Chương 1917 Còn đáng sợ hơn cả quỷ
“Cái gì?” Triệu Ngọc duỗi dài cổ như gà chọi: “Bảo em đi… bảo vệ cha mẹ anh?”“Không phải một mình em” Miêu Anh nói: “Em được xếp vào một tổ nhỏ, bởi vì nhiệm vụ này không ai thích hợp hơn em, cho nên không đợi thực tập kết thúc, họ đã phái em đi làm nhiệm vụ rồi!”
“À… Vậy thì tốt rồi…” Triệu Ngọc thì thào nói một câu.
“Triệu Ngọc” Tiểu thư Miêu nghiêm túc hỏi: “Mau nói cho em biết, lần này là anh cố ý hả? Hay là anh lại đắc tội ông trùm nào bên ngoài rồi?”
“Không… Không… Thật sự không có chuyện này đâu!” Triệu Ngọc vội vã giải thích: “Anh cảm thấy có thể là phòng Đặc Cần đề phòng chu đáo thôi!”
“Em có nghe nói không, gần đây bên Hàn Quốc lần lượt xuất hiện vụ án chặt tay và vụ án ác ma, có lẽ cấp trên lo lắng chuyện này nhằm vào anh, cho nên mới cố ý phái người tới bảo vệ anh và người nhà của anh!”
“Ha ha… Đừng nói nữa, cấp trên đúng là rất biết cách sắp xếp nhỉ?” Triệu Ngọc nói: “Sắp xếp cho em đi bảo vệ người nhà của anh, vậy là anh yên tâm rồi!”
“Anh còn cười được nữa hả? Đúng là…” Rõ ràng Miêu Anh chưa bắt kịp chủ đề, lập tức hỏi: “Hàn Quốc xa như thế, vì sao cấp trên lại liên tưởng đến anh chứ? Có phải hơi buồn lo vô cớ không?”
“Anh cũng không biết nữa, lúc đầu, cấp trên còn định phái anh đi Hàn Quốc giúp điều tra nữa đấy! Nhưng sau đó càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, cho rằng đây là một cái bẫy, cho nên không phái anh đi nữa!”
“À… Như vậy hả…” Miêu Anh trịnh trọng nói: “Chuyện này rất là kỳ lạ, chúng ta phải cẩn thận một chút mới được, tránh cho anh trở thành cây to đón gió lớn!”
“Đúng, anh cũng cảm thấy gần đây anh lộ diện quá nhiều, sau này nên khiêm tốn một chút, nhưng mà…” Triệu Ngọc vô tội nói: “Việc này hình như đâu thể trách anh được? Có người bắt chước những vụ án này, chưa chắc đã là nhằm vào anh mà?”
“Bây giờ Tiêu Hàng đang ở ngoài cửa canh gác cho anh đấy! Họ còn phái cả một đội đặc công tới bảo vệ anh nữa!”
“Ừm…” Miêu Anh nói: “Vậy thì em yên tâm rồi, cẩn thận nắm chắc mái chèo là có thể lái thuyền vạn năm, anh ngàn vạn lần đừng sơ suất đó”
“Đương nhiên anh biết rõ chuyện này rồi, em yêu cứ yên tâm đi” Triệu Ngọc nói: “Chờ anh giải quyết xong vụ án hồi ký giết người, anh sẽ về Tần Sơn gặp em, lâu như vậy không gặp em rồi, anh nghẹn tới mức hỏng người luôn rồi này! Em thì sao, có nhớ chồng em không?”
“Lại đùa giỡn nữa rồi, có điều…” Tốc độ nói chuyện của Miêu Anh hơi chậm lại, bỗng nhiên thì thầm nói với Triệu Ngọc: “Em cho rằng cấp trên đã phái nhiệm vụ mới cho anh rồi!”
“Hả?” Triệu Ngọc cũng hơi sững sờ, nói: “Không phải anh vừa mới nói với em à? Nhiệm vụ bên Hàn Quốc bị hủy bỏ, việc duy nhất anh phải làm bây giờ là mau chóng phá vụ án hồi ký giết người!”
“Vậy sao?” Hình như Miêu Anh có vẻ do dự, nhưng mà sau khi suy nghĩ mấy giây, cô vẫn thì thào nói thêm với Triệu Ngọc: “Triệu Ngọc, em vừa mới nghe được một tin tức, em còn tưởng rằng cấp trên sẽ phái anh qua đó!”
“Hửm?” Lúc này Triệu Ngọc mới nhận ra trong câu nói của Miêu Anh còn có ẩn ý, vội vã hỏi dồn: “Tin tức gì?”
“Đinh Lam em ấy…” Miêu Anh do dự mà nói: “Sau khi em ấy hoàn thành một nhiệm vụ nào đó thì bỗng nhiên mất liên lạc… Em còn tưởng rằng cấp trên sẽ phái anh đi tìm em ấy!”
“Cái gì?” Nghe nói chuyện như thế, Triệu Ngọc đột nhiên cảm thấy trái tim đau đớn như bị kim đâm vào, hắn căng thẳng gấp giọng hỏi: “Em… Em nghe ngóng từ chỗ nào vậy? Sao Đinh Lam lại mất liên lạc?”
“Em nghe… Ừm… Là trong lúc vô tình mới nghe được thôi, anh ngàn vạn lần đừng có nói với người khác nhé” Miêu Anh trả lời: “Là lúc em tới chỗ chỉ huy giao bảng, trong lúc vô tình nghe thấy có người bàn tán về Đinh Lam…”
“Sau đó, em lập tức gọi điện thoại cho cha…”
“Hả? Không thể nào?” Triệu Ngọc kinh hãi: “Là… Là Miêu Khôn nói cho em biết?”
