Chương 1918 Nói thật
“Hả?”Triệu Ngọc đột nhiên lao đến, đúng là đã dọa cho Tiêu Hàng nhảy dựng lên, anh ta nhanh chóng giơ nòng súng lên, đợi đến lúc anh ta thấy rõ người tới là Triệu Ngọc thì mới vội vã thu khẩu súng lục lại.
“Triệu… Triệu Ngọc?” Sự kinh ngạc của Tiêu Hàng lúc này không lời nào có thể miêu tả được, run giọng hỏi: “Anh làm tôi sợ hết hồn! Anh xuất hiện từ chỗ nào vậy?”
Giờ khắc này, không khí trong ô tô đều hết sức nặng nề, ánh mắt của các viên đặc công nhìn về phía Triệu Ngọc cực kỳ kinh ngạc, câu nói trước đó của Tiêu Hàng cứ vang vọng trong đầu:
Tên Triệu Ngọc này đáng sợ hơn quỷ nhiều!
Sau khi Triệu Ngọc xông vào xe, tín hiệu bị gián đoạn trước đó đã trở lại bình thường, mọi người có cảm giác hình như tất cả tín hiệu đều bị khí chất mạnh mẽ của Triệu Ngọc cắt ngang.
“Hừ hừ” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, đưa bàn tay ra, khoát lên ghế dựa sau lưng Tiêu Hàng, âm trầm hừ lạnh: “Đội trưởng Tiêu à, sao tôi cảm thấy có vẻ như anh không đến đây để làm vệ sĩ thế?”
“Ừm…” Trên gương mặt của Tiêu Hàng đã sớm toát mồ hôi lạnh, hai mắt của anh ta không ngừng đảo loạn, vội vàng nói: “Đúng, đúng, cái này gọi là đi công tác, nói là làm vệ sĩ thì hơi khó nghe rồi!”
“Ngoài anh ra, chúng tôi còn phải bảo vệ tất cả các nhân viên còn lại của tổ điều tra đặc biệt, đều phải bảo vệ hết đó…”
“Ừm…” Rõ ràng Tiêu Hàng có hơi chột dạ: “Dù sao, vụ án chặt tay, vụ án ác ma gì gì đó đều có liên quan đến tổ điều tra đặc biệt các anh mà…”
“À, không!” Tiêu Hàng nhớ ra chuyện gì, vội vã thanh minh: “Tôi quên mất, vụ án chặt tay không liên quan tới tổ điều tra đặc biệt, nhưng mà nếu bọn họ đã là thành viên của tổ anh thì phải bảo vệ hết…”
“Thôi đi, đừng có giả vờ nữa!” Triệu Ngọc thay đổi sắc mặt ngay, hung ác hỏi thẳng: “Chẳng lẽ anh không nhớ tôi làm nghề gì à? Còn dám đùa giỡn mấy kỹ xảo này với tôi, có tác dụng gì hả?”
“Nói, nhiệm vụ chủ yếu của các người có phải là giám sát tôi hay không?”
Xoạch, một viên đặc công ngồi hàng trên khẽ run lên, máy giám sát trong tay rơi xuống đất.
“Ha ha, ha ha ha…” Tiêu Hàng vội vã tươi cười nói: “Nhà thám tử tài ba à, anh đang nói cái gì vậy? Không phải Lê Tịnh đã nói với anh rồi sao? Chúng tôi tới bảo vệ anh cơ mà?”
“Anh xem…” Anh ta chỉ vào các đặc công trong xe: “Vừa nãy chúng tôi đang đánh giá hoàn cảnh, muốn bảo đảm sự an toàn của mọi người mà…”
“Đừng có nói nhảm nữa!” Triệu Ngọc nghiêm mặt lại, túm lấy cổ áo Tiêu Hàng: “Nếu chỉ là chút chuyện nhỏ bên Hàn Quốc, căn bản không đáng cho phòng Đặc Cần điều động binh lực”
“Lúc Lê Tịnh gọi điện thoại trò chuyện với tôi, lúc nào cũng cố ý tránh nặng tìm nhẹ, không trả lời mấy câu tôi hỏi, những thứ tôi không muốn biết thì lại nói một đống lớn!”
