← Quay lại trang sách

Chương 1919 Tôi muốn mua vé

“Không chỉ có chiều cao và hình thể khớp với Đinh Lam…” Giọng nói của Lê Tịnh trở nên hết sức mỏng manh: “Nhân viên pháp y của phía Hàn Quốc còn tìm được máy định vị cỡ nhỏ trong cánh tay phải của thi thể, máy định vị này là loại chuyên dụng của nhân viên đặc công chúng ta!”“Chúng tôi xem đánh số trên máy… Đã xác định, là máy định vị của Đinh Lam…”

Rầm!

Triệu Ngọc tung một quyền trúng giữa cửa xe, không ngờ lại khiến cửa xe bằng thép cứng rắn bị lõm xuống một khối, nhất thời dọa cho các đặc công trong xe câm như hến.

“Tripoli…” Triệu Ngọc cắn răng hỏi Lê Tịnh: “Là chỗ nào?”

“Thủ đô của Libya” Tiêu Hàng giải thích: “Đinh Lam là đặc phái viên của Bắc Phi…”

“Bắc Phi? Xa như vậy sao? Cô ấy chấp hành nhiệm vụ gì?” Triệu Ngọc lại hỏi: “Vì sao cần ẩn núp?”

“Tôi cũng không biết” Lê Tịnh nói: “Tôi không có quyền hạn biết, chắc là liên quan tới việc buôn bán tin tức tình báo…”

“Các người biết rõ rằng làm vậy rất nguy hiểm” Triệu Ngọc nắm chặt quả đấm, run rẩy: “Vì sao còn phái cô ấy đi chứ?”

“Đây chỉ là nhiệm vụ bình thường…” Lê Tịnh nói: “Đinh Lam là đặc công giỏi nhất của chúng tôi tại khu vực Bắc Phi, những nhiệm vụ thế này bình thường đều do cô ấy chấp hành!”

“Tuy cần ẩn núp nhưng tính nguy hiểm của nhiệm vụ này không quá cao! Nhất định là Đinh Lam bị ai đó tấn công!”

“Đương nhiên là có kẻ tấn công rồi!” Hai mắt Triệu Ngọc hằn tơ máu, kích động nói: “Bằng không cũng sẽ không đến Hàn Quốc, bắt chước… Bắt chước…”

Mấy chữ “thi thể nữ không đầu”, Triệu Ngọc không cách nào nói ra được.

Hắn thực sự không thể tưởng tượng nổi có một ngày, mình lại sắp phải đối mặt với hiện thực tàn khốc như vậy, một người thân quen với mình vậy mà biến thành người bị hại, biến thành một thi thể lạnh băng…

“Mới đầu…” Lê Tịnh tiếp tục giải thích: “Chúng tôi muốn phái anh đến Hàn Quốc xem xét thử vụ án kia, nhưng mà khi chúng tôi đột ngột biết Đinh Lam có khả năng chính là thi thể nữ không đầu ngộ hại đó, chúng tôi mới nhận ra những vụ án xảy ra tại Hàn Quốc gần đây tuyệt đối không đơn giản như bề ngoài!”

“Có khả năng, đây là thế lực còn sót lại của Tịch Vĩ, đang tìm chúng ta trả thù, mục tiêu cuối cùng trong việc trả thù của bọn chúng rất có khả năng là anh và sếp Miêu Khôn!”

“Cho nên… Cấp trên quyết định phái Tiêu Hàng tới bảo vệ anh, Miêu Anh được phái đi bảo vệ người nhà của anh, bảo đảm không có gì sơ sót!”

“Đúng thế” Tiêu Hàng gật đầu nói: “Triệu Ngọc, cấp trên là vì bảo vệ anh cho nên mới không muốn cho anh biết tình hình thực tế, lo lắng nếu anh biết tin tức Đinh Lam bị hại, sẽ làm ra hành động không sáng suốt!”

