghiêm túc nói: “Ta vốn không nên nói với con lời này, nhưng vì để con hiểu rõ chuyện này nguy hiểm thế nào, ta vẫn phải nói!”

“Từ khi hai vụ án kia xuất hiện ở Hàn Quốc, ta vẫn luôn liên lạc với Lee Bon Seong, nhưng…” Miêu Khôn nặng nề nói: “Ta phát hiện Lee Bon Seong đã mất tích rồi!!”

“Gì cơ?” Lần này, cuối cùng Triệu Ngọc cũng hiểu ý của cha vợ. Hắn vội vàng hỏi: “Lee Bon Seong mất tích sao?”

“Đúng vậy” Miêu Khôn gật đầu: “Ta đã xác nhận từ bên phía Hàn Quốc rồi, Lee Bon Seong thực sự đã mất tích, không chỉ ta mà bên Hàn Quốc cũng đang tìm ông ta đấy!”

“Tiểu Triệu, chắc con cũng biết cái chết của Tịch Vĩ có liên quan đến tất cả những người tham gia salon trinh thám ở đảo Kỳ Tích rồi đúng không?” Miêu Khôn nghiêm túc nói: “Lee Bon Seong là người có bản lĩnh nhất trong số chúng ta, ngay cả ông ta cũng mất tích, chứng tỏ tình hình đã khá nghiêm trọng rồi!”

“Do đó, dù thế nào đi nữa, trước khi xác định Lee Bon Seong bình an vô sự, con tuyệt đối không thể nhảy vào vũng nước đục đó! Hiểu chưa?”

“Dạ… Dạ…” Triệu Ngọc gật đầu: “Con biết rồi!”

“Được rồi” Miêu Khôn dặn dò: “Mấy ngày tới, con hãy cẩn thận một chút, bon ta đang tìm kiếm tin tức khắp nơi để xem rốt cuộc chuyện này có phải Tịch Mộng Na giả kia gây ra hay không!”

“Vậy…” Triệu Ngọc vội vàng nói: “Cha cũng phái thêm người đến chỗ Miêu Anh nhé! Nếu đúng là nhằm vào con thì tất cả người thân thiết với con cũng sẽ nguy hiểm”

“Việc này còn cần con nhắc nhở à?” Miêu Khôn đáp: “Con cứ yên tâm, ta đã phái người giỏi nhất đến bảo vệ nhà con và Miêu Anh rồi, con cứ yên lòng tra án đi!”

“Vâng, vậy được!” Triệu Ngọc lại dặn: “Cha cũng cẩn thận nhé, nếu quả thực do Tịch Mộng Na giả kia trả thù thì có lẽ cha mới là mục tiêu hàng đầu của cô ta!”

“Được, coi như con còn có chút lương tâm” Miêu Khôn nói: “Còn biết lo lắng cho cha cơ đấy, yên tâm đi! Ta có bài học ở Maroc rồi, nên giờ ta còn cẩn thận hơn ai hết!”

“Được rồi, ta cúp máy nhé…”

Sau khi cúp điện thoại, Triệu Ngọc lập tức thấy đau đầu.

Hắn dùng sức bấm huyệt thái dương, vừa xoa vừa nghĩ: Xem ra hai vụ án xảy ra ở Hàn Quốc quả thực có vấn đề, cha vợ nhắc nhở rất kịp thời, mình phải cẩn thận hơn mới được.

Chỉ có điều…

Triệu Ngọc cau mày, trong lòng hắn cực kỳ phức tạp.

Nói thật, khi Lê Tịnh dùng giọng ra lệnh bảo hắn bỏ qua vụ án hồi ký giết người, lập tức đến Hàn Quốc làm nhiệm vụ, trong lòng hắn có mâu thuẫn ít nhiều. Nhưng giờ sau khi cha vợ không cho hắn làm nhiệm vụ, trong lòng hắn lại hơi trống rỗng, cứ cảm thấy có chỗ nào đó bất thường…

Nhưng nếu đã không phải tới Hàn Quốc mạo hiểm thì không bằng tập trung tinh thần phá vụ án hồi ký giết người rồi tính sau.

Vì vậy, Triệu Ngọc lập tức lấy lại tinh thần, đi tới bãi đỗ xe ở Cục Cảnh sát để tập hợp với Vương Xán và Tăng Khả.

Vương Xán lái xe chở họ đến một quán ăn ngon ở địa phương. Ăn vội ăn vàng xong, ba người lái xe chạy thẳng tới một trường cấp ba ở thành phố Diệu Danh.

Thì ra người Triệu Ngọc muốn gặp không phải ai khác mà chính là vợ cũ của nghi phạm Đồ Cường.

Vợ cũ của Đồ Cường họ Tạ, để tránh làm phiền bà Tạ, Vương Xán đã liên hệ với bà ta trước. Ba người không vào thẳng trường học mà chọn gặp bà ta ở một nhà hàng Tây gần trường học.

“Ông ta lại gây ra chuyện gì thế?” Bà Tạ đeo kính, vừa nhìn đã biết là một giáo viên tiêu chuẩn. Dù đã lớn tuổi nhưng bà ta vẫn bảo dưỡng cực kỳ tốt: “Tôi không hiểu lắm, chẳng phải ông ta đã ngồi tù rồi ư?”

“Bà đừng hiểu lầm” Vương Xán thường tiếp xúc với những người có liên quan đến vụ án nên cậu ta phụ trách lần trò chuyện này: “Lần này chúng tôi tới chủ yếu là muốn biết một vài thông tin về quá khứ của Đồ Cường, hy vọng bà có thể phối hợp với chúng tôi”

“À…” Dù sao thì bà Tạ cũng rất ít khi tiếp xúc với cảnh sát, bà ta lập tức gật đầu hợp tác, thậm chí còn có vẻ hơi căng thẳng.

Để nhanh chóng vào thẳng chủ đề, Vương Xán hỏi những vấn đề đơn giản trước: “Chúng tôi muốn biết, Đồ Cường là một luật sư nổi tiếng, bà lại là giáo viên dạy cấp ba, cuộc sống của hai người vốn đã rất giàu có, vì sao ông ta lại nhận hối lộ?”

“Ông ta thích đánh bạc, tiền kiếm được không đủ cho ông ta ăn chơi đâu, đôi khi ở Diệu Danh thôi vẫn chưa đủ cho ông ta chơi, ông ta còn tới Ommen, thậm chí còn tới Singapore và Malaysia nữa…”

Thực ra nhóm Triệu Ngọc đã sớm biết những chuyện ấy rồi, nhưng vì để bà Tạ thả lỏng, họ vẫn hỏi từ vấn đề này.

“Nhà tôi vốn rất giàu có, vài năm trước, ông ta đánh bạc rất ít khi thua, nhưng…” Bà Tạ lắc đầu thở dài: “Sau đó thì không ổn, ông ta thua ngày càng nhiều, càng thua càng bài bạc, dù tôi khuyên thế nào cũng không nghe, quả nhiên là xảy ra chuyện!”

“Nhưng chúng tôi đã làm thủ tục ly hôn trước khi xảy ra chuyện rồi, tình cảm của chúng tôi chỉ tồn tại trên danh nghĩa từ lâu. Nếu tôi vẫn tiếp tục sống với ông ta thì e rằng ngay cả học phí của con gái cũng không đóng nổi!” Bà Tạ oán hận.

Triệu Ngọc biết con gái Đồ Cường du học ở nước ngoài, học phí mỗi năm là số tiền không nhỏ.

“Vốn là một gia đình hạnh phúc” Bà Tạ cảm khái: “Vậy mà ông ta cứ như bị tẩu hỏa nhập ma, còn nói mình có thể nhìn thấu lòng người, bảo đảm có thể thắng…”

“Hả?” Bà Tạ vừa dứt lời, mắt ba người đã sáng lên. Vương Xán vội hỏi: “Ông ta thích nghiên cứu tâm lý con người à?”

“Đúng vậy” Bà Tạ đáp: “Vì công việc yêu cầu nên ông ta biết rất nhiều tri thức về tâm lý học, quả thực rất tài giỏi về mặt này, nhưng… chuyện này liên quan gì đến đánh bạc chứ?”

“Dù cho có thể nhìn thấu tâm lý của đối phương nhưng sao có thể đề phòng người ta gian lận được? Các cậu thấy đúng không?”

Nghe vậy, ba người cùng ra sức gật đầu…