Chương 1920 Làm đại diện
“Tôi… Tôi tôi tôi…” Vừa bước vào văn phòng, Triệu Ngọc đã nhìn thấy Thôi Lệ Châu ngồi ở trước bàn làm việc của mình, kinh ngạc ôm ngực nói: “Bây giờ tôi đã giỏi như vậy rồi sao? Lại bị tôi nhìn thấu rồi…”“Chuyện này… Chuyện này phải đi đâu để nói rõ lý lẽ đây?”
Chỉ thấy Tăng Khả và Nhiễm Đào vây quanh Thôi Lệ Châu, cũng mang vẻ mặt kinh ngạc.
“Làm sao vậy? Làm sao vậy?” Triệu Ngọc bước vào phòng, lớn tiếng hỏi: “Cô phát hiện chứng cứ gì? Chứng cứ ở đâu vậy?”
“Ngay… Ngay trên máy tính của anh này!” Sau khi nhìn thấy Triệu Ngọc, Thôi Lệ Châu lại càng có khí thế hơn, chỉ vào máy tính của Triệu Ngọc: “Vừa rồi… Tôi vô ý mở máy tính của anh lên, vừa hay nhìn thấy album ảnh của Đồ Cường…”
“Sếp à… Anh xem kỹ tấm ảnh này đi, chứng cứ… không phải quá rõ ràng sao! Ở ngay chỗ này này…”
Nhìn theo ngón tay của Thôi Lệ Châu, Triệu Ngọc nhìn thấy một tấm ảnh quen thuộc xuất hiện trên máy vi tính, người xuất hiện trên ảnh là con gái của Đồ Cường – Đồ Văn Lệ.
Bức ảnh đã được chụp rất lâu trước đây, lúc ấy Đồ Văn Lệ nhiều nhất chừng mười tuổi thôi.
Trong tấm ảnh, cô bé đứng trong vườn hoa rực rỡ sắc màu, làm nổi bật vẻ xinh đẹp mỹ lệ của cô bé.
“Anh hãy nhìn đồng hồ của cô bé đi!” Thôi Lệ Châu lại sốt ruột khó nén, phóng to tấm ảnh lên, chỉ vào đồng hồ của cô bé và nói: “Chiếc đồng hồ này tên là Esperanto, là một loại đồng hồ danh tiếng của những năm tám mươi thế kỷ trước, bây giờ nhà máy đã phá sản từ lâu…”
“…” Triệu Ngọc không nói gì, tiếp tục nhìn chằm chằm vào đồng hồ.
“Cũng bởi vì đã ngừng sản xuất rất nhiều năm, cho nên giá trị của nó bây giờ rất cao đó!” Thôi Lệ Châu lại nghiêm túc giới thiệu: “Bởi vì số lượng của loại đồng hồ này không nhiều, lại có vẻ ít được lưu ý nên người cất giữ nó vốn không nhiều lắm”
“Vật hiếm có mới là quý, cho nên bây giờ càng ngày càng đáng giá!”
“Trước kia tôi từng trộm được… Ừm… có được một chiếc, đó là năm 2008, lúc ấy, giá trị của loại đồng hồ này đã hơn 150000 rồi!”
“Tiểu Thôi” Triệu Ngọc gõ gõ vào cái bàn, nhắc nhở: “Nói trọng điểm!”
“Sếp à, cái đồng hồ này chính là tội chứng của Đồ Cường đó!” Thôi Lệ Châu đánh bàn phím, lại tìm ra một bức ảnh khác: “Anh thử nhìn cái này xem có phải giống nhau như đúc hay không?”
“Hả?” Triệu Ngọc bỗng dưng mở to mắt, chỉ cảm thấy không thể tin nổi.
Hắn biết rất rõ người phụ nữ đang hiện trên màn hình, là cô Nhiếp đã mất tích năm 1999 tại thành phố Hải Phong!
Bởi vì vụ án cô Nhiếp mất tích rất giống với vụ giết người trong rạp chiếu phim được ghi trong hồi ký giết người nên đoàn người Triệu Ngọc cho rằng cô Nhiếp rất có khả năng là nguyên mẫu mà hung thủ đã dựa vào để biên soạn lại!
Nói cách khác, cô Nhiếp rất có khả năng là một trong những người bị hại của vụ án hồi ký giết người…
Triệu Ngọc mở to mắt nhìn tấm ảnh này, chỉ thấy trên tay của cô Nhiếp cũng đeo một cái đồng hồ giống cái của con gái Đồ Cường như đúc!