“Lúc tôi vừa mới đi An Đô” Triệu Ngọc cắn răng nói: “Đinh Lam còn gọi điện thoại cho tôi, nói thế lực còn sót lại của Tịch Vĩ đã bị đám người Lundy tiêu diệt hầu như không còn…”

“Nhưng mà vẫn không có tin tức gì về cô Tịch Mộng Na giả mà anh nói kia” Lê Tịnh nói: “Lần này, có lẽ người bày cạm bẫy tại Hàn Quốc chính là cô ta!”

“Đúng thế” Tiêu Hàng gật đầu: “Đây chính là một cái bẫy, Triệu Ngọc, chúng ta không thể chui đầu vào lưới được!”

“Vé máy bay!” Ai ngờ, Triệu Ngọc lại máy móc nói mấy chữ này.

Ý của hắn đã vô cùng rõ ràng, hắn muốn Lê Tịnh giúp hắn đặt vé máy bay đi Hàn Quốc.

“Đừng vậy mà” Tiêu Hàng nhìn Lê Tịnh trong di động, vội vã khuyên nhủ: “Triệu Ngọc, có chuyện này anh vẫn không biết, họ còn chưa xét nghiệm xong ADN của thi thể nữ không đầu đâu! Chúng ta không thể xác định trăm phần trăm người chết là Đinh Lam được!”

“Tôi biết quan hệ của hai người không tầm thường, nhưng mà anh ngàn vạn lần đừng hành động theo cảm tính!”

Kỳ quái nhất là Tiêu Hàng vừa lớn tiếng khuyên can Triệu Ngọc vừa chỉ vào cổ mình, không ngừng nháy mắt với Triệu Ngọc.

Triệu Ngọc thông minh, nhìn một cái là hiểu ý của Tiêu Hàng, anh ta đang bảo mình lại bóp chặt cổ của anh ta, dùng anh ta uy hiếp Lê Tịnh!

“Thôi đi Tiêu Hàng…” Ai ngờ, Triệu Ngọc còn chưa kịp phản ứng gì thì Lê Tịnh trong điện thoại lại xua tay nói: “Tôi biết mọi người đang suy nghĩ gì, tôi hiểu tâm trạng của mọi người, cũng biết mọi người nhất định không phục, muốn báo thù cho Đinh Lam!”

“Yên tâm, tôi sẽ không ngăn cản mọi người! Bởi vì tâm trạng của tôi cũng giống với mọi người…”

“Nhưng mà…” Lê Tịnh đổi giọng, nói: “Tôi không thể không nhắc nhở mọi người, chuyện này không hề đơn giản như những gì chúng ta nhìn thấy bề ngoài đâu, thậm chí còn phức tạp hơn cả tưởng tượng của chúng ta nữa!”

“Tôi lo lắng, có người dụ dỗ Triệu Ngọc qua đó, không chỉ là muốn tìm Triệu Ngọc báo thù mà còn có khả năng đang giấu giếm âm mưu lớn hơn nữa!”

“Mà hậu quả của âm mưu này thì chúng ta không có cách nào dự đoán được, thậm chí sẽ có tổn thất rất lớn, ngay cả chúng ta cũng không gánh nổi!”

“Đừng nói nhảm nữa, mua vé đi!” Triệu Ngọc lạnh lùng nói: “Tôi mặc kệ có tổn thất gì, có âm mưu gì, ai chọc tới tôi, tôi nhất định bắt kẻ đó phải trả lại gấp bội!”

“Sếp Lê, cô cứ yên tâm, tôi có thể lập quân lệnh trạng* với cô, nếu Triệu Ngọc tôi không thể điều tra ra chân tướng cho cô, không thể tìm ra hung thủ thì từ nay về sau, Triệu Ngọc tôi sẽ không làm thám tử nữa!”

* Ngày xưa, các vị tướng lĩnh trước giờ ra trận phải lập quân lệnh trạng, nếu xuất binh mà bại trận thì phải chịu xử trảm, có khi còn bị tru di tam tộc.