“Chẳng lẽ anh không nhận ra rằng anh cũng giống hệt bạn gái mình sao? Từ lúc anh xuất hiện thì không nói thật với tôi một câu nào!”
“Triệu Ngọc, chuyện này… Chuyện này…” Tiêu Hàng muốn tránh khỏi ma trảo của Triệu Ngọc nhưng giãy vài cái vẫn không làm gì được, đành phải bất đắc dĩ giải thích: “Có phải anh đã nghĩ quá nhiều rồi không?”
“Tôi chỉ nhận lệnh tới bảo vệ anh thôi, anh đừng có thử tôi nữa mà…”
“Vớ vẩn!” Triệu Ngọc hung tợn quát: “Có phải anh còn muốn nếm thử mùi vị lúc chúng ta ở Phụng Bình hay không? Có phải anh cảm thấy anh luyện thêm một thời gian dài như vậy là có thể đánh thắng tôi, phải không?”
“Được” Triệu Ngọc chỉ ra ngoài xe: “Chúng ta ra ngoài luyện tập thử xem nào!”
“Đừng đừng đừng…” Mặt Tiêu Hàng đã xanh như tàu lá, nếu nói lần đầu tiên ở Phụng Bình là do mình không cẩn thận thì sau khi tiếp xúc, Tiêu Hàng đã sớm tự cảm thấy không bằng, tâm phục khẩu phục trước năng lực của Triệu Ngọc…
Bởi vậy, Tiêu Hàng cố gắng phản kháng, muốn thê thảm bao nhiêu thì thê thảm bấy nhiêu.
“Tiêu Hàng” Triệu Ngọc túm lấy cổ Tiêu Hàng, hung hăng nói: “Mau nói thật cho tôi, lần này các anh tới Diệu Danh tìm tôi có phải bởi vì chuyện mất liên lạc với Đinh Lam hay không?”
“Mau nói cho tôi biết!” Hai mắt Triệu Ngọc đã hóa thành màu đỏ: “Có phải… Đinh Lam đã xảy ra chuyện rồi không?”
“Chuyện này…” Tiêu Hàng không trả lời, nhưng Triệu Ngọc lại tìm được manh mối thông qua phản ứng ngắn ngủi của anh ta.
Xem ra, đúng là lời của hắn đã chọc vào chỗ đau của Tiêu Hàng.
“Nói mau!”
Hai cánh tay Triệu Ngọc dùng sức kẹp, lập tức kéo siết Tiêu Hàng vào trong lòng mình, Tiêu Hàng ngạt thở đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt.
“Này, buông tay, buông tay ra!” Hai viên đặc công đằng trước tức giận, vội vã lớn tiếng thét to với Triệu Ngọc.
Nhưng mà Triệu Ngọc lại không quan tâm tới bọn họ, chỉ lo bật điện thoại di động của mình lên, gọi video cho Lê Tịnh.
Sau một tiếng “tích”, cuộc gọi video đã được kết nối, giọng nói của sếp Lê Tịnh vang lên trong điện thoại: “Triệu Ngọc, lại làm sao vậy… Chuyện này…”
Lê Tịnh nhanh chóng thấy được hình ảnh Tiêu Hàng đã bị siết đến mức cả khuôn mặt đỏ bừng trong di động của Triệu Ngọc.
“Sếp Lê!” Triệu Ngọc vội vã, điên cuồng uy hiếp: “Nếu hôm nay cô không nói thật cho tôi biết thì tôi sẽ chơi với bạn trai cô thật đã, cô hãy chống mắt lên mà xem tôi hành hạ anh ta như thế nào!”
“Ưm… ưm ưm ưm…” Tiêu Hàng bị siết đến mức nói không ra lời, vỗ mạnh một trận nhưng Triệu Ngọc vẫn không chịu buông tay ra.
“Dừng! Dừng tay lại!” Quả nhiên Lê Tịnh nóng nảy, lập tức quát lớn: “Triệu Ngọc, tên điên này, vì sao anh lại làm như vậy, anh sẽ bị khai trừ bởi vì làm trái với kỷ luật đấy!”
“Vậy sao?” Triệu Ngọc lạnh lùng quát: “Nếu cô không nói sự thật cho tôi biết thì có lẽ tôi không chỉ làm trái với kỷ luật thôi đâu! Nào, để tôi phát trực tiếp hiện trường Triệu Ngọc giết người cho cô xem nhé?”