Ái chà…
Cuối cùng, Triệu Ngọc cũng hiểu chứng cứ theo như lời Thôi Lệ Châu nói rốt cuộc là gì rồi!
“Sếp à” Thôi Lệ Châu hưng phấn nói: “Lần này, anh không nói được gì nữa đúng không? Cô Nhiếp mất tích năm 1999, mà tấm ảnh này phỏng chừng được chụp vào tầm khoảng năm 2002 đến 2004, kiểu đồng hồ Esperanto này thanh lệ dịu dàng, rất là xinh đẹp, rất có khả năng Đồ Cường đã lấy đồng hồ của cô Nhiếp về cho con gái của ông ta…”
“Vậy sao?” Nhiễm Đào dị nghị: “Không phải chỉ có dây đồng hồ là màu đỏ thôi à? Tôi không thấy có chỗ nào đặc biệt mà? Lỡ như Đồ Cường đã mua cái đồng hồ này cho con gái thì sao?”
“Khả năng chỉ là một cái đồng hồ giống nhau cũng rất lớn mà?”
“Cái này dễ chứng minh thôi!” Tăng Khả nói: “Chỉ cần có thể tìm ra cái đồng hồ này, xét nghiệm một cái thì mọi chuyện sẽ rõ ràng ngay!”
“Không thể nào?” Thôi Lệ Châu tỏ vẻ không tin: “Ý của anh là trên cái đồng hồ này có thể còn lưu giữ thứ gì của cô Nhiếp à? Đó đã là chuyện của hai mươi năm trước rồi!”
“Chưa nói chắc được đâu” Tăng Khả vô cùng tự tin nói: “Mọi người xem, chỗ gốc dây đồng hồ này là kim loại, nếu có người đeo liên tục thì bên trong trục xoay của dây đồng hồ chắc chắn sẽ để lại mảnh da vụn của người đó, cho dù qua bao lâu cũng sẽ không biến mất!”
“Rửa… Rửa sạch cũng không được sao? Hoặc là… Thay dây đồng hồ thì sao?”
“Rửa cũng không được” Tăng Khả trả lời một cách chắc chắn, lại hỏi Thôi Lệ Châu: “Loại đồng hồ này có chống thấm nước không?”
“Chắc là không có…” Thôi Lệ Châu lắc đầu.
“Cho dù có, cũng sẽ không có ai thường xuyên đi rửa đồng hồ cả” Tăng Khả chỉ vào đồng hồ trên cổ tay mình: “Mọi người đừng nhìn bên ngoài đồng hồ có vẻ khép kín tinh tế nhé, nhưng thật ra trên mặt đồng hồ có rất nhiều khe hở mà mắt thường không nhìn thấy được, những khe hở này sẽ giữ lại tin tức về người từng đeo nó, cho nên dù có từng thay dây đồng hồ cũng vô dụng…”
“Wow!” Nhiễm Đào vỗ tay: “Nếu nói như vậy, chúng ta chỉ cần tìm lại cái đồng hồ này thì có thể tìm ra chứng cứ mang tính quyết định khiến Đồ Cường phải nhận tội hả?”
“Nếu trên đó thật sự có thứ gì liên quan đến cô Nhiếp…” Tăng Khả nói: “Như vậy cho dù Đồ Cường có không chịu nhận tội đi nữa thì chúng ta vẫn có đầy đủ điều kiện khởi tố ông ta rồi!”
“Mấu chốt là…” Thôi Lệ Châu nhíu mày nói: “Chúng ta có thể… tìm thấy cái đồng hồ này hay không?”
“Được!” Nhiễm Đào nói: “Chẳng phải con gái của Đồ Cường đang ở nước ngoài à? Để tôi đi liên lạc với cô ta xem sao!”
“Em… em đi tìm bà Tạ nói chuyện” Tăng Khả nhìn Triệu Ngọc, nói: “Tôi cảm thấy, nếu cái đồng hồ thật sự của người bị hại là cô Nhiếp, như vậy… Có khả năng Đồ Cường cũng giữ di vật của các nạn nhân khác!”
“Nếu có thể tìm thấy những di vật này thì đúng là bằng chứng hữu hiệu nhất!”