“Triệu Ngọc, anh đừng hành động theo cảm tính, thật ra thì…” Lê Tịnh nói: “Tôi vừa mới tham gia cuộc họp thảo luận xong, ý của cấp trên cũng hy vọng chúng ta không sợ đầu sợ đuôi, cho dù vụ án bên Hàn Quốc thật sự là một cái bẫy, thì dựa theo thực lực của chúng ta và quan hệ hợp tác với phía Hàn Quốc, chúng ta cũng không phải sợ bọn họ!”

“Vậy thì được rồi!” Tiêu Hàng lòng đầy căm phẫn nói: “Dám hại đặc công của chúng ta, đây là khiêu khích trắng trợn mà, không thể nhẫn nhịn được, chúng ta nhất định phải cho bọn nó biết sự lợi hại của chúng ta, ăn miếng trả miếng!”

“Tịnh… Ừm, sếp Lê” Tiêu Hàng lại nói: “Chuyện này cũng tính cho anh một phần đi! Anh rất hợp với thần thám Triệu, chắc chắn có thể bảo đảm an toàn, cho nên em cũng mua vé cho anh và đội của anh đi!”

“Mọi người đừng vội” Lê Tịnh nói: “Tôi còn phải xin chỉ thị với lãnh đạo đã, xem chuyện này có còn biến cố gì hay không!”

“Cho dù phê chuẩn hành động của mọi người thì chúng tôi cũng phải chuẩn bị đã. Cho nên mọi người cứ chờ tin tức của tôi đi!”

Nói xong, Lê Tịnh lại còn khinh bỉ nhìn Tiêu Hàng một cái, thì thầm một câu: “Diễn xuất vừa rồi của anh đúng là tệ hết chỗ chê…”

Sau khi cúp điện thoại, bầu không khí trong ô tô lập tức thay đổi.

Lúc này Triệu Ngọc mới hiểu được hóa ra vừa rồi Tiêu Hàng chỉ một mực phối hợp với mình mà thôi, trong lòng Tiêu Hàng cũng hy vọng Triệu Ngọc mau chóng biết tình hình thực tế.

“Thần thám Triệu à” Tiêu Hàng ngượng ngùng nói: “Anh có biết sao tôi cứ buồn bực mãi không? Tôi thật sự không nuốt trôi được cơn tức này!”

“Thật ra lúc vừa mới gặp mặt, tôi đã muốn tìm một cơ hội để tiết lộ cho anh một chút rồi, không ngờ anh lại lợi hại như vậy, nhìn thấu mọi chuyện nhanh ghê!”

Triệu Ngọc vỗ bôm bốp vào bả vai Tiêu Hàng hai lần, bày tỏ cảm ơn.

“Có điều, nói đi cũng phải nói lại” Tiêu Hàng lại nói: “Chúng ta không thể đánh trận không nắm chắc được, năng lực của Đinh Lam tuyệt đối ở trên tôi, cô ấy mà trúng kế thì chúng ta không thể coi thường được!”

Đương nhiên Triệu Ngọc biết đạo lý này, nhưng mà bỗng nhiên biết tin Đinh Lam có khả năng đã bị người ta sát hại một cách tàn nhẫn, khiến hắn bị lạc tâm trí, một lòng chỉ nghĩ làm thế nào để bắt được hung thủ, phải báo thù ra làm sao?

Bây giờ hắn chỉ hận không thể lập tức bay đến Hàn Quốc để điều tra manh mối của những chuyện này, trong lòng đầy rẫy thù hận khó có thể kiềm nén!

Tích tích… Tích tích…

Ai ngờ, trong lúc đang vô cùng lo lắng như vậy, di động của Triệu Ngọc lại reo lên, mà lần này là do Thôi Lệ Châu gọi tới.

“Sếp à, anh ở đâu vậy? Nói cho anh một tin tức tốt này” Thôi Lệ Châu hưng phấn reo lên: “Tôi… hình như tôi lại lập công lớn nữa rồi, tôi phát hiện một chứng cứ có tính quyết định của vụ án hồi ký giết người!”