“Dừng tay, dừng tay!” Mấy đặc công trong xe nhìn thấy Tiêu Hàng sắp hít thở không được nữa, dưới tình thế cấp bách, ai cũng rút súng lục ra, nhắm ngay Triệu Ngọc.
“Xông hết lên đi!” Triệu Ngọc mãnh liệt hơn, trợn mắt quát: “Có gan thì lập tức nổ súng đi, chúng ta cùng đồng quy vu tận! Nổ súng đi…”
“Anh… Mau… Mau dừng tay!” Lê Tịnh nhìn thấy Tiêu Hàng thật sự sắp không kiên trì nổi nữa, cuối cùng cũng đầu hàng, căng thẳng nói: “Được, được, Triệu Ngọc, tôi nói, tôi nói, anh muốn biết chuyện Đinh Lam đúng không?”
“Được, tôi nói cho anh biết, đúng là Đinh Lam đã xảy ra chuyện rồi!”
Lời này vừa nói ra, Triệu Ngọc bỗng dưng chết đứng tại chỗ, nhẹ buông tay, Tiêu Hàng nhanh chóng luồn dưới nách Triệu Ngọc chui ra, há mồm thở dốc. Các đặc công thấy Tiêu Hàng không sao, cũng nhanh chóng buông súng trong tay xuống.
“Haizzz!” Lê Tịnh thở dài trong di động, bất đắc dĩ nói: “Tuy tôi đã sớm dự đoán được anh sẽ có phản ứng rất mạnh mẽ, nhưng mà tôi không ngờ lại bị anh phát hiện nhanh như vậy!”
“Đúng vậy, tôi phái Tiêu Hàng qua đó, trừ việc muốn bảo đảm sự an toàn của anh ra, còn để bảo đảm anh không biết tin tức Đinh Lam mất liên lạc, để ngừa… Để ngừa…”
“Để ngừa tôi nổi điên sao?” Triệu Ngọc chỉ cảm thấy máu nóng cuồn cuộn, trái tim đau đớn: “Mau nói cho tôi biết, Đinh Lam… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc cô ấy làm sao vậy?”
“Mấy ngày trước, Đinh Lam được phái đến Tripoli chấp hành một nhiệm vụ ẩn núp, nhưng mà đến ngày nhiệm vụ kết thúc thì lại không thấy cô ấy báo cáo đúng hạn, cho tới bây giờ mà vẫn chưa liên lạc được”
“Bao lâu rồi?”
“Nếu như tính từ ngày bắt đầu chấp hành nhiệm vụ thì đã mười một ngày rồi” Lê Tịnh trả lời: “Nếu như tính từ ngày kết thúc thì chỉ có hai ngày thôi”
“Cho nên, chúng tôi không thể xác định rốt cuộc cô ấy xảy ra việc ngoài ý muốn vào ngày nào…”
“Hai ngày” Triệu Ngọc nhớ lại: “Trùng hợp là ngày cô bảo tôi đi Hàn Quốc phá án!”
“Đúng vậy” Lê Tịnh thừa nhận: “Ngay từ đầu, chúng tôi không nghĩ rằng sẽ xuất hiện tình huống phức tạp như thế, chỉ cho rằng bên Hàn Quốc có một tên sát thủ bắt chước xuất hiện, muốn nhân cơ hội phá hoại hợp tác giữa hai nước chúng ta”
“Nhưng mà từ sau khi… từ sau khi vụ án thi thể nữ không đầu xuất hiện, tất cả… tất cả đã khác đi rồi…”
“Thi thể nữ… không đầu…” Nói tới đây, Triệu Ngọc lại cảm thấy tâm trạng hết sức nặng nề.
“Sau khi vụ án thi thể nữ không đầu xuất hiện, chúng tôi nhanh chóng liên lạc với phía Hàn Quốc, chúng tôi chỉ cho là… Vụ án này vẫn chỉ quay quanh chuyện hợp tác giữa hai nước, nhưng không ngờ được…” Lê Tịnh hơi ngừng lại, rồi mới cẩn thận nói: “Thi thể này… rất có khả năng… chính là – Đinh Lam!”