“Vậy…” Thôi Lệ Châu chỉ vào máy tính: “Tôi sẽ xem album ảnh của Đồ Cường, xem xem còn có thể tìm thấy thứ gì có ích hay không? Mọi người mau gửi ảnh của các nạn nhân khác trong vụ án hồi ký giết người cho tôi, càng nhiều càng tốt…”
“Được! Tôi gửi cho cô, còn nữa…” Sau khi đồng ý thì Tăng Khả nói thêm: “Lát nữa tôi sẽ bảo Vương Xán, tôi cảm thấy chúng ta phải tiếp xúc với người nhà của cô Nhiếp một phen, cẩn thận hỏi thăm lai lịch của cái đồng hồ đó để tránh lại làm ra trò cười gì!”
“Cũng phải, có điều…” Nhiễm Đào nhìn Triệu Ngọc, nói: “Sếp của chúng ta thường nói, cho dù chỉ có một phần trăm, thậm chí một phần nghìn hy vọng, chúng ta vẫn phải tranh thủ một lần!”
“Tôi sẽ nộp đơn xin lệnh khám xét ngay bây giờ. Tôi sẽ khám xét công ty luật mà Đồ Cường từng làm việc trước kia cho đến nhà cửa mà ông ta từng sống, xem có thể tìm ra manh mối nào khác hay không!”
“Tôi không tin vụ án video giết người lớn như vậy mà chúng ta cũng vượt qua được, vụ án hồi ký giết người này lại phá không xong!”
“Đúng không? Sếp?”
Nhìn ánh mắt kiên định của Nhiễm Đào, Triệu Ngọc không nói gì, nhưng trên mặt lộ ra một chút vui mừng.
Nhìn thấy các thành viên của mình có biểu hiện xuất sắc như thế, cuối cùng hắn cũng yên tâm rồi.
Hắn biết, cho dù không có hắn ở đây, các thành viên cũng nhất định có thể nghiêm túc điều tra, cho đến tận khi tìm ra manh mối của vụ án hồi ký giết người mới thôi.
“Làm sao vậy, sếp?” Nhiễm Đào không biết đã xảy ra chuyện gì, hỏi lại một lần nữa: “Anh xem chúng tôi làm như vậy có được không? Còn sơ hở gì không? Anh chỉ điểm một chút đi?”
“Ừm… Được rồi! Rất tốt, rất tốt…” Triệu Ngọc quét mắt nhìn các thành viên, nói: “Mọi người cứ làm tiếp đi! Như vậy rất tốt!”
“Wow!” Thôi Lệ Châu giỏi nhất là nhìn mặt gửi lời, cô ta nhìn Triệu Ngọc rồi hỏi: “Anh có ý gì thế? Không giống những gì anh hay nói cho lắm! Sao vậy… Chẳng lẽ anh phải đi đâu à?”
Nghe thấy Thôi Lệ Châu nói như vậy, tất cả mọi người đều ngừng công việc trong tay.
Chính vào lúc này, Ngô Tú Mẫn bước vào văn phòng, vừa thấy Triệu Ngọc thì lập tức nói: “Tổ trưởng, mọi người đều ở đây hả! Trùng hợp quá, tôi có vài chuyện muốn nói với cậu, là về chuyện thẩm vấn, tôi cảm thấy chúng ta có thể thử một vài phương án xem sao…”
Tích tích… Tích tích…
Đúng vào lúc này, di động của Triệu Ngọc reo lên, chỉ thấy Tiêu Hàng gửi cho hắn một tin nhắn rất ngắn gọn súc tích: “Đã lấy được vé, lập tức xuất phát!”
Sau khi đọc tin nhắn, Triệu Ngọc đi lên phía trước, vỗ nhẹ bả vai Ngô Tú Mẫn một cái rồi nói: “Chị Ngô, tôi lâm thời có một nhiệm vụ quan trọng, cần đi ngay bây giờ!”
“Vụ án hồi ký giết người này, tôi toàn quyền giao cho chị đấy! Làm cho đẹp vào, đừng để thần thám Triệu tôi mất mặt!”
“Cậu?” Ngô Tú Mẫn bất ngờ: “Cậu đi đâu thế? À…”
Hỏi xong, Ngô Tú Mẫn mới nhận ra nhiệm vụ của Triệu Ngọc đều là tuyệt mật, không tiện đặt câu hỏi.
“Đi thật luôn đấy hả? Sao mà gấp gáp thế?” Thôi Lệ Châu có vẻ không nỡ.
“Tiểu Thôi” Triệu Ngọc giơ ngón tay cái lên với cô ta: “Cô xử lý chuyện đồng hồ rất tốt, nhớ phối hợp với chị Ngô, tranh thủ phá án thật sớm nhé!”
Nói xong, không đợi các thành viên nói gì, Triệu Ngọc đã xoay người rời khỏi văn phòng…