“Không” Miêu Anh nói: “Cha em không nghe điện thoại, nhưng mà… Em huấn luyện ở phòng Đặc Cần nhiều ngày như vậy, đâu phải là tới chơi, em đã nghe ngóng rõ ràng rồi, sau khi Đinh Lam hoàn thành một nhiệm vụ ẩn núp nào đó, vốn dĩ lúc làm nhiệm vụ thì trong trạng thái không liên lạc được, nhưng mà đến lúc cần khôi phục liên lạc lại thì vẫn không gọi được cho em ấy!”
“Em đoán, cha em không nghe điện thoại chắc là đang xử lý chuyện này!” Miêu Anh nói: “Cho nên, em mới cho rằng cấp trên sẽ phái anh đi tìm em ấy!”
“Có điều, em cảm thấy Đinh Lam giỏi như thế, năng lực của em ấy nằm trong top đầu, chắc là không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ? Có lẽ chỉ là nhiệm vụ ẩn núp xảy ra tình huống ngoài ý muốn nên em ấy tạm thời không tiện liên lạc với tổng bộ thôi?”
Miêu Anh càng nói như thế, Triệu Ngọc lại càng thấy trong lòng đau như dao cắt.
Bởi vì, trước đó hắn chưa nói cho Miêu Anh biết tin tức vụ án thi thể nữ không đầu xảy ra ở Hàn Quốc.
Bên Hàn Quốc xuất hiện một thi thể nữ không đầu, quẻ bói của mình lại gieo ra quẻ “Khảm”, bây giờ lại đột nhiên nhảy ra tin tức mất liên lạc với Đinh Lam.
Cả ba dấu hiệu xấu này, không thể không khiến Triệu Ngọc lo lắng vạn phần, có khi nào thi thể nữ không đầu xuất hiện tại Hàn Quốc kia chính là cô em vợ nuôi Đinh Lam của mình hay không?
Không…
Ngàn vạn lần đừng…
Triệu Ngọc lẩm bẩm trong lòng, thế nên không nghe rõ sau đó Miêu Anh lại nói với hắn những gì…
⚝ ✽ ⚝
Năm phút đồng hồ sau, trên bãi đỗ xe trước tòa nhà lớn của Cục Cảnh sát, trong một chiếc xe việt dã màu đen ở chỗ khuất, Tiêu Hàng và các đồng nghiệp của anh ta ngồi trong xe, dáng vẻ như lâm đại địch.
“Đội trưởng Tiêu” Tiếng báo cáo của một đồng nghiệp bên tổ khác vang lên trong bộ đàm: “Chúng tôi đã khống chế tất cả các con đường xung quanh Cục Cảnh sát rồi, nếu anh ta ra ngoài thì chúng tôi chắc chắn sẽ nhìn thấy…”
“Còn nữa, chúng tôi đã dùng máy bay không người lái để đánh giá mức độ an toàn, không có bất kỳ vấn đề gì đâu…”
“Được được” Tiêu Hàng dặn dò: “Tất cả mọi người chú ý thật kỹ cho tôi, tôi đã hợp tác với người này rất nhiều lần, có đôi khi, tôi thật sự vô cùng hoài nghi rốt cuộc anh ta có phải là con người hay không nữa?”
“Ha ha, đội trưởng cứ đùa” Một đặc công bên cạnh nói: “Không phải người, chẳng lẽ là quỷ à?”
“Tôi cảm thấy người này có đôi khi còn đáng sợ hơn cả quỷ nữa!” Tiêu Hàng cảm khái nói: “Tất cả những nhiệm vụ mà anh ta đã hoàn thành, cho dù là quỷ cũng chưa chắc có thể làm được!”
“Đội trưởng Tiêu, cách nói chuyện thế này không giống anh chút nào…” Đặc công ngồi ở vị trí tài xế nói: “Anh là thiết huyết chiến thần của phòng Đặc Cần chúng ta, hiếm khi thấy anh chịu phục ai, tên Triệu Ngọc này… thật sự thần như vậy à?”
“Hừ!” Tiêu Hàng hừ lạnh một tiếng: “Thật hy vọng các cậu có thể tiếp xúc với anh ta thêm mấy ngày!”
Trong lúc nói chuyện, Tiêu Hàng không tự chủ được sờ soạng mặt mình một cái, chỗ bị Triệu Ngọc xoa nắn lúc nãy vẫn cảm thấy đau đớn…
Xèo xèo xèo…
Ai ngờ, Tiêu Hàng vừa dứt lời, trong tai nghe lại có tiếng máy bận vang lên, tiếng động rất chói tai, đến mức anh ta phải nhanh chóng tháo tai nghe điện thoại xuống.
“Hả?” Một đặc công nhìn máy theo dõi trong tay mình nói: “Chuyện gì thế này? Sao đột nhiên lại mất tín hiệu chứ? Không nhìn thấy gì nữa rồi!”
“Mẹ kiếp!” Tiêu Hàng thầm mắng không hay, nhanh tay rút súng ra, nói: “Mau xác nhận, có phải chúng ta bị công kích rồi không?”
Rầm…
Ngay lúc Tiêu Hàng thất thố vì lo lắng, cửa ô tô bị người ta dùng sức mở ra từ bên ngoài, chỉ thấy Triệu Ngọc hai mắt màu đỏ ngầu sải bước vào thùng xe, ngồi ngay bên cạnh Tiêu Hàng!