← Quay lại trang sách

Chương 1916 Nhiệm vụ đặc biệt

“Ha ha ha…” Tiếng cười kinh điển của Triệu Ngọc vang lên trong văn phòng: “Đội trưởng Tiêu, đúng là đã lâu không gặp! Ha ha ha…”Trong lúc nói chuyện, Triệu Ngọc giơ hai tay lên nắm lấy khuôn mặt của Tiêu Hàng, xoa xoa nắn nắn rất là nhiệt tình.

Tiêu Hàng là một đặc công máu lạnh, đâu bị ai động chạm nghịch lân như vậy, nếu như là người bình thường thì chỉ sợ anh ta đã nổi giận từ lâu rồi.

Nhưng mà người đang véo mặt anh ta trước mắt lại là ma vương Triệu Ngọc, anh ta không thể trêu vào.

Anh ta từng tự mình thể nghiệm sự lợi hại của Triệu Ngọc, cho nên dù Triệu Ngọc véo khuôn mặt của Tiêu Hàng đến mức đỏ bừng hết cả lên nhưng anh ta vẫn cố nén không dám phát tác, chỉ đành giả vờ cười vui trái lương tâm: “Ha ha ha, đúng là đã lâu không gặp, thần thám Triệu…”

Sau khi cười giả xong, Tiêu Hàng mới ra sức, cố lắm mới thoát khỏi “ma trảo” của Triệu Ngọc.

Nhưng mà Triệu Ngọc lại ôm lấy vai của anh ta, vô cùng nhiệt tình nói: “Trưa nay tôi phải mời anh một bữa ra trò mới được, hai anh em chúng ta không say không về! Không say không về, ha ha ha…”

“Anh… đừng có làm loạn…” Tiêu Hàng cúi đầu, mất rất nhiều công sức mới thoát ra được, hai má đã toát mồ hôi: “Anh có biết nhiệm vụ của tôi là tới đây bảo vệ anh không, tuyệt đối không thể uống rượu được!”

“Cái gì? Bảo vệ?” Nghe thấy Tiêu Hàng vừa nói như vậy, Tăng Khả lập tức sửng sốt, nghi ngờ hỏi han: “Bảo vệ tổ trưởng? Thế… Thế này… Đã xảy ra chuyện gì à?”

“Không uống rượu cũng được” Triệu Ngọc không để ý đến Tăng Khả, chỉ đá lông nheo với Tiêu Hàng: “Phải ăn bữa cơm mới nhé! Đã lâu không gặp anh rồi, hai chúng ta phải trò chuyện thật đã đấy…”

“Đúng rồi” Triệu Ngọc nhớ tới chuyện gì đó, lại duỗi “ma trảo” về phía cánh tay của Tiêu Hàng, quan tâm hỏi han: “Vết thương bị đạn bắn trúng lần trước của anh đã khỏi hẳn chưa?”

Bộp…

Tiêu Hàng nhìn thấy Triệu Ngọc lại “tấn công” mình, mặt biến sắc, nhanh chóng vọt sang một bên nhanh như điện chớp, không cho Triệu Ngọc thực hiện được, đồng thời cười làm lành trả lời: “Không cần anh lo, khỏe rồi, khỏe hết rồi…”

“À…” Triệu Ngọc không đứng hề đắn, trong đầu toàn là ý nghĩ xấu: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi…”

Tiêu Hàng âm thầm lau mồ hôi, trong lòng mắng, biết thương tích của tôi mới khỏi mà còn vỗ, coi chừng vỗ cho tôi tàn phế luôn bây giờ đấy…

Đúng lúc này, các thành viên của tổ điều tra đặc biệt lục tục tiến vào văn phòng, Tiêu Hàng cũng là bạn cũ của mọi người, nên sau khi gặp mặt đều chào hỏi từng người.

“Ừm… Thần thám Triệu à, ôn chuyện thì không sao cả” Tiêu Hàng nhân cơ hội chỉ vào văn phòng, nói: “Nhưng mà bây giờ không phải anh đang làm việc à? Như vậy đi, anh cứ tiếp tục điều tra vụ án của anh, tôi… Tôi không quấy rầy anh, ra bên ngoài chờ anh nhé…”

“Anh nhớ kỹ, nếu có ra ngoài thì nhất định phải nói cho tôi một tiếng đấy…”

“Bây giờ tôi là vệ sĩ của anh đấy nhé! Ha ha…”

Sau khi xấu hổ cười xong, Tiêu Hàng mới phẫn nộ rời khỏi văn phòng.

“Làm sao vậy sếp?” Thôi Lệ Châu đầy kinh ngạc hỏi: “Anh lại chọc phải chuyện gì vậy? Sao lại phái đội trưởng đội đặc công tới làm vệ sĩ cho anh thế?”

“Có phải vụ án hồi ký giết người xảy ra sự cố gì không?” Nhiễm Đào hoàn toàn không hiểu gì cả.

“Mọi người đừng đoán nữa” Triệu Ngọc nói: “Những chuyện này đều là chuyện của bên phòng Đặc Cần, mọi người không tiện biết…”

“À…!” Triệu Ngọc vừa nói xong, Tăng Khả lập tức hiểu ra: “Có phải vì vụ án thi thể nữ không đầu bên Hàn Quốc không?”

“Cái gì?” Thôi Lệ Châu mở to mắt: “Vụ án thi thể nữ không đầu bên Hàn Quốc? Chuyện gì thế?”

“Không phải, đừng nói bừa! Chỉ có cậu lanh mồm lanh miệng phải không?” Triệu Ngọc răn dạy Tăng Khả một câu, hỏi: “Bảo cậu đi điều tra tình huống người mất tích, đến bây giờ vẫn không có tin tức gì mới à?”

“Chuyện này…” Tuy biết rõ Triệu Ngọc chỉ đang nói sang chuyện khác, nhưng Tăng Khả vẫn nhanh chóng giải thích: “Tổ trưởng à, em đã nói rồi, việc điều tra tình huống người mất tích cần thêm thời gian!”

“Còn nữa, không tìm được những người mất tích, bọn em không biết bọn họ còn sống hay đã chết, cho dù đã ngộ hại thì bọn em cũng không biết họ chết như thế nào, có giống với vụ án hồi ký giết người hay không!”

“Ừm…” Triệu Ngọc gật đầu: “Xem ra, phương án này có vẻ không khả thi cho lắm.

Chỉ khi tìm ra thi thể mới có thể xác định có liên quan tới vụ án hồi ký giết người hay không…”

“Bây giờ…” Tăng Khả lại nói: “Chỉ có thể tìm kiếm trong những vụ án tương tự đã xác định là vụ giết người thôi, nhưng mà… Anh cũng biết đấy, nếu có chứng cứ như vân tay hoặc là ADN trong các vụ án giết người thì phía cảnh sát sẽ thường xuyên đối chiếu với thông tin trong cơ sở dữ liệu!”

“Ừm” Triệu Ngọc gật đầu: “Đồ Cường từng ngồi tù hai năm, có tiền án từ lâu rồi, nếu vụ án mà ông ta gây ra thật sự để lại chứng cứ thì cảnh sát đã điều tra ra ông ta từ lâu rồi!”

“Cho nên…” Tăng Khả nói: “Bọn em chỉ có thể bắt đầu điều tra từ những vụ án giết người không để lại chứng cứ, nhưng mà… Cho tới bây giờ…” Tăng Khả tiếc nuối nói: “Bọn em vẫn chưa tìm được vụ án nào tương tự cả…”

“Vậy chỉ còn hai cách thôi” Triệu Ngọc nói: “Một là mở rộng phạm vi điều tra, một cách nữa là… Chúng ta phải nghĩ cách khác, cách này không thể thực hiện được…”

“Được rồi” Tăng Khả nhún vai: “Vậy thì thử mở rộng phạm vi điều tra đi! Chúng ta thử so sánh với quỹ tích sinh hoạt của Đồ Cường năm đó một phen, tìm vụ án khả nghi dọc theo quỹ tích của ông ta!”

“Được!” Triệu Ngọc gật đầu, lại quay sang hỏi Thôi Lệ Châu: “Bên Đồ Cường thế nào rồi?”

“Họ đã thẩm vấn xong rồi, Đồ Cường không nói gì cả!” Thôi Lệ Châu lắc đầu: “Tôi cảm thấy ông ta chính là hung thủ X! Anh biết không? Vào lúc thẩm vấn, nếu là người vô tội thì dù thế nào cũng phải biện giải cho mình vài câu mới đúng chứ?”

“Nhưng Đồ Cường lại không hề biện giải, cứ như thể ông ta muốn chiến đấu với chúng ta một trận vậy! Xem rốt cuộc chúng ta có thể chứng minh là ông ta có tội hay không?”

“Với lại, lệnh kéo dài thời hạn đã được phê chuẩn rồi” Thôi Lệ Châu lại nói: “Phía nhà tù hủy bỏ việc nộp tiền bảo lãnh cho Đồ Cường, nhưng mà dựa theo quy định giảm hình phạt thì chúng ta nhiều nhất chỉ có thể giam ông ta thêm mười lăm ngày nữa thôi, nếu sau mười lăm ngày mà chúng ta vẫn không thể tìm ra chứng cứ quyết định, thì ông ta sẽ nghênh ngang đi ra khỏi nhà lao đấy…”

“Còn nữa, chị Ngô thẩm vấn suốt đêm mệt chết đi được, hôm nay chị ấy sẽ đến muộn một lát!”

“Như vậy…” Triệu Ngọc lại hỏi Tăng Khả: “Bên Vương Xán sao rồi? Việc điều tra chứng cứ có tiến triển gì hay không?”

“Chắc là không có đâu?” Tăng Khả thở dài: “Nếu có thì đã gửi cho anh từ lâu rồi!”

Tích tích… Tích tích…

Lúc này, di động của Triệu Ngọc bỗng nhiên reo lên, hắn nhanh chóng nói với mọi người: “Vậy mọi người quay về cương vị của mình, tiếp tục làm việc đi!”

Nói xong, hắn nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, bước nhanh đến phòng trà nước nghe điện thoại.

Sau khi nhấc máy, giọng nói của bạn gái hắn – Miêu Anh vang lên trong điện thoại: “Triệu Ngọc, vụ án ở Diệu Danh thế nào rồi?”

“Ôi cám ơn trời đất, cuối cùng em cũng nghe điện thoại rồi!” Vừa nghe thấy giọng của Miêu Anh, Triệu Ngọc hết sức vui mừng: “Anh đã gọi cho em hơn mười cuộc điện thoại rồi đấy, nếu em còn không nghe điện thoại thì anh sẽ điên mất!”

“Em biết” Miêu Anh nói: “Em mới nhận một nhiệm vụ, vừa rồi đang bận nghe người dẫn đầu sắp xếp nhiệm vụ!”

“Nhiệm vụ?” Triệu Ngọc sửng sốt: “Nhiệm vụ gì?”

“Em đang muốn hỏi anh đấy! Có phải anh lại chọc phải chuyện gì không?” Miêu Anh hỏi ngược lại: “Anh có biết nhiệm vụ em nhận được là gì không? Đi Tần Sơn bảo vệ cha mẹ của anh, à… Không… Bảo vệ cha mẹ của